Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1588: Là hắn!

La Tử Thiên, Quách Nam vốn định khiến Trịnh Đông Tỉnh khó xử, tốt nhất làm cho anh ta trở nên nôn nóng, phẫn nộ, thậm chí đánh mất lý trí, như thế trong buổi họp lát nữa, bọn họ sẽ chiếm được thêm ưu thế.

Dù sao, một đối thủ lý trí sẽ không dễ đối phó bằng một kẻ địch nóng nảy.

Bởi vì đám người Đổng Thiên Lộ đến nên hai người La Tử Thiên, Quách Nam cảm thấy "Lâm Thăng" này cũng không đáng để lo, ở trước mặt hắn đùa cợt Trịnh Đông Tỉnh cũng không sao.

Vì vậy hai người dùng lời lẽ kích thích Trịnh Đông Tỉnh, kết quả người chịu ủy khuất lại chính là bọn họ.

Đầu tiên là Trịnh Đông Tỉnh bị một câu nói đơn giản của Lâm Thăng, tự nhiên bình tĩnh lại.

Sau đó, một “thủ hạ” của Lâm Thăng còn trực tiếp khiến cho bọn họ chịu thiệt mà không dám nói.

Trong bụng La Tử Thiên đầy lửa giận.

Thấy đám người Trịnh Đông Tỉnh sắp đến cửa phòng họp, dũng khí của La Tử Thiên nhất thời tăng cao ngoài dự đoán, kêu một câu không thua mất cục diện.

Nhưng ba người “Lâm Thăng" giống như không nghe thấy, chỉ có Trịnh Đông Tỉnh xoay người liếc nhìn bọn họ nhưng không hề nói tiếng nào, còn dùng khẩu hình miệng cho bọn họ từ.

La Tử Thiên thị lực rất tốt, Quách Nam cũng thế.

Thật ra, cho dù bọn họ nhìn không rõ, hình khẩu hình miệng kinh điển như vậy cũng có thể khiến cho bọn họ đoán được Trịnh Đông Tỉnh nói gì.

Đó chính là “Ngu ngốc!”

Sau đó, La Tử Thiên, Quách Nam trơ mắt nhìn người ta đẩy cửa tiến vào hội trường.

Nếu như vừa rồi hai người còn nén giận, vậy bây giờ chính là bực bội, còn nghẹn tới mức không thở nổi!

- Anh ta đúng là thô bỉ không chịu nổi, những từ ngữ mắng người bẩn thỉu như vậy anh ta cũng có thể mở miệng nói ra được! Anh ta còn xứng làm giám đốc điều hành sao?

La Tử Thiên chỉ về hướng đó và tức giận nói với Quách Nam bên cạnh.

- Đúng vậy, các người thấy không, Trịnh Đông Tỉnh... giám đốc Trịnh ở đó nói lời thô tục!

Quách Nam nhìn khắp nơi tìm kiếm "nhân chứng" .

Đáng tiếc chính là cả hành lang vắng vẻ, chỉ có hai người bọn họ.

Cho dù có màn hình giám sát, cũng không thể thấy được hình dáng của miệng khi không nói ra tiếng, hình ảnh camera còn chưa rõ ràng được như vậy đâu.

Hai người thật lòng phiền muộn.

Lúc này, hội nghị lại sắp bắt đầu, bọn họ cũng không dám ở đây nữa, lúc này vẻ mặt phẫn nộ đi tới.

Vào lúc Bạch Tiểu Thăng, Trịnh Đông Tỉnh ra khỏi thang máy đi tới, tiếp xúc với hai người La Tử Thiên, bên trong phòng họp cũng rất náo nhiệt.

Ở đó có hơn hai trăm người, không phải là quy mô nhỏ, mỗi người đều nói chuyện khẽ với người bên cạnh vài câu, tất cả tập trung lại một chỗ rất ầm ĩ.

Buổi họp hôm nay sẽ kéo theo sự thay đổi tác động tới mỗi người.

- Lần này, giám đốc Trịnh thật sự phải mất chức, phải đổi thành người khác làm giám đốc điều hành sao?

- Nghe nói là thật... Lẽ nào lại không có cách khác à?!

- Tôi đã đi theo giám đốc Trịnh ngay từ đầu, cũng là anh ấy cho tôi cổ phần! Lúc này thành như vậy, thật khiến cho người ta khó chịu mà!

- Tôi cũng vậy! Tôi không cam lòng để giám đốc Trịnh chịu cảnh như vậy, nếu như chuyện đó thành sự thật, tôi sẽ phản đối!

- Đúng vậy, tôi cũng muốn lên tiếng, Thăng Tỉnh Quốc Tế không có giám đốc Trịnh làm giám đốc điều hành, sao còn có thể có tên là Thăng Tỉnh Quốc Tế chứ?

- Lên tiếng là chuyện nên làm... Nhưng đám người chúng ta thật sự có thể thay đổi được gì sao...

- Cho dù không thể, chúng ta cũng không thể trở mắt nhìn giám đốc Trịnh mất chức mà không nói tiếng nào, như vậy còn là người nữa sao!

...

Gần như những công nhân viên lâu năm đều lên tiếng bất bình thay cho Trịnh Đông Tỉnh.

Ngược lại, những cổ đông lớn ngồi ở hàng thứ nhất không nói tiếng nào, tất cả đều hết sức giấu mình, yên tĩnh.

Cho dù bọn họ có nhiều cổ phần, nhưng nhiều người tức giận khó chống đỡ, bọn họ cũng không dám quá mức lỗ mãng.

Thật ra một ít cổ đông lớn cũng cảm thấy Trịnh Đông Tỉnh mới là lựa chọn tốt nhất.

Thế nhưng La Tử Thiên liên thủ với mấy người lại chiếm quyền phát biểu tuyệt đối, bọn họ cũng không có cách nào.

Hai chị em Đổng Thiên Lộ ngồi nấp trong góc phòng, lúc đầu Đổng Thiên Lộ còn thu hút sự chú ý của một số người, nhưng dần dần không còn ai để ý nữa.

Hai chị em nghe nhân viên bên dưới của Thăng Tỉnh Quốc Tế đều một lòng ủng hộ Trịnh Đông Tỉnh.

Đổng Thiên Tú không nhịn được đi tới, ghé sát bên tai Đổng Thiên Lộ và khẽ ngợi khen:

- Xem ra, Trịnh Đông Tỉnh của Thăng Tỉnh Quốc Tế thật sự được lòng người! Có người lãnh đạo như vậy, cấp dưới như vậy, thảo nào mấy năm nay Thăng Tỉnh Quốc Tế phát triển tốt như vậy!

Trước khi tới đây, Đổng Thiên Lộ đã nói rõ tình hình bên này từ đầu tới cuối cho Đổng Thiên Tú biết, còn bảo anh ta bớt thời gian xem tài liệu.

Đương nhiên, sách lược tính toán thật sự liên quan đến trong đó, Đổng Thiên Lộ cũng không nói ra.

Lúc này, Đổng Thiên Tú chỉ biết bọn họ là đối thủ, nhưng vẫn kính phục đối phương.

Đổng Thiên Tú thậm chí cảm thấy mình kinh doanh thì nên làm như vậy, Trịnh Đông Tỉnh thật có thể nói là tấm gương trong lòng anh ta.

- Có được lòng người nữa thì có ích lợi gì! Em xem, còn không phải là bị những cổ đông lớn kia bài xích phải rời khỏi chức vụ sao? Những nhân vật nhỏ trước mặt em có ủng hộ Trịnh Đông Tỉnh thế nào đi nữa cũng chỉ là vô nghĩa thôi!

Trong giọng nói của Đổng Thiên Lộ có vài phần đùa cợt, khẽ nói.

Đổng Thiên Tú tiếp nhận việc kinh doanh của gia tộc, muốn dùng hành động để ảnh hưởng tới quan niệm của chị mình.

Đổng Thiên Lộ làm sao không có ý này!

Cũng giống như hôm nay cô ta dẫn Đổng Thiên Tú qua, chính là để cho anh ta nhìn thấy giới kinh doanh không tốt đẹp như anh nghĩ, có khi là bất lực và tàn nhẫn như vậy.

Đối xử tốt với công nhân viên thì thế nào, trong tay không có quyền lực và số vốn tuyệt đối, kết quả sẽ bị người ta đẩy rơi, ăn tươi!

Quy tắc cá lớn nuốt cá bé không phải đã biến mất, mà thay đổi tên gọi, nhưng vẫn tồn tại ở các phương diện khác nhau!

Hiền từ không thể cầm binh, nghĩa khí không cầm tiền!

Đổng Thiên Lộ cũng đang dùng sự thực ảnh hưởng tới Đổng Thiên Tú, cô ta cảm thấy, cho dù không thể khiến cho Đổng Thiên Tú hoàn toàn tiếp nhận quan điểm của mình về giới kinh doanh, nhưng tối thiểu cũng cho em mình biết con đường kinh doanh là tàn nhẫn, không thể quá nhân từ nương tay!

Bằng không, đám cổ đông vốn ủng hộ em, kết quả sẽ giống như sói ăn sống nuốt tươi em!

- Em cảm thấy có tác dụng.

Nghe “lý luận vô dụng” của Đổng Thiên Lộ, Đổng Thiên Tú nhìn xung quanh và cảm nhận bầu không khí, lẩm bẩm nói.

Sau đó, anh ta không nhịn được lặp lại một lần nữa:

- Em cảm thấy có tác dụng!

Đổng Thiên Lộ mỉm cười nhưng không hề tranh cãi với em trai mình.

Cô ta không vội.

Chỉ cần em trai đồng ý để cô ta lôi kéo, tiếp nhận kiến thức từng chút một, từ từ sẽ tốt thôi, thấy nhiều việc tàn khốc trên đời này, con người sẽ luôn luôn trưởng thành.

Đổng Thiên Lộ liếc mắt nhìn một hướng khác.

Cô ta mơ hồi có thể nhìn thấy hai bóng dáng - Mã Thiên Kình, Vương Hách Lôi.

Nhưng hai người này không tìm đến cô ta, hoặc nói nghe theo lời của cô ta mà không tìm đến.

Như vậy là tốt nhất, để tránh bị lộ, mọi người muốn liên lạc với nhau thì dùng điện thoại là được.

- Lát nữa hội nghị này mới bắt đầu. Thiên Tú, nếu không em nói về những chuyện em gặp phải trên đường về nhà đi. Còn cả người bạn đã giúp em.

Đổng Thiên Lộ quay sang em trai, mỉm cười và nói.

Mặc dù chỉ có ít thời gian, nhưng dùng để giao lưu với em trai, tăng thêm tình cảm cũng rất tốt.

Nhắc tới chuyện này, mắt Đổng Thiên Tú lập tức sáng lên:

- Đúng lúc em cũng muốn nói với chị. A, phải nói từ đâu nhỉ... Lại nói chuyện từ trên máy bay bọn em cùng nhau cứu người đi!

Vẻ mặt Đổng Thiên Tú có chút hớn hở, kể lại từ khi Bạch Tiểu Thăng và anh ta cứu cậu bé trên máy bay, lại đến bọn họ bị một tên bắt cóc lừa, tấn công bên ngoài quán bar, Trần Phi Ngư bị thương, nhờ có đám người Bạch Tiểu Thăng đi ngang qua, còn nói đến chuyện hai người bọn họ đi tới phố đồ cổ "đào bảo", lại tới Bạch Tiểu Thăng ảnh hưởng tới quan niệm của anh ta.

Đổng Thiên Tú luôn miệng nói "người bạn kia của em", cũng không nhắc tới tên Bạch Tiểu Thăng.

Đổng Thiên Lộ nghe xong cảm thấy có hơi khoa trương. Một người biết trung y, võ thuật, giám định, kinh doanh, còn trẻ tương đương với em mình? Có người trẻ tuổi xuất sắc như vậy sao?

- Vậy có cơ hội, chị nhất định phải gặp mới được.

Đổng Thiên Lộ hỏi:

- Em không biết tên của đối phương à?

- Sao có thể như vậy chứ? Em đương nhiên có biết rồi!

Đổng Thiên Tú nhấn mạnh nói.

Đổng Thiên Lộ cười hỏi:

- Vậy anh ta tên gì?

Đổng Thiên Tú cũng không giấu giếm, nói thẳng:

- Anh ấy tên là Bạch Tiểu Thăng!

Bạch Tiểu Thăng?

Đổng Thiên Lộ vừa nghe liền sửng sốt:

- Cái tên này rất quen tai...

Bạch Tiểu Thăng!

Nghe nói tập đoàn Chấn Bắc ở khu Đại Trung Hoa có một giám đốc điều hành trẻ tuổi tên là Bạch Tiểu Thăng!

Con ngươi của Đổng Thiên Lộ hơi co lại.

Sẽ là cùng một người sao?!

Quỷ thần sai khiến cho em trai mình làm quen với giám đốc điều hành khu Đại Trung Hoa ở tập đoàn Chấn Bắc à?!

- Hay là chỉ trùng tên trùng họ thôi?

Đổng Thiên Lộ thầm nghĩ.

Lúc này, bên ngoài phòng họp có người đẩy cửa đi vào, lập tức gây ra chấn động xôn xao.

Rất nhiều người thậm chí đứng lên.

Chị em Đổng Thiên Lộ cũng nhìn sang, liền nghe được rất nhiều người kêu lên "Giám đốc Trịnh" .

Là Trịnh Đông Tỉnh kia tới sao??

Đổng Thiên Lộ sớm nghe nói con rể của Lục Vân Đằng Vân rất lợi hại, nhưng chưa có cơ hội gặp mặt lần nào, cô ta cũng xoay người nhìn sang.

Đổng Thiên Tú cũng rất tò mò về Trịnh Đông Tỉnh, đứng dậy nhìn.

Bên kia, Mã Thiên Kình, Vương Hách Lôi cũng nhìn sang.

Dọc đường đi, Trịnh Đông Tỉnh chào hỏi mọi người ở đây, dẫn theo ba người Bạch Tiểu Thăng theo lối vào đi về phía chỗ ngồi danh dự.

Đám người bọn họ cũng lộ rõ trước mắt mọi người.

Khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, ở đó có ba người không nhịn được mà kinh ngạc thốt lên một câu tương tự, nhưng với tâm trạng khác nhau.

- Là hắn!

Mã Thiên Kình hoảng sợ.

- Là hắn!

Đổng Thiên Tú vui mừng.

- Là hắn!

Đổng Thiên Lộ kinh ngạc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận