Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1604: Bây giờ liền đi!

Bạch Tiểu Thăng đi dạo một lát thôi mà cũng có thể gặp được một người quen, hắn thật sự cảm thấy bất ngờ.

Ban đầu, Bạch Tiểu Thăng và Mặc Tử Nhạc chỉ là bèo nước gặp nhau, chẳng qua là cùng cứu một đứa bé trai ở trên máy bay mà thôi. Mặc Tử Nhạc vẫn khá lo lắng về phương pháp châm cứu trung y của Bạch Tiểu Thăng, thậm chí thái độ đối với Trung y cũng không tốt lắm. Chờ sau khi Bạch Tiểu Thăng thành công cứu được cậu bé, các hành khách bắt đầu châm chọc khiêu khích năng lực của Mặc Tử Nhạc, đối mặt với loại tình huống đó, Mặc Tử Nhạc lại rất bình thản, lúc này mới khiến cho Bạch Tiểu Thăng quan tâm. Xuất phát từ lòng tôn kính đối với những người hành nghề y, Bạch Tiểu Thăng còn cố ý trấn an hắn vài câu.

Hai người không ngờ lại gặp mặt.

Ban đầu còn tưởng rằng hai người tách ra sẽ không có cơ hội gặp lại, không nghĩ đến, hôm nay liền gặp.

Nhưng không đợi Bạch Tiểu Thăng và Mặc Tử Nhạc chào hỏi nhau, Bạch Tiểu Thăng lại thấy Mặc Tử Nhạc chỉ tay về phía mình, đồng thời nói gì đó với người đàn ông mặc comple đi giày da vẫn theo bên cạnh, người đàn ông này lộ vẻ kinh ngạc nhìn mình chằm chằm.

- Tôi đi xem cũng được, nhưng anh ta có lẽ có biện pháp tốt hơn!

Mặc Tử Nhạc lại nhấn mạnh thêm một câu.

Bạch Tiểu Thăng nghe rõ câu này.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng lại thấy Mặc Tử Nhạc nhìn mình cười, thấy người đàn ông mặc comple dẫn theo đám người vây quanh Mặc Tử Nhạc đi qua, sau đó trực tiếp vây quanh mình.

- Ngài Mặc Tử Nhạc, lại gặp mặt.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười chào hỏi, quan sát người xung quanh một hồi rồi hỏi Mặc Tử Nhạc:

- Như vậy là sao?

Hai người không thù không oán, thậm chí chỉ có duyên gặp mặt một lần, và tình cảm cùng cứu người.

Nhưng vừa gặp mặt bắt đầu lại dẫn người bao vây hắn, tóm lại phải có lý do chứ.

- Thưa ngài, chúng tôi không có ý gì khác, chỉ muốn mời ngài qua khám bệnh thử cho ông cụ nhà chúng tôi, tiền khám bệnh thì không lo! Tuyệt đối sẽ làm cho ngài thỏa mãn!

Người đàn ông mặc comple tha thiết nói.

Người đàn ông này cũng hơn bốn mươi tuổi, nhìn đặc biệt khôn khéo lão luyện, xung quanh có nhiều người như vậy đều do hắn dẫn dắt, nhìn qua hẳn là quản gia cho nhà giàu có, nhưng trên người hắn lại không có vẻ ngang ngược, nói chuyện cũng đặc biệt lễ phép, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng lộ vẻ ân cần chờ mong.

- Anh Bạch, mặc dù có hơi đường đột, nhưng tôi cảm thấy năng lực của anh ở vài lĩnh vực mạnh hơn tôi, cho nên tôi cũng chỉ có thể đẩy anh ra.

Mặc Tử Nhạc mỉm cười có chút áy náy và nói.

- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Thấy Bạch Tiểu Thăng không bất mãn, mất hứng, Mặc Tử Nhạc mới yên tâm, chỉ vào đám người đàn ông mặc comple nói:

- Bọn họ là… người nhà một bệnh nhân của bạn tôi. Bạn tôi mở một phòng khám bệnh tư nhân ở đây, năng lực nghiệp vụ rất tốt, ở Thiên Hỗ cũng khá có danh tiếng. Khi tôi gặp người bạn kia của tôi, kết quả bị hắn cho giới thiệu cho bọn họ.

Mặc Tử Nhạc nhún vai:

- Tôi đã xem qua bệnh án của bệnh nhân - ông cụ nhà bọn họ, bệnh cũ đã nhiều năm, theo cách Tây y của tôi mà muốn xử lý có thể rất phiền phức. Nhưng bọn họ cho là tôi có thể có cách tốt hơn, vẫn muốn tôi qua xem thử. Nhưng tôi thật sự cảm thấy tôi không đủ khả năng.

Mặc Tử Nhạc nói rất khiêm tốn.

Bên cạnh, người đàn ông mặc comple nói chen vào, thái độ cung kính nói với Mặc Tử Nhạc:

- Ngài Mặc, ngài thật sự khách sáo rồi! Người bạn kia của ngài rất tôn sùng ngài, nói ngài có năng lực đó! Tôi vừa nghe nói ngài là người nhà họ Mặc, đã cảm thấy chuyện này có ngài tham gia, ông cụ nhà chúng tôi lại có hy vọng khỏe lại!

Người này thật ra rất giỏi ăn nói.

Nhưng Mặc Tử Nhạc nghe vậy lại khẽ nhíu mày, chẳng những không hưởng thụ, hình như còn không thích nghe lắm:

- Tôi có thân phận người nhà họ Mặc chính là bảo đảm sao? Tôi học Tây y, là ngành học hệ thống chứ không phải gia truyền, cho nên có khả năng phải làm anh phải thất vọng rồi!

Người đàn ông mặc comple hình như không ngờ Mặc Tử Nhạc không thích nghe điều này, biết mình nói sai thì vội vàng mỉm cười chịu tội:

- Xin lỗi, ngài Mặc! Là tôi nói sai! Chúng tôi coi trọng chính là năng lực của cá nhân ngài! Người bạn kia của ngài có danh tiếng lớn ở Thiên Hỗ, hắn còn tôn sùng ngài như vậy đã chứng tỏ ngài có bản lĩnh thật sự rất lớn. Chúng tôi chỉ cầu xin ngài đến nhà khám một chút, chẩn đoán bệnh một chút thôi không có ý gì khác!

Mặc Tử Nhạc nghe hắn nói vậy, thái độ lại thành khẩn, lúc này vẻ mặt mới dịu xuống.

Bên cạnh, Bạch Tiểu Thăng xem như đã nghe rõ.

Mặc Tử Nhạc tới Thiên Hỗ thăm bạn, kết quả bị bạn hắn giới thiệu cho khách, mà hắn cảm thấy mình không làm tốt lắm, vừa vặn gặp mình liền kéo mình theo.

Bạch Tiểu Thăng cũng thật lòng cảm thấy dở khóc dở cười.

Đi dạo một lát mà mình cũng có thể gặp phải loại "chuyện tốt" này, cũng thật là không có người nào có.

Nhưng nghe bọn họ nói chuyện, trong nhà Mặc Tử Nhạc hình như còn là một thế gia về y học, nghe ý kia còn là gia truyền, trình độ trung y người nhà hắn cũng không nhỏ.

Mặc Tử Nhạc học Tây y, xem như là cùng người nhà mỗi người đi một ngả.

Chuyện này thật thú vị, Mặc Tử Nhạc có phần bài xích với trung y như vậy, hóa ra còn có yếu tố trong nhà.

Thật ra, sự trưởng thành của mỗi người đều do các loại yếu tố khác nhau tạo thành, ai nói sinh ra ở thế gia trung y thì nhất định phải có thiện cảm với trung y, có thể lúc nhỏ Mặc Tử Nhạc từng có ám ảnh nào đó, bị đả kích gì đó, dẫn đến quan điểm của hắn thay đổi, đây đều là những chuyện mà người bên ngoài không được biết, cũng là không thể nào can thiệp.

Đối với điều này, Bạch Tiểu Thăng thật ra cũng không tò mò lắm.

Chỉ bây giờ, Bạch Tiểu Thăng cảm thấy cần phải làm sáng tỏ một vài chuyện liên quan tới mình.

- Ngài Mặc Tử Nhạc, còn cả anh đây nữa, tôi nghĩ tất cả mọi người hiểu nhầm rồi.

Bạch Tiểu Thăng thành công thu hút ánh mắt của mọi người, nhìn bọn họ mỉm cười và nói:

- Thật ra, tôi không phải là một bác sĩ, cũng không có bất kỳ kinh nghiệm và lý lịch nào, chứng thực, đồng thời tôi cũng không tính là sống bằng nghề y. Cho nên, thứ lỗi cho tôi khó có thể đồng ý với yêu cầu của các người.

Bạch Tiểu Thăng từ chối đến khám bệnh tại nhà.

Bởi vì, hắn đường đường là giám đốc điều hành khu Đại Trung Hoa ở tập đoàn Chấn Bắc, cũng không phải lang trung giang hồ, trị bệnh cứu người vẫn nên giao cho người chuyên nghiệp thì hơn.

Về phần cấp cứu cứu mạng trên máy bay thì cũng thôi đi, dù sao lúc đó cũng không còn cách nào khác mạng người là quan trọng nhất. Còn bình thường đi "đến khám bệnh tại nhà" lại là chuyện khác.

Mặc Tử Nhạc và người đàn ông mặc comple đều sửng sốt, hình như không ngờ Bạch Tiểu Thăng nói như vậy.

Người đàn ông mặc comple không nhịn được nhìn về phía Mặc Tử Nhạc, có thể bởi vì Bạch Tiểu Thăng nói không kinh nghiệm và lý lịch, không có bằng cấp, càng không theo nghề y làm cho hắn cảm giác kỳ lạ, người như vậy, sao ngài Mặc Tử Nhạc này sùng bái thế. . .

Mặc Tử Nhạc không ngờ Bạch Tiểu Thăng từ chối nhanh như vậy.

Người đàn ông mặc comple nói sẽ không để cho Bạch Tiểu Thăng đi không, thấy bọn họ phái người tới mời bác sĩ như vậy cũng biết trong nhà này rất có tiền.

Có lẽ Bạch Tiểu Thăng lại đi một chuyến, cũng không cần dựng sào thấy bóng, làm cho bệnh nhân khôi phục hoàn toàn, lại có thể kiếm được con số kinh người, tóm lại kiếm được nhiều hơn đi làm.

Nhìn Bạch Tiểu Thăng còn trẻ như vậy, người trẻ tuổi tiêu dùng lớn, sẽ không quan tâm tới tiền sao?

Lại nói, người trẻ tuổi không phải đều hăng hái, nóng tính muốn nâng cao mình hay sao, sao hắn lại bình tĩnh không hề dao động, thịt mỡ đưa lên bên miệng cũng không ăn như vậy chứ?

Mặc Tử Nhạc cũng rất bất ngờ với biểu hiện của Bạch Tiểu Thăng.

Thật ra, Mặc Tử Nhạc có thể nói là một người hành y rất có trách nhiệm, không phải tận mắt nhìn thấy khả năng của Bạch Tiểu Thăng, hắn kiên quyết sẽ không đề cử.

Nhưng nếu như Bạch Tiểu Thăng không muốn, Mặc Tử Nhạc cũng không muốn cưỡng ép.

- Chuyện này là do tôi suy nghĩ không chu toàn, vậy anh Bạch, anh không muốn thì không cần miễn cưỡng.

Mặc Tử Nhạc khách sáo nói.

Sau đó, Mặc Tử Nhạc lại nói với người đàn ông mặc comple:

- Vẫn là câu nói kia, cá nhân tôi sức đơn lực mỏng, đi khám cũng không làm được gì. Không bằng, các người đi tới bệnh viện chuyên khoa ở trong nước và nước ngoài, tiến hành kiểm tra chẩn đoán bệnh theo hệ thống. . .

Thấy Mặc Tử Nhạc cũng muốn từ chối, người đàn ông mặc comple này lộ vẻ sốt ruột:

- Ngài Mặc, nhà chúng tôi có tất cả thiết bị y học, cái gì cũng có, kiểm tra gì cũng có thể làm. Chúng tôi chỉ thiếu bác sĩ chính, hôm nay ông cụ nhà chúng tôi vừa trở về nhà thì thấy không thoải mái, ngài đi qua xem giúp, cho ra một phương án bảo thủ cũng được. Nếu không, tôi làm sao ăn nói với cô Thiên Lộ!

Nếu như người đàn ông mặc comple này không nói gì khác, Bạch Tiểu Thăng sẽ chuẩn bị chào Mặc Tử Nhạc rời đi.

Nhưng người đàn ông mặc comple này nhắc tới "cô Thiên Lộ" khiến Bạch Tiểu Thăng sửng sốt, dừng lại.

Tỉ lệ cái tên Thiên Lộ này lặp lại, chắc không cao lắm nhỉ?

- Ông cụ nhà các anh có phải là họ Đổng không?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Đúng vậy.

Người đàn ông mặc comple thấy Bạch Tiểu Thăng hỏi mình thì lập tức gật đầu.

Mặc Tử Nhạc tò mò nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Thật thần kỳ, không biết vì sao hắn có thể đoán ra họ của bệnh nhân.

- Nhà họ Đổng của Bắc Phong Holdings?

Bạch Tiểu Thăng lại hỏi.

Người đàn ông mặc comple hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu lần nữa.

Mặc Tử Nhạc tất nhiên đã nghe nói qua về Bắc Phong Holdings, đó là tập đoàn tương đối nổi tiếng!

Trên thực tế, bạn hắn ở Thiên Hỗ sẽ không tiếp nhận những bệnh nhân nhỏ, tất cả đều là khách hàng lớn.

Vừa rồi Bạch Tiểu Thăng từ chối quá nhanh, hắn cũng không kịp nói.

Nhưng từ biểu hiện hờ hững đối với tiền khám bệnh của Bạch Tiểu Thăng vừa rồi, còn có thể thay đổi ý định vì đối phương có địa vị lớn sao?

- Vậy đi thôi, qua luôn bây giờ!

Bạch Tiểu Thăng vung tay lên, quyết đoán nói.

Người đàn ông mặc comple và Mặc Tử Nhạc đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn nhau.

Đây là. . . tình huống gì vậy?

Bạn cần đăng nhập để bình luận