Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1605: Bác sĩ Bạch Tiểu Thăng

Bạch Tiểu Thăng thật sự không nghĩ tới, người ở đây cầu chữa trị hỏi thuốc lại là người nhà họ Đổng, nhà họ Đổng của Đổng Thiên Lộ, Đổng Thiên Tú.

Rõ ràng một giờ trước, Đổng Thiên Lộ vừa nói chuyện mời mình qua nhà làm khách, sao bây giờ ông cụ nhà bọn họ đã bị bệnh rồi?

Hắn ngồi trong xe nhà họ Đổng, chạy tới nhà họ Đổng.

Trên đường, Bạch Tiểu Thăng không nhịn được hỏi người đàn ông mặc bộ comple một câu:

- Anh nói, ông cụ nhà các anh vừa từ nước ngoài về sao?

Người đàn ông mặc bộ comple lộ vẻ mặt không hiểu, nhìn về phía Mặc Tử Nhạc.

Hắn không rõ vì sao Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên hỏi như vậy.

- Trong trung y, vấn đề hỏi cũng là một yếu tố rất quan trọng, có đôi khi bệnh cũng có liên quan tới thời tiết, giờ giấc.

Mặc Tử Nhạc ở bên cạnh giải thích:

- Anh không cần hiểu, cứ thành thật trả lời là được.

Người đàn ông mặc bộ comple lộ vẻ bừng tỉnh, nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Đúng vậy, lúc này còn chưa tới một giờ đâu. Là bà chủ nhìn ông cụ không thoải mái, bảo chúng tôi đi mời bác sĩ. Thật ra gọi điện thoại cũng có thể mời, nhưng bà chủ cảm thấy làm như vậy là không tôn trọng bác sĩ, nên bảo chúng tôi đưa xe tới đón, bởi vậy mới vừa khéo gặp được ngài Mặc, bác sĩ kia liền giới thiệu ngài Mặc cho chúng tôi. Bây giờ, người bạn của ngài Mặc đang thu dọn đồ, chắc lát nữa cũng sẽ theo chúng tôi qua đó.

Trong khi nói chuyện, người đàn ông mặc bộ comple nhìn về phía Mặc Tử Nhạc:

- Ngài Mặc, chúng ta đi trước thế này, có cần nói với bạn ngài một tiếng không?

Mặc Tử Nhạc gật đầu, rút điện thoại ra bấm:

- Tôi gửi tin nhắn cho anh ấy là được rồi. Có anh Bạch rồi thì không cần anh ấy tới nữa.

Có thể nhìn ra được, Mặc Tử Nhạc rất tán thưởng Bạch Tiểu Thăng.

Người đàn ông mặc bộ comple này không khỏi kính nể Bạch Tiểu Thăng hơn vài phần.

Thật ra, Mặc Tử Nhạc cũng chỉ thấy trình độ Bạch Tiểu Thăng dùng kim khâu bình thường để châm kim châm cứu Trung y rất thành thạo tỉ mỉ, mới tin tưởng và phục anh.

Nói thật, bản thân Mặc Tử Nhạc không phản đối Trung y, chỉ có điều không thích một điều gì đó trong trung y, đối với những lang băm hành nghề trung y thì căm thù đến tận xương tuỷ mà thôi.

Đối với người thật sự giỏi giang, hắn vẫn rất công nhận.

Sự phản đối và công nhận phức tạp trong đó lại tồn tại mâu thuẫn như vậy ở trên người hắn.

- Anh có cần lấy vật gì không, anh Bạch.

Mặc Tử Nhạc gửi tin nhắn xong liền hỏi Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp xua tay:

- Cứ đi xem đã, cần gì, đến lúc đó tôi lại nói sau.

Anh cũng không phải là bác sĩ thật sự, làm gì có dụng cụ gì đáng nói.

Mặc Tử Nhạc gật đầu, nói cho Bạch Tiểu Thăng nghe về triệu chứng trên hồ sơ bệnh án.

Bạch Tiểu Thăng dựa vào những gì Mặc Tử Nhạc miêu tả, lại phân tích ra ông cụ không chỉ bị một căn bệnh, gan thận nội tạng ít nhiều đều có vấn đề.

Phán đoán của Mặc Tử Nhạc cũng giống như Bạch Tiểu Thăng, lúc này hắn hăng hái bừng bừng thảo luận nghiên cứu với Bạch Tiểu Thăng.

Người đàn ông mặc bộ comple nghe hai "bác sĩ" thảo luận bệnh tình, thấy Bạch Tiểu Thăng nghe được một chi tiết lại có thể đoán được vấn đề thì càng có lòng tin với người trẻ tuổi này, trong mắt lộ ra vẻ tôn trọng.

Thật ra triệu chứng biểu hiện ra ngoài của rất nhiều bệnh đều có phần trùng hợp hoặc tương tự, như bị sốt, nóng lên, sợ lạnh, buồn nôn, choáng váng, ở dưới kết quả kiểm tra tương tự, bác sĩ khác nhau cũng có thể chẩn đoán ra bệnh không giống nhau.

Tình hình cả người đều bệnh lại càng phức tạp hơn. Cho dù trải qua dụng cụ tiên tiến kiểm tra lần lượt kiểm tra, cuối cùng phán đoán vẫn phải là con người.

Có đôi khi bác sĩ mới thật sự là "người ra tay chính", địa vị cao, thiết bị lại tốt mấy cũng phải dựa vào kinh nghiệm, dựa vào năng lực trị bệnh cứu người của cá nhân mỗi người.

Trên đường đi Bạch Tiểu Thăng và Mặc Tử Nhạc không ngừng nói chuyện, chiếc xe nhà họ Đổng cũng đi rất nhanh.

Sau khi trò chuyện về bệnh tình, Mặc Tử Nhạc còn ghé lại gần, khẽ hỏi Bạch Tiểu Thăng một câu:

- Anh Bạch, sao anh vừa nghe tới nhà họ Đổng liền đồng ý đến khám bệnh tại nhà vậy? Anh quen người nhà họ Đổng à?

Đây là chút tò mò của cá nhân hắn, nếu như Bạch Tiểu Thăng không muốn nói, hắn cũng không bắt buộc.

Từ biểu hiện bình tĩnh của Bạch Tiểu Thăng khí đối mặt với số tiền khám bệnh lớn kia, theo Mặc Tử Nhạc, đó không phải là ra vẻ, cũng không dối trá.

Bạch Tiểu Thăng không thiếu tiền, thậm chí bối cảnh của anh cũng không nhỏ.

Theo lẽ thường, cho dù nhà họ Đổng là cửa lớn nhà giàu, cuối cùng cũng chỉ cho tiền xem bệnh rất nhiều, sẽ thêm vào thu được chút ân tình mà thôi.

Nhưng từ biểu hiện của Bạch Tiểu Thăng lại không giống như chỉ cần vì tiền và ân tình.

Nói chung, Mặc Tử Nhạc cảm thấy, Bạch Tiểu Thăng và nhà họ Đổng có quan hệ sâu xa.

- Ừ, xem như là một người bạn.

Bạch Tiểu Thăng khẽ cười nói.

Bạn? Mặc Tử Nhạc kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Nếu thật sự là bạn của Bạch Tiểu Thăng, đã biết bản lĩnh của hắn thì tìm hắn trước mới phải chứ.

- Bọn họ không ngờ tôi cũng có năng lực đó.

Bạch Tiểu Thăng thấy Mặc Tử Nhạc nghi ngờ thì mỉm cười giải thích.

Cho dù ở trên máy bay, Đổng Thiên Tú đã từng chứng kiến qua cách làm của hắn, nhưng ông cụ nhà bọn họ bị bệnh, dưới tình thế cấp bách, người Đổng Thiên Tú nghĩ tới trước tiên sẽ không phải là tìm mình.

Mặc Tử Nhạc gật đầu, tin tưởng lời Bạch Tiểu Thăng nói.

- Đúng rồi, một lúc nữa anh có thể gặp một người quen đấy.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói.

Mặc Tử Nhạc sửng sốt.

- Chính là người tích cực nhất, trạc tuổi tôi, đã theo chúng ta cứu cậu bé trên máy bay kia.

Anh Tiểu Thăng mỉm cười và nói:

- Anh không ấn tượng sao?

Mặc Tử Nhạc nhớ lại một hồi, tiếp theo "A" một tiếng và di chuyển ngón trỏ.

Lúc đó hắn vẫn có chút ấn tượng về một người trẻ tuổi luôn chạy trước chạy sau.

- Lẽ nào cậu ta cũng là người của nhà họ Đổng sao?

Mặc Tử Nhạc nói.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

Thế giới thật sự kỳ diệu, có đôi khi rất nhỏ, không ngờ lại sắp gặp mặt, Mặc Tử Nhạc thầm than thở.

Mặc Tử Nhạc không nhịn được nhìn Bạch Tiểu Thăng, lẩm bẩm nói:

- Không ngờ ba người chúng ta thật đúng là có duyên!

Bạch Tiểu Thăng vô cùng tán thành cách nói này, anh mỉm cười nói với Mặc Tử Nhạc:

- Vậy lại gần thêm chút nữa, anh đừng gọi tôi là anh Bạch, cứ gọi tôi là Tiểu Thăng. Tôi gọi anh là anh Mặc được không?

Nghe anh đề nghị vậy, Mặc Tử Nhạc lập tức mỉm cười gật đầu tán thành:

- Được! Xưng hô này tốt, có vẻ thân thiết!

Hai người nhìn nhau cười.

Đoàn xe của nhà họ Đổng đi vào khu biệt thự, di chuyển về phía nhà họ Đổng, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, còn có từng biệt thự cao cấp, Bạch Tiểu Thăng cũng tán thưởng không thôi.

Chỗ ở của kẻ có tiền có khác, đều "cơ bản giống nhau", cực hạn, hưởng thụ.

Chờ chiếc xe dừng hẳn, người đàn ông mặc bộ comple tự mình xuống xe mở cửa cho Bạch Tiểu Thăng, Mặc Tử Nhạc, sau đó dẫn bọn họ đi thẳng đến bên trong một căn biệt thự lớn. Nhưng còn chưa vào cửa, bọn họ lại thấy có ba nhóm người đang vội vàng đi tới.

Bạch Tiểu Thăng thấy những người này vây quanh một hai người không phải là tóc bạc mặt hồng hào thì mặc áo khoác trắng, anh càng kinh ngạc hơn, lập tức thấy buồn cười.

Xem ra, nhà họ Đổng cũng không chỉ đặt hy vọng vào một bác sĩ, đây rõ ràng chính là "cách thức cứu viện bão hòa" trong phim ảnh.

Mặc Tử Nhạc cũng nhìn ra, lập tức nhìn Bạch Tiểu Thăng nhún vai cười, hạ giọng nói:

- Đúng là kẻ có tiền!

Có người nói sinh lão bệnh tử là công bằng nhất, không phải có nhiều tiền lại không mắc bệnh, nhưng ở chỗ người giàu, bị bệnh thì có thể mời bác sĩ giỏi nhất, một người không đủ thì tám người, mười người, dùng loại thuốc tốt nhất, dụng cụ tốt nhất, người nghèo rõ ràng không làm được như vậy. Có thể thấy được trên đời này thật sự không có cái gì là tuyệt đối công bằng cả?

Bạch Tiểu Thăng, Mặc Tử Nhạc không tranh với những người này, bước chậm lại.

Người đàn ông mặc bộ comple cũng chỉ theo sát nhịp bước của bọn họ.

Có cần vào chào hỏi Đổng Thiên Lộ, Đổng Thiên Tú không nhỉ?

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Mình đã đến nhà họ Đổng, vẫn còn sớm tới, nhìn tình cảnh này thì hẳn sẽ rất lâu. Vì cứu ông cụ nhà họ Đổng, lại thêm một phần thiện duyên. Thôi đi, dù sao một lúc nữa cũng có thể gặp.

Bạch Tiểu Thăng quyết định không gọi điện thoại.

Nhìn biệt thự trước mắt, Bạch Tiểu Thăng lầm bầm một câu:

- Nếu thật sự có thể giúp một tay nói, sợ rằng người bạn liên minh Dược Mã này sẽ thuộc về mình!

Bạn cần đăng nhập để bình luận