Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1616: Phán đoán của cha con nhà họ Vương (1)

Theo Đổng Thiên Tú nói, các trong hồ này mỗi năm đều thả một lần cá bột, cứ ba tháng sẽ kiểm tra nước một lần, còn lại không quản lý, không cho thức ăn không ném mồi nhử, cứ thế tự sinh tự đẻ, có thể xem như là cá hoang dã, cho nên cá trong hồ này không quá to, nhưng thịt rất ngon, cũng rất giảo hoạt, không dễ gì câu được.

Nhưng như vậy mới càng thú vị.

Khi bốn người đang câu cá lại có hai người đến.

Đó không phải là ai khác, chính là Trần Phi Ngư, Tử Nguyệt, đều là người quen biết với đám người Bạch Tiểu Thăng.

Trần Phi Ngư cũng xem như là bạn của mấy người Bạch Tiểu Thăng, bản thân cô ta cũng không phải luôn làm vệ sĩ của nhà họ Đổng.

Điều này ngược lại với Tử Nguyệt, Tử Nguyệt và đám người Bạch Tiểu Thăng quen biết đúng là như một vở kịch, ở nhà họ Đổng còn là trợ lý kiêm vệ sĩ của Đổng Thiên Lộ.

Chắc hai người nghe nói đám người Bạch Tiểu Thăng ở đây, cho nên chạy tới.

- Câu cá sao, thu hoạch thế nào?

Trần Phi Ngư chào hỏi mọi người, lần lượt kiểm tra thùng nước bên cạnh mỗi người.

Làm "người mới", Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh vẫn không thu hoạch được gì.

Bạch Tiểu Thăng câu được một con cá nhỏ, Đổng Thiên Tú thì được hai con một lớn một nhỏ.

- Ái chà, không tệ nhé, có hơi may mắn đấy.

Trần Phi Ngư đứng ở giữa Bạch Tiểu Thăng và Đổng Thiên Tú, khoanh tay mỉm cười và nói.

- Cái gì gọi là may mắn chứ, tôi gọi đây là thực lực đó!

Đổng Thiên Tú nhìn chằm chằm vào mặt hồ lầm bầm.

Trần Phi Ngư liếc mắt nhìn Đổng Thiên Tú:

- Tôi lại không nói chuyện với anh.

Đổng Thiên Tú kinh ngạc nhìn sang.

Trần Phi Ngư quả nhiên đang nhìn vào thùng của Bạch Tiểu Thăng.

Từ lúc gặp được Bạch Tiểu Thăng, chứng kiến qua bản lĩnh của anh, Trần Phi Ngư cảm thấy rất hứng thú về anh.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn thùng của mình, chỉ có một con cá nhỏ cỡ lòng bàn tay, cười tự giễu:

- Thật đúng là có chút may mắn nhỏ.

- Xem ra anh không giỏi vụ này, nhưng tôi lại rất lợi hại đấy, có cần tôi chỉ cho anh không?

Trần Phi Ngư ho khan vài tiếng nói.

- Ha ha, với cái bản lĩnh của cô thì phụ đạo được ai chứ?

Bạch Tiểu Thăng chưa trả lời, Đổng Thiên Tú đã cười ha ha.

Sau đó, anh ta cảm giác đỉnh đầu tối sầm, ánh sáng mặt trời bị che khuất, khi ngẩng đầu lên đã thấy Trần Phi Ngư trầm mặt đứng ở bên cạnh mình.

Vẻ mặt Đổng Thiên Tú lập tức trắng bệch, cười làm lành:

- Tôi… tôi không phải có ý đó... Tôi chỉ nói là bây giờ chúng tôi đang thi đấu, nếu như cô nhúng tay vào, vậy thì xem là gian lận, không công bằng.

Trần Phi Ngư cười lạnh một tiếng:

- Thi đấu à?

Trong khi nói chuyện, cô ta giơ chân lên nhẹ nhàng đá vào thùng nước của Đổng Thiên Tú một cái.

Cái thùng liền đổ, hai con cá vui vẻ nhảy trên mặt đất, trốn vào trong nước.

Mặt Đổng Thiên Tú cũng tái xanh.

- Thật ngại quá, là tôi không cẩn thận!

Trần Phi Ngư trợn mắt nói.

Đổng Thiên Tú vốn muốn nổi giận nhưng nhìn ánh mắt của Trần Phi Ngư thì không tự tin lắm, giơ tay nâng thùng lên, nói lầm bầm:

- Vậy lần sau, cô cẩn thận một chút đi chứ...

Trần Phi Ngư hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nhìn Bạch Tiểu Thăng câu cá.

Bạch Tiểu Thăng thấy Đổng Thiên Tú gặp tai ương bèn cố nhịn cười.

- Chị Phi Ngư, hay là chị tới dạy em đi, em chẳng câu được một con nào cả.

Lâm Vi Vi bên cạnh Bạch Tiểu Thăng giơ tay kêu lên.

Trần Phi Ngư cũng đi tới, giúp cô.

Khi Trần Phi Ngư và ba người nói chuyện, Tử Nguyệt vẫn đứng ở phía sau Lôi Nghênh, quan sát anh ta từ trên xuống dưới.

Ban đầu, khi ở nhà hàng Thâm Hạng, lúc Lôi Nghênh gọi món ăn, bởi vì gọi lớn tiếng, còn mỗi thứ hai phần, làm cho Tử Nguyệt bị sặc nước, mất mặt ở trước mặt mọi người. Sau đó, Tử Nguyệt nhìn thế nào cũng cảm thấy Lôi Nghênh này "không được tự nhiên", chứng kiến qua bản lĩnh của Lôi Nghênh mạnh mẽ nhanh chóng, nếu như sau sau này có dịp gặp lại cô ta luôn muốn tính kế anh ta mấy lần, đấu một hồi.

Điều kiện trước tiên là người đàn ông này để cho cô ta...

Lôi Nghênh nhìn chằm chằm vào mặt hồ vẫn không nhúc nhích, chợt quay đầu, may là Tử Nguyệt nhìn chăm chú vào anh ta nên hơi mệt mỏi, liếc nhìn mặt hồ, hai người này mới không đối diện nhau.

Chờ Lôi Nghênh nhìn về phía cô ta, Tử Nguyệt cũng nghiêm mặt, nhíu mày nhìn về phía anh ta, đồng thời hừ lạnh nói:

- Anh nhìn cái gì?

- Vậy cô lại nhìn cái gì?

Mặt Lôi Nghênh không thay đổi hỏi.

Tử Nguyệt nhất thời bị nghẹn lời, không phục giương mắt nhìn anh ta.

Lôi Nghênh quay đầu tiếp tục câu cá, nhưng trên gương mặt lạnh lùng mơ hồ lộ ra vẻ tươi cười.

Cho dù cô gái này có hơi đầy đặn, thua đám người đẹp Trần Phi Ngư nhưng nhìn rất được.

Mọi người thả câu đến khi trời u ám, mỗi người đều có thu hoạch riêng, Đổng Thiên Lộ sai người tới mời bọn họ đi ăn cơm.

Chờ sau khi mọi người đi qua, phát hiện nơi dùng cơm lại ở một góc của vườn hoa, nơi đó bố trí thành dáng vẻ như bữa tiệc nướng, trong góc có bếp nướng đặc biệt, những đầu bếp cao cấp mặc trang phục màu trắng đang đứng chắp tay sau lưng, chờ.

Đổng Thiên Lộ xuất hiện ở trước mặt mọi người, cô ta đã thay bộ trang phục giản dị, tươi cười thân thiện.

- Hôm nay không quan tâm đến thân phận, chúng ta đều là bạn.

Đổng Thiên Lộ nói với mọi người, lại vỗ tay mỉm cười và nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Tôi hủy bỏ thu xếp bữa cơm pháp, sắp xếp tiệc nướng ngoài trời, em trai Tiểu Thăng thấy thế nào?

Mặc dù Đổng Thiên Lộ không tự mình đi thả câu, nhưng cũng có thể từ trong miệng người giúp việc biết được cảnh tượng mọi người câu cá bên kia, cô ta thông minh như vậy, thoáng cái liền biết được sở thích của Bạch Tiểu Thăng, quyết đoán thay đổi sắp xếp cho bữa tiệc tối.

Đổng Thiên Lộ chưa bao giờ xem Trần Phi Ngư, Tử Nguyệt là người giúp việc, điểm này cũng giống như Bạch Tiểu Thăng không xem Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh là cấp dưới, ngược lại không mưu mà hợp, càng làm cho mọi người có cảm giác thân thiết.

- Chị Thiên Lộ thu xếp như thế rất tốt. Vừa lúc chúng tôi câu được mấy con cá tươi, không lớn nhưng thật ra rất có sức sống, xử lý để nướng hay quay đều được cả.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói.

Mọi người thấy hai người nói chuyện với nhau, ánh mắt ít nhiều có chút cổ quái.

- Em trai Tiểu Thăng?

- Chị Thiên Lộ?

Xưng hô như vậy được quyết định từ lúc nào thế?

Nhìn hai người này xưng hô rất tự nhiên, mọi người đều cảm thấy kỳ lạ.

Còn có, chính là Đổng Thiên Lộ không ngờ bày ra bữa tiệc nướng ngoài trời với người ngoài ở ngay trong nhà, điều này cũng... không phù hợp với cá tính của cô ta!

Trần Phi Ngư, Tử Nguyệt ngơ ngác nhìn nhau.

So với tiêu chuẩn của các bữa tiệc lớn, tiệc nướng ngoài trời có phải hơi thấp không?

Bởi vì thân phận tầm thường của đám người Bạch Tiểu Thăng mới làm như vậy sao?

Không, vừa vặn ngược lại!

Có thể khiến cho Đổng Thiên Lộ tự mình tiếp khách, còn cố ý bỏ đi vẻ xa lạ lại thấy được, thân phận của đám người Bạch Tiểu Thăng chắc chắn đặc biệt không bình thường mới phải!

Trần Phi Ngư, Tử Nguyệt cũng không tham gia vào đại hội cổ đông của Thăng Tỉnh Quốc Tế, tất nhiên không biết thân phận của ba người Bạch Tiểu Thăng.

Nhưng sau khi ăn xong, các cô ấy sẽ hỏi thăm Đổng Thiên Tú, đương nhiên, đó là chuyện nói sau.

Bữa tiệc tối bắt đầu, ném đi ràng buộc thân phận, nhóm nam nữ có tuổi tác tương đối gần nhau vui vẻ ăn các món nướng, uống chút rượu, ngắm sao, giữa bọn họ trò chuyện vui vẻ hoàn toàn không có vẻ gì xa lạ, ngược lại cũng rất thoải mái.

Không thể không nói, người phụ nữ Đổng Thiên Lộ này vô cùng thông minh.

Tối thiểu ở dưới bầu không khí này, giữa cô ta và Bạch Tiểu Thăng đã ném mâu thuẫn về lợi ích trên phương diện kinh doanh, cảm giác càng thân thiết hơn.

Vào lúc nhà họ Đổng mở bữa tiệc khoản đãi Bạch Tiểu Thăng, đồng thời trong nhà của nhà họ Vương, tập đoàn Hạo Vũ, Vương Hách Lôi xuống máy bay vừa về đến nhà đã vội đi vào thư phòng của cha.

Cha của Vương Hách Lôi, Vương Tuyền Thiên – người nhà họ Vương thật sự lèo lái tập đoàn Hạo Vũ này thật ra vẫn luôn chờ con trai về, nghe con trai báo cáo với mình.

Khác với dáng vẻ khí thế mạnh mẽ của Vương Hách Lôi, Vương Tuyền Thiên có vẻ rất gầy, thậm chí có cảm giác mảnh dẻ.

Người này quá mức gầy, dù ban đầu có đẹp trai thế nào đi nữa cũng không quá bắt mắt.

Thật ra trước đây, dáng vẻ của Vương Tuyền Thiên cũng vẫn tính là phúc hậu, nhưng sau khi ông ta trải qua một cơn bệnh nặng, khỏi bệnh rồi cũng không mập lại được.

Trên người Vương Tuyền Thiên lộ ra một khí chất nho nhã, so sánh với thân phận thương nhân, ông ta càng giống như là một vị giảng sư đại học hơn.

Kỳ lạ nhất chính là, Vương Tuyền Thiên có một thói quen đặc biệt, mỗi ngày người đứng đầu tất cả công ty lớn nhỏ thuộc tập đoàn Hạo Vũ đều phải đưa báo cáo các loại vụ việc đến cho Vương Tuyền Thiên, mỗi đêm ông ta sẽ suy nghĩ và đưa ra ý kiến trả lời.

Điều này thật ra có phần giống như giáo viên chấm bài tập, lại giống như hoàng đế phê duyệt tấu chương, dù sao không quan tâm thế nào, đây là thói quen của riêng Vương Tuyền Thiên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận