Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1618: Lật trời! Che đất! (1)

Chỉ có điều, lúc này Dược Mã đang một lòng một dạ đối phó với Đằng Vân, trước khi thấy được kết quả, Mã Tông Đình không muốn khai chiến với cả hai phía.

Mã Tông Đình suy đi nghĩ lại, vẫn cho rằng Bạch Tiểu Thăng còn không đáng để mình sợ hãi, cho dù thật sự có uy hiếp gì, Đổng Thiên Lộ sẽ nói với mình, cho dù cô ta không nói, vậy Vương Tuyền Thiên cũng âm thầm chú ý.

Hai bạn liên minh lớn để ý tới họ Bạch, người kia còn có thể giở trò gì được chứ?!

Mã Tông Đình bình tĩnh uống canh yến với táo tàu hạt sen, thấy con trai trở về cũng không ngước mắt lên, hỏi:

- Họ Bạch kia có phải vẫn còn ở Thiên Hỗ, chưa đi đúng không?

- Yên tâm đi cha, con đã cho người theo dõi hắn rồi.

Mã Thiên Kình đầy tự tin, trả lời cha.

Mã Thiên Kình làm sao biết được, chờ tới khi người anh ta sắp xếp tới theo dõi thì Bạch Tiểu Thăng không những đã tiếp xúc xong với Vương Hách Lôi, thậm chí còn chạy đi nhà họ Đổng làm khách rồi.

Chỉ có thể nói, cấp dưới của Mã Thiên Kình hoàn toàn không khôn khéo bằng người của nhà họ Đổng và nhà họ Vương.

- Thân là giám đốc điều hành khu Đại Trung Hoa ở tập đoàn Chấn Bắc, hắn thật sự quá rảnh rỗi nhỉ!

Mã Tông Đình cười lạnh, đặt chén canh tổ yến sang một bên, cầm chiếc khăn trắng lên lau khóe miệng:

- Không ngờ chạy tới một xí nghiệp, làm giám đốc điều hành gì đó cho người ta. Cũng không biết họ Bạch này làm sao làm được tới chức vụ này, hành vi ấu trĩ!

Nghe cha mình giễu cợt Bạch Tiểu Thăng, Mã Thiên Kình lập tức suy nghĩ sâu xa:

- Còn phải nói sao! Hắn ngoại trừ càn rỡ ra, con không cảm thấy hắn có gì khác! Cũng không biết hắn làm sao lên được chức đó!

Thấy con trai xem thường họ Bạch kia như vậy, Mã Tông Đình ngược lại khẽ nhíu mày, nhắc nhở:

- Cha có thể nói những lời này, nhưng con không nên coi thường đối thủ như vậy! Bất kể là với người nào!

Ý của Mã Tông Đình là cha có thể điên cuồng, bởi vì cha có tư cách đó, nhưng con thì chưa.

Mã Thiên Kình lập tức cung kính gật đầu, trong miệng khen:

- Cha dạy phải, không quan tâm hắn là loại người thế nào, tóm lại trong tay nắm quyền hành và tiền tài, không thể coi thường.

Mã Tông Đình thấy con trai nghe lời, lúc này mới hài lòng.

Mã Tông Đình gật đầu nói:

- Cho dù hắn thật sự có tâm tư gì, Đổng Thiên Lộ, thậm chí Vương Tuyền Thiên đều sẽ chú ý tới hắn, về điểm ấy thì con cứ yên tâm đi.

Mã Tông Đình còn tưởng rằng quan hệ lợi ích của ba phía vẫn bền chắc, hai nhà này vẫn đáng tin cậy.

Nhưng ông ta không biết, Bạch Tiểu Thăng đã sớm ngầm đào góc tường của ông ta rồi.

So sánh với nhà họ Vương Hạo Vũ, Mã Tông Đình cảm thấy Đổng Thiên Lộ của nhà họ Đổng chắc chắn sẽ không "dễ dàng phản bội", bởi vì người phụ nữ Đổng Thiên Lộ này sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kỳ kẻ nào, trước đây nhà họ Mã bọn họ cũng phải tốn rất nhiều công sức mới làm cho Đổng Thiên Lộ bằng lòng hợp tác được.

Không quan tâm Bạch Tiểu Thăng, hay là Lục Vân, cũng không thể dễ dàng làm cô ta dao động được!

Mà nhà họ Đổng không dao động, nhà họ Vương của tập đoàn Hạo Vũ sẽ từ bỏ hai người bạn liên minh mạnh mẽ như vậy sao?

Cũng bởi vậy, Mã Tông Đình mới hoàn toàn tự tin.

Ông ta không biết, Bạch Tiểu Thăng có duyên gặp mặt, thành khẩn đã khiến cho nhà họ Đổng phản chiến trước.

- Cha, bằng không cha thúc giục Đổng Thiên Lộ bên kia, bảo cô ta áp dụng các biện pháp với họ Bạch đi?

Mã Thiên Kình kiến nghị.

Anh ta thật sự đã tốn hết sức lực, muốn đối phó với Bạch Tiểu Thăng.

- Không thể hành động mù quáng được, kích thích đến họ Bạch cũng không tiện, tối thiểu chờ chúng ta thu thập xong nhà họ Lục, lại đối phó với họ Bạch cũng không muộn.

Mã Tông Đình nói.

Khi hai cha con đang nói chuyện, thư ký của Mã Tông Đình vội vàng chạy tới, bộ dạng như muốn nói ra suy nghĩ của mình.

- Chuyện gì?

Mã Tông Đình hỏi.

Mã Thiên Kình cũng nhìn về phía thư ký kia.

Người thư ký kia ngập ngừng một chút, trả lời:

- Lần trước đã nói qua với ngài... Người chịu trách nhiệm về ban ngành kia nói, muốn mời ngài lại bớt chút thời gian, tiến hành trao đổi một lát...

Ban ngành liên quan vẫn muốn điều đình về cuộc chiến của Đằng Vân Dược Mã.

Mã Tông Đình khẽ nhíu mày:

- Ừ, cấp bậc của người chịu trách nhiệm trong ban ngành này cũng không tính là cao, nhưng số lần tham gia thường xuyên, tin tưởng còn có điều đình lớn hơn nữa ở phía sau, cứ như vậy chúng ta thật sự không còn nhiều thời gian nữa.

Mã Tông Đình ngẩng đầu nói với thư ký:

- Anh kéo dài thời gian một chút! Thay tôi xin lỗi người chịu trách nhiệm đó, nói chúng ta sẽ tích cực phối hợp, tích cực sắp xếp!

- Mà tiến độ của chúng ta cũng cần phải nhanh hơn, không thể cho Đằng Vân có thời gian, lấy tốc độ nhanh nhất phá sập nó!

Mã Tông Đình nhẫn tâm lên tiếng.

Thư ký gật đầu và xoay người rời đi.

Mã Thiên Kình còn muốn nói gì nữa, điện thoại của Mã Tông Đình chợt vang lên.

Mã Thiên Kình lập tức ngậm miệng.

Mã Tông Đình cầm điện thoại lên, thấy tên phía trên thì hơi nhíu mày, trong ánh mắt có vẻ kinh ngạc khác thường, lẩm bẩm nói:

- Là Lục Vân!

Lục Vân?!

Mã Thiên Kình cũng bị dọa cho giật mình.

Ở trước cuộc chiến Đằng Vân Dược Mã, Mã Tông Đình và Lục Vân từng có tiếp xúc, hai bên cũng để lại số điện thoại, nhưng ngoại trừ trao đổi lúc mới tranh đấu, bọn họ chưa từng liên lạc điện thoại với nhau.

Mã Tông Đình cười lạnh một tiếng, trực tiếp ấn loa ngoài.

- Tổng giám đốc Lục, anh nghĩ thế nào mà gọi điện thoại số này cho tôi vậy.

Mã Tông Đình cười ha hả nói.

Bên đầu điện thoại kia truyền đến giọng nói của Lục Vân, vẫn bình tĩnh giống như không hề bận tâm, nghe không ra cảm xúc:

- Tổng giám đốc Mã, đã lâu không liên lạc, anh có khoẻ không.

- Tôi tất nhiên là rất khỏe rồi!

Mã Tông Đình mỉm cười và nói:

- Không biết, anh gọi điện thoại cho tôi là muốn trò chuyện gì vậy?!

Cúi đầu, nhượng bộ, hay là cầu xin tha thứ?

Mã Tông Đình sớm đã chuẩn bị tốt điều kiện, chờ Lục Vân không nhịn được gọi điện thoại tới sẽ nói ra điều kiện, làm cho Đằng Vân phải chảy máu thật nhiều.

Mã Thiên Kình đứng bên cạnh cũng kích động nhìn, khóe miệng cong lên cười lạnh.

Anh ta đã xem qua những điều kiện cha mình đưa ra, đây hoàn toàn là cắt thịt, cắt thịt trên người Đằng Vân và Lục Vân.

Lúc này, Lục Vân chủ động gọi điện thoại tới, chủ động đưa tới cửa, cũng có nghĩa là nhà họ Mã bọn họ sắp hoàn toàn thắng rồi!

- Tôi muốn nói chuyện với anh, thu tay lại đi.

Quả nhiên ở trong điện thoại, Lục Vân nói như vậy.

Nhưng giọng nói của Lục Vân cũng vẫn bình tĩnh, không cụt hứng hay yếu ớt, thậm chí còn rất bình thản.

Không hổ danh là nhân vật khổng lồ trong giới kinh doanh, đã đến tình trạng này mà vẫn còn có thể giữ được bình tĩnh! Mã Thiên Kình liên tục cười lạnh.

- Hóa ra tổng giám đốc Lục gọi điện thoại cho tôi là để cầu hòa à!

Mã Tông Đình cũng tươi cười, giọng nói khoan khoái vô cùng:

- Như vậy rất tốt, thật sự rất tốt! Hơn nữa anh nên sớm làm như vậy, mà không phải chờ tới bây giờ. Họ Mã tôi cũng không phải là người không nói đạo lý! Vậy anh hãy cho tôi nghe thử, anh đưa ra điều kiện thế nào đã!

Chủ động cầu hòa, tất nhiên được lấy ra tư thế "cắt thịt"!

Mã Tông Đình thậm chí đã nghĩ xong bọn họ sẽ độc chiếm ở lĩnh vực thị trường nào, bọn họ nên tham dự vào những phương diện nào.

Vừa muốn khiến cho Lục Vân cảm giác nhức nhối, lại không làm cho hắn phẫn nộ đến mức từ chối, điều này liên quan đến nghệ thuật đàm phán.

- Điều kiện của tôi à?

Lục Vân bình thản, chậm rãi nói nói:

- Phía anh đáp ứng dừng lại trong giai đoạn này, ở các tỉnh An Giang, Hà Đông, Thượng Vân, Hà Tây, Nhạn Đông, Cam Đông, và ngừng cạnh tranh ác ý với các ngành bảo hiểm, ăn uống, bất động sản, truyền thông và ngành sản xuất khác, dừng đối phó ác ý với các thị trường liên quan, đồng thời rút khỏi lĩnh vực tranh chấp...

Lời Lục Vân nói kiên nghị, dần dần âm vang có lực, nói liên tục ba bốn nội dung.

Vẻ tươi cười trên mặt Mã Tông Đình lập tức biến mất.

Mã Thiên Kình trợn tròn mắt cảm thấy không thể tin nổi.

Lục Vân này điên rồi sao? Đây là gọi điện thoại tới yêu cầu ngừng chiến à?

Đây rõ ràng là gọi tới khiêu khích!

Chỉ là ban ngành liên quan tham gia cũng lấy điều đình giải hòa làm chủ, dựa vào cái gì mà Lục Vân mở miệng lại muốn nhà họ Mã nhượng bộ, ông ta không biết rõ tình hình bây giờ sao?

Ông ta cho rằng, trước mắt ai mới là người chiến thắng chứ!

- Được, tổng giám đốc Lục, anh có thể không cần phải nói nữa!

Mã Tông Đình trực tiếp ngắt lời Lục Vân nói, giọng nói bắt đầu lạnh lùng thâm trầm:

- Anh cho rằng anh đùa rất hay sao, ngài Lục Vân! Chuyện đùa này không buồn cười chút nào đâu!

- Ban đầu tôi nghĩ sẽ cho Đằng Vân anh một chút cơ hội, nhưng xem bộ dạng này của anh, thật sự uổng phí công sức của tôi rồi!

- Lục Vân, có phải anh cho rằng không có ban ngành liên quan tham gia, anh sẽ có sức lực sao? Tôi cho anh biết, Dược Mã tôi bên này sẽ không dễ dàng ngừng tay, cho đến khi Đằng Vân anh không còn sức chiến đấu tiếp mới thôi! Đến lúc đó, hì hì, anh sẽ trả giá đắt chứ không chỉ đơn giản là cắt thịt như vậy đâu!

Mã Tông Đình kéo xuống sự ngụy trang, gần như là lấy giọng điệu của người chiến thắng để tuyên bố kết cục của đối thủ.

Lời nói này làm cho Mã Thiên Kình bên cạnh nghe được cũng thấy phấn chấn vô cùng, hùng tâm tăng cao.

Trải qua một trận đánh này, địa vị của Dược Mã ở trong giới kinh doanh Trung Quốc sẽ được cao tăng hơn một tầng, vang vọng Á Châu, cho dù là trên vũ đài quốc tế cũng có một chỗ cho người mạnh mẽ!

Đầu điện thoại bên kia, có lẽ là bị lời Mã Tông Đình nói chấp áp, không nghe thấy Lục Vân nói gì.

Nhưng sau đó, tiếng Lục Vân lại vang lên:

- Bây giờ có thời gian, ngài Mã nên xem ti vi đi, kênh tài chính và kinh tế.

Dứt lời, Lục Vân không ngờ cúp điện thoại.

Mã Tông Đình nghe được những tiếng tút tút thì không khỏi nhíu mày, nhìn điện thoại di động của mình.

- Lục Vân có ý gì? Bảo chúng ta xem ti vi? Xem ti vi gì chứ...

Mã Thiên Kình không thể nào hiểu được.

Mã Tông Đình cũng nhíu mày, trầm giọng nói:

- Vào lúc này, Lục Vân sẽ không nói linh tinh với cha!

Dứt lời, Mã Tông Đình ngẩng đầu, hất cằm dặn dò Mã Thiên Kình:

- Bật ti vi lên!

Bạn cần đăng nhập để bình luận