Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1625: Người khách đến khó tin (2)

Vừa rồi Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng nhân cơ hội liếc mắt nhìn chứng vụ trên giấy chứng nhận này, lập tức cảm thấy kính nể.

Người này có thân phận thật sự không tầm thường, là một trưởng ban của ban ngành liên quan!

Có lẽ có người sẽ cảm thấy danh hiệu trưởng ban này nhỏ, nhưng đảm nhiệm được chức vụ ở đó, tối thiểu người trước mắt này cũng không tầm thường.

Đây là người mà cho dù là thị trưởng Quý - Quý Minh Dương gặp cũng phải cung kính đón chào.

Phía sau Hầu Doãn Thành, người đàn ông cấp dưới lộ vẻ thiện cảm trước thái độ của Bạch Tiểu Thăng.

Khương Cần Cần lại có chút xem thường Bạch Tiểu Thăng, giống như thái độ của Bạch Tiểu Thăng chắc chắn là quá mức tự tin thậm chí tự phụ.

Nhưng còn trẻ như vậy đã làm giám đốc điều hành, thật đúng là hiếm thấy, hắn quả thật không phải là dựa vào quan hệ lên chức mà ngồi mát ăn bát vàng chứ?

Khương Cần Cần rất nghi ngờ về Bạch Tiểu Thăng.

- Hai người này là cấp dưới của tôi, anh ta là Cảnh Thiên Hạo, cô ấy là Khương Cần Cần.

Hầu Doãn Thành giới thiệu với đám người Bạch Tiểu Thăng, đồng thời mỉm cười và nói:

- Thân phận của ba người, chúng tôi đã biết rất rõ ràng, các người cũng không cần giới thiệu.

Ba người Bạch Tiểu Thăng khách sáo gật đầu với hai người Cảnh Thiên Hạo, Khương Cần Cần.

Cảnh Thiên Hạo nhiệt tình cười, gật đầu đáp lễ.

Khương Cần Cần liền có chút không tự nhiên.

- Vậy ngài Bạch Tiểu Thăng, có thể chiếm của anh mấy phút được không? Tôi có nói mấy câu muốn nói riêng với anh một lát.

Hầu Doãn Thành nói chuyện rất khách khí, lại luôn tươi cười, quả thật làm cho không người nào có thể từ chối.

- Được, mời ngồi!

Lúc này Bạch Tiểu Thăng gật đầu, lại nhìn về phía Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nói:

- Vi Vi, gọi người đưa hai chén trà tới. Lôi Nghênh, anh mời anh Cảnh, và cô Khương qua bên kia nghỉ tạm đi.

Hầu Doãn Thành nói muốn nói chuyện riêng, vậy Bạch Tiểu Thăng tất nhiên sẽ đồng ý.

Lúc này Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh làm theo, Cảnh Thiên Hạo, Khương Cần Cần cũng không phản đối.

Rất nhanh, trà của Bạch Tiểu Thăng và Hầu Doãn Thành được đưa tới, những người còn lại ngồi ở phía xa, cũng là quan sát tránh cho có người đến quấy rầy đến Bạch Tiểu Thăng và Hầu Doãn Thành.

- Cuộc chiến Đằng Vân - Dược Mã vào tiến vào giai đoạn tuyên bố kết thúc, tôi phải cám ơn anh Bạch trước.

Hầu Doãn Thành mỉm cười và nói.

Bạch Tiểu Thăng thoáng ngẩn người ra, không ngờ đề tài đầu tiên Hầu Doãn Thành nói tới là chuyện này.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng cười:

- Tôi không biết phải trả lời ngài thế nào, cám ơn tôi, vì sao?

- Bởi vì mấy ngày nay tôi đều cố gắng hết sức điều hòa mẫu thuẫn giữa hai bên bọn họ, đây là nhiệm vụ của tôi.

Hầu Doãn Thành mỉm cười giải thích nói:

- Chúng tôi sẽ không cứng nhắc can thiệp vào thị trường, nhưng hy vọng tình trạng kinh tế ổn định, điều này có ích với xã hội và với người dân. Chúng tôi sẽ không tham gia tranh chấp, cho dù Đằng Vân - Dược Mã thật sự có một nhà đổ, cũng sẽ không cứng rắn can thiệp, đây cũng là quy luật của thị trường, nhưng chúng tôi vẫn đang hy vọng từ trong đó quay vần, không buông tha bất kỳ một cơ hội nào để có thể giải hòa! Dù sao, đều là công ty của Trung Quốc!

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được gật đầu.

- Đáng tiếc chính là tôi vẫn không thể làm được.

Hầu Doãn Thành mỉm cười lắc đầu, bất chợt nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Ngược lại anh Bạch chỉ dùng hai ngày ngắn ngủi, lại ngăn cản được cuộc phong ba này mở rộng, làm cho tôi phải nói một tiếng bội phục.

Bạch Tiểu Thăng vội vàng mỉm cười xua tay:

- Ngài nói quá lời rồi!

- Còn nữa, anh Bạch chính là người quản lý chính của tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa, không chỉ mở rộng cải cách, tăng cường cạnh tranh cho các công ty trong nước, tối ưu hoá trật tự thị trường, cho ra cống hiến cực lớn, còn xúc tiến qua lại trên phương diện kinh tế giữa Trung Quốc và Châu u, sở trưởng chúng tôi cũng sớm để ý tới anh, đồng thời rất khen ngợi anh!

Hầu Doãn Thành mỉm cười và nói:

- Cho nên thật ra công việc của tôi trong giai đoạn sau chính là thăm hỏi anh, đồng thời muốn giúp đỡ các anh, cung cấp một ít chính sách phát triển nên có để nâng đỡ và những phương diện khác. Tôi xem nhưsớm triển khai công việc thôi.

Hầu Doãn Thành làm cho Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc và mừng rỡ!

Bây giờ, bọn họ không thiếu tiền không thiếu cơ hội, chỉ thiếu sự nâng đỡ của quốc gia

Bây giờ, bọn họ tự nhiên đưa tới cửa.

Bạch Tiểu Thăng lập tức ngồi thẳng người, nghiêm túc nói với Hầu Doãn Thành:

- Vậy tôi thật sự phải thay mặt công ty chúng tôi cảm ơn ngài!

- Đây là chuyện chúng tôi nên làm, anh Bạch không cần khách sáo.

Hầu Doãn Thành mỉm cười và nói:

- Chúng tôi thật ra đã nhiều lần khảo sát bên phía anh, tin chắc các anh đáng được như vậy! Nếu không, cũng sẽ không chạy tới đây. Rèn sắt vẫn cần bản thân cứng rắn, đây là bản thân các anh tự giúp mình!

Không quan tâm nói thế nào, Bạch Tiểu Thăng vẫn cảm ơn Hầu Doãn Thành.

Hai người trò chuyện một hồi, đều có thiện cảm với đối phương.

Hai mươi phút sau, Hầu Doãn Thành đứng dậy từ biệt:

- Sau này, chúng tôi sẽ phái người bàn bạc với các anh, các anh có thể ngẫm nghĩ xem có gì cần được nâng đỡ.

Bạch Tiểu Thăng đứng dậy, mỉm cười gật đầu.

Trước khi Hầu Doãn Thành đi, chợt mỉm cười nói nhỏ với Bạch Tiểu Thăng thêm một câu:

- Tôi nghe nói anh và Quý Minh Dương có quan hệ rất tốt?

Bạch Tiểu Thăng sửng sốt, gật đầu nói:

- Ngài biết thị trưởng Quý sao?

Hầu Doãn Thành cười, chạy, ném thêm một câu:

- Tôi xem như là sư huynh của anh ta!

Bạch Tiểu Thăng dẫn theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, một đường tiễn ba người Hầu Doãn Thành, Cảnh Thiên Hạo, Khương Cần Cần vào thang máy. Trong lúc đó, có thể nói thái độ của Bạch Tiểu Thăng với Hầu Doãn Thành là hết sức kính trọng.

Thấy thang máy xuống, Bạch Tiểu Thăng mới dẫn Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh trở về.

- Anh Tiểu Thăng, trưởng ban họ Hầu kia nói gì với anh vậy?

Lâm Vi Vi không nhịn được hỏi:

- Còn nữa, sao thái độ của anh với ông ta lại. . . có vẻ đặc biệt kính trọng vậy?

Vừa rồi, khi Bạch Tiểu Thăng và Hầu Doãn Thành nói chuyện, bốn người bọn họ ngồi khá xa, tự nhiên không nghe được nội dung cuộc nói chuyện.

Nhưng, Lâm Vi Vi cảm thấy chắc là chuyện tốt chứ không phải chuyện xấu.

Vừa rồi, Bạch Tiểu Thăng và Hầu Doãn Thành vừa nói vừa cười. Cho dù Hầu Doãn Thành rời đi, hai người cũng trò chuyện không tệ.

Lâm Vi Vi có chút tò mò, Hầu Doãn Thành sẽ mang tới "Tin tức tốt" thế nào.

Mặt khác, điều làm cho Lâm Vi Vi cảm giác kỳ lạ chính là thái độ của Bạch Tiểu Thăng đối với Hầu Doãn Thành.

Hầu Doãn Thành có thân phận đặc biệt, theo lẽ thường ông ta muốn nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng thì chỉ cần phái người qua mời, anh tất nhiên sẽ đi. Ông ta có thể tự mình tìm tới cửa, nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng, không thể không nói, đã cho anh đủ mặt mũi rồi. Anh kính trọng đối phương cũng là chuyện nên làm. Nhưng Lâm Vi Vi cảm thấy trong sự kính trọng này của Bạch Tiểu Thăng còn lộ ra một chút "Chủ động" thân thiết.

Bạch Tiểu Thăng không thể là loại người khinh thường người dưới, kính nể, e sợ quyền thế, anh lại càng không phải là một người nịnh nọt.

Cho dù là khi anh là một tổng giám đốc công ty, đối mặt với thị trưởng Quý Minh Dương vẫn đối xử bình thường, đúng mực.

Lôi Nghênh cũng nghi ngờ về hai điểm này, thấy Lâm Vi Vi hỏi như vậy, lập tức nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, hi vọng nghe anh nói một chút.

- Lần này, trưởng ban Hầu Doãn Thành tới là dệt hoa trên gấm cho chúng ta, lại là tới đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, vừa đi vừa và hai người nói:

- Ông ta đại biểu cho chính phủ tán thành và ủng hộ công ty chúng ta!

Bạch Tiểu Thăng nói sơ qua trọng điểm những gì Hầu Doãn Thành đã nói cho hai người biết.

Biết được nhà nước muốn dùng chính sách nâng đỡ cho bọn họ, ngay cả Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng cảm giác phấn chấn.

- Một lúc nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho ông Hạ, bảo ông ấy mở cuộc họp riêng với các quan chức lớn và người chịu trách nhiệm trong khu vực, thành lập tổ chuyên môn tới nói chuyện với trưởng ban Hầu.

Bạch Tiểu Thăng rất coi trọng chuyện này.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng liên tục gật đầu.

- Còn nữa, các người biết trưởng ban Hầu kia là ai không?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói.

Hai người Lâm Vi Vi ngơ ngác nhìn nhau.

Trưởng ban Hầu còn là ai nữa?

Chính là. . . trưởng ban Hầu chứ còn có thể là ai, mọi người còn là lần đầu tiên gặp mặt đấy.

Chẳng lẽ ông ta còn có liên hệ khác với ba người mình sao?

Bạch Tiểu Thăng không nói, bọn họ làm sao biết được.

- Ông ta là học trưởng của thị trưởng Quý - Quý Minh Dương!

Bạch Tiểu Thăng cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp nói cho hai người.

- Thị trưởng Quý Minh Dương. . .

- Học trưởng!

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng giật mình, không ngờ còn có tầng quan hệ này!

Hai người cũng lại bừng tỉnh hiểu ra.

Bạch Tiểu Thăng vô cùng kính nể và tôn trọng thị trưởng Quý Minh Dương, xem giống như người bề trên, chứng kiến qua cách ứng xử của trưởng ban Hầu, lại biết quan hệ giữa ông ta và thị trưởng Quý Minh Dương, vậy dĩ nhiên tôn kính là chuyện có thể hiểu được.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười dẫn theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh trở lại, tất nhiên không cần phải nói cũng sẽ gọi điện thoại cho Hạ Hầu Khải để báo cáo tin tức tốt này.

Lúc này, trong thang máy.

Khương Cần Cần bên cạnh Hầu Doãn Thành không nhịn được lầm bầm:

- Không ngờ Bạch Tiểu Thăng kia còn trẻ như vậy!

- Tuổi trẻ tài cao!

Trưởng ban Hầu khen ngợi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận