Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1633: Người này ít học

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ một lát thì mỉm cười lắc đầu. Ông cụ cũng xem như là người già thành tinh, âm thầm phái người qua tìm chữ. Cũng được, viết vài chữ cho ông cụ thấy, cũng không có người ngoài biết, sẽ không làm ảnh hưởng tới thể diện của ông cụ.

Bạch Tiểu Thăng đóng cửa lại, trở vào nghỉ tạm.

Bên kia, người giúp việc cầm đồ vội vàng quay về.

Ông cụ nhà họ Mặc còn đang chờ ở phòng chính.

Thấy người giúp việc trở về, ông sốt ruột khó nhịn nổi cầm tờ giấy Tuyên Thành kia tới, phía trên chỉ có ba chữ "Không ngại miệng" .

Nét bút phiêu dật, phong thần đẹp mắt!

Mắt ông cụ nhà họ Mặc đột nhiên sáng ngời.

- Thưa ông.

Người giúp việc nói được hai chữ, đã bị ông cụ xua tay cắt ngang.

- Cậu đi xuống trước, đừng để người khác quấy rầy tôi!

Ông già nói một câu.

Người giúp việc nhất thời không nói được lời nào, lễ độ cung kính lui ra ngoài.

Ngắm ba chữ Bạch Tiểu Thăng viết, ông cụ lại uống vài hớp rượu, cảm giác càng rõ càng hơn.

- Chàng trai tốt, quả nhiên là thâm tàng bất lộ!

Ông cụ nhà họ Mặc không nhịn được khen, ngay sau đó lại cười mắng một câu:

- Nhóc con, thật sự rất biết cách làm người!

Khen ngợi xong, ông cụ nhà họ Mặc so sánh với chữ trên bàn của mình, thật lòng có chút buồn bực:

- Khốn kiếp, rõ ràng là khốn kiếp, mình bỏ công sức nhiều năm như vậy lẽ nào trước sau vẫn không tiến bộ? !

Sắc mặt ông cụ buồn bực, khi nhìn tiếp vào chữ của Bạch Tiểu Thăng thì không nhịn được, bắt đầu vẽ.

Ông cụ nhà họ Mặc viết hai ba mươi lần vẫn không thỏa mãn, trong lòng lập tức cảm thấy chán nản.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Ông cụ lập tức nhíu mày, có chút không vui.

Không phải đã căn dặn không cho người khác vào quấy rầy ông rồi sao, tại sao vẫn có người tới chứ?

Ông cụ nhíu mày ngước mắt, lại phát hiện người vào đây không phải là ai khác, chính là cháu mình Mặc Tử Quân.

Mặc Tử Quân vừa nhấc chân vào, đã thấy ông nhìn mình với ánh mắt không tốt, lập tức bị dọa cho giật mình.

- Ông nội, ông làm. . . sao vậy?

Mặc Tử Quân cười nịnh nọt. cẩn thận hỏi.

Anh ta sợ ông cụ còn nhiều hơn cả Mặc Tử Nhạc.

- Không có gì.

Ông cụ nhà họ Mặc vốn đang vẽ vô cùng chán nản, lúc này càng không còn hứng thú, ném bút đi.

- Cháu đã quấy rầy ông luyện chữ sao? Thật sự không nên! Vậy ông đang viết gì vậy?

Mặc Tử Quân cười làm lành tiến tới, bộ dạng thưởng thức tranh vẽ.

Mặc Tử Quân thậm chí đã nghĩ xong, một lúc nữa nên khen chữ của ông nội thế nào, trước khen bút pháp, sau khen nội dung, trọng điểm là khen nội dung, anh ta thật sự không hiểu nhiều về bút pháp.

Kết quả thấy nội dung, Mặc Tử Quân lại sửng sốt.

Khắp tờ giấy Tuyên Thành có hai ba mươi. . .

- Không ngại miệng?

Đùa gì vậy?

Mặc Tử Quân suýt nữa buột miệng nói ra.

Trong giây lát anh ta cũng nghĩ không ra mình nên nói gì, nội dung này quá đáng sợ.

Ông cụ nhà họ Mặc liếc mắt nhìn Mặc Tử Quân, lập tức có chút phiền:

- Cháu tới có chuyện gì à?

Những lời này đã kéo suy nghĩ của Mặc Tử Quân về.

- A a. . . Cháu muốn nói với ông một tiếng, Lâm thị kia được cháu tiễn đi, nhưng ông ta lại quay lại, nói là muốn mời ông khám qua cho bệnh nhân, có thể đưa tới. . .

Mặc Tử Quân nói.

- Biết rồi.

Ông cụ nhà họ Mặc thản nhiên nói.

Mặc Tử Quân lại nói:

- Em họ cháu về, còn dẫn theo mấy người bạn.

- Gặp rồi.

Ông cụ không tập trung.

Mặc Tử Quân có chút không cam lòng, thêm mắm thêm muối đâm chọc Mặc Tử Nhạc:

- Ông nội, cá nhân cháu cho rằng em họ kết bạn thật sự quá bất cẩn! Chỉ nói người trẻ tuổi với gương mặt thanh tú kia, vừa nhìn đã thấy lười nhác không ra thể thống gì, không học vấn không nghề nghiệp, ít học! Leo tới cửa nhà chúng ta chỉ thuần túy làm hạ thấp thể diện của nhà họ Mặc!

Mặc Tử Quân đánh giá Bạch Tiểu Thăng, một câu không học vấn không nghề nghiệp, ít học, để cho ông cụ nhà họ Mặc nghe được, không biết sao lại thấy như đâm vào tim, chói tai như vậy!

Mặc Tử Quân cố ý hạ thấp Bạch Tiểu Thăng ở trước mặt ông nội mình, là Hạng Trang múa kiếm ở trước mặt Phái Công, muốn thêm mắm thêm muối nói xấu em họ Mặc Tử Nhạc ở trước mặt ông cụ nhà họ Mặc.

Nhưng anh ta làm vậy không ngờ không có tác dụng với ông cụ nhà họ Mặc.

Ông cụ càng nghe càng cảm giác không đúng. Ông vừa cầm tranh chữ của Bạch Tiểu Thăng, vẽ hai ba mươi lần vẫn thấy mặc cảm.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng này xem như là người ít học, vậy ông tính là gì.

Mặc Tử Quân không nhìn thấy vẻ mặt ông cụ đã trầm xuống, anh ta vẫn nói tiếp.

- Người tới là khách! Tử Quân, sao cháu lại tự nhiên trông mặt mà bắt hình dong, cháu quên lời ông đã dạy bảo cháu rồi sao? Bình luận võ đoán về một người không phải là tác phong của người nhà họ Mặc chúng ta!

Ông cụ nhà họ Mặc co hai ngón tay lại gõ mạnh lên bàn một cái, vô cùng đau lòng nổi giận nói.

Lúc này Mặc Tử Quân mới dừng lại, thấy ông cụ hình như tức giận, anh ta vẫn sửng sốt.

Nhưng sau đó, Mặc Tử Quân vội hỏi:

- Ông nội, ông đừng nóng giận, cháu không có khả năng chỉ dựa vào vẻ ngoài mà bình luận người khác. Thật sự là em họ cháu, hắn. . .

- Hắn thế nào?

Ông cụ nhà họ Mạc nhíu mày hỏi.

Cho dù lúc này Mặc Tử Quân là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của nhà họ Mặc, thậm chí có thể là tồn tại chỉ dưới đại gia chủ, nhưng ông cụ vẫn không thích người cháu này lắm.

Thiên phú của Mặc Tử Quân kém hơn Mặc Tử Nhạc một ít, nhưng cũng không quá nhiều, chỉ là tâm tư không tập trung ở trên phương diện y học, làm người không trung hậu bằng Mặc Tử Nhạc.

- Mặc Tử Nhạc - em họ cháu đưa những người này tới nhà làm khách, khi vào nhà chúng ta lại chỉ vào cháu, ở trước mặt người giúp việc nhà chúng ta nói người tuổi trẻ kia có sở trường về trung y, thành tựu còn cao hơn cháu! Ông nói xem, đây là chuyện gì chứ?

Vẻ mặt Mặc Tử Quân tức giận:

- Cháu do ông tự tay dạy dỗ, không dám nhận mình được chân truyền của nhà họ Mặc, nhưng cũng phải được bảy tám phần.

- Thằng nhóc kia nhìn còn trẻ tuổi hơn cháu nhiều, làm sao có thể có y thuật vượt qua cháu. . . Nhà họ Mặc được!

- Cho dù lùi một vạn bước, người kia thật sự có bản lĩnh, em họ cũng không nên hạ thấp cháu ở cửa lớn, trước mặt nhiều người giúp việc như vậy chứ? Đó không phải là hạ thấp bản thân sao? Hơn nữa, lúc đó cháu đang tiễn khách quan trọng của nhà chúng ta!

- Ông nói xem, nếu để cho người ngoài nghe được chuyện này, có thể bên ngoài sẽ nói người nhà họ Mặc chúng ta không đoàn kết, sẽ làm mất mặt nhà họ Mặc chúng ta!

Mặc Tử Quân thật sự cố gắng hết sức để nói xấu Mặc Tử Nhạc.

Anh ta biết ông cụ không thích nghe nhất là những lời như "y thuật của nhà họ Mặc thua người khác" "Người nhà họ Mặc không đồng lòng" "mất mặt nhà họ Mặc", lại chuyên chọn những lời này để nói.

Quả nhiên ông cụ nhà họ Mặc nhíu mày, ánh mắt nghiêm trọng.

Mặc Tử Quân thấy thế, trong lòng mừng thầm.

Chỉ cần nói xấu đúng cách, sau đó cho dù anh ta có nhằm vào Mặc Tử Nhạc, còn có người của Mặc Tử Nhạc dẫn tới làm gì đó, sợ rằng ông cụ cũng sẽ không để ý. Có ông cụ “nghiêng tình cảm” về phía bên mình, tiếp theo mới dễ làm việc!

Mặc Tử Quân tự cho là kế hoạch thực hiện tốt, anh ta không biết trong lòng ông cụ nhà họ Mặc đang chấn động.

Người tuổi trẻ kia không chỉ có trình độ thư pháp tốt, chẳng lẽ, y thuật còn rất cao sao?

Từ trước tới giờ, đứa nhỏ Mặc Tử Nhạc này chưa từng nói dối!

Nếu nó nói như vậy, đây. . . là sự thật sao? !

Trước mắt ông cụ nhà họ Mặc lại hiện lên dáng vẻ của Bạch Tiểu Thăng, ôn hòa, hướng nội, không kiêu ngạo không nóng nảy, ánh mắt sâu giống như đầm nước, giấu kín tài năng!

Ngoài ra, Mặc Tử Quân nói Mặc Tử Nhạc ở trước mặt mọi người mượn người ngoài hạ thấp anh ta, ông cụ không tin.

Mặc Tử Nhạc không phải là người như vậy!

Mặc Tử Quân nói lời này hoàn toàn là giả!

- Ông nghe cháu nói vậy, có phải cháu có ý kiến gì không?

Ông cụ nhà họ Mặc rõ ràng đã hiểu rõ, lại ung dung thản nhiên, ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Tử Quân.

Mặc Tử Quân lập tức tươi cười:

- Ông nội, xem ông nói kìa, cháu có thể có ý kiến gì chứ. . . Cho dù có thì cũng là vì bảo vệ nhà họ Mặc mình, không phải sao!

Ông cụ nhà họ Mặc trực tiếp giơ tay lên, ngăn Mặc Tử Quân nói tiếp, nói với ẩn ý sâu xa:

- Ông biết rồi, cháu không cần nói tiếp nữa.

Thái độ này của ông cụ làm cho Mặc Tử Quân tưởng ngầm là ông đồng ý với mình nên lập tức mừng thầm.

- Vậy cháu. . .

- Cháu đi xuống trước đi. Để cho ông yên tĩnh một chút.

Ông cụ nhà họ Mặc vẫy tay.

Mặc Tử Quân không nói thêm nữa, đứng dậy, cung kính lui ra ngoài. Chờ ra khỏi Thanh Tâm Tiểu Uyển, thần thái Mặc Tử Quân trở nên sáng láng, tinh thần phấn chấn.

Anh ta thấy hành động tiếp theo của mình chắc chắn sẽ được ông nội cho phép!

Ông cụ nhà họ Mặc liếc nhìn theo bóng lưng của Mặc Tử Quân, mãi đến khi anh ta biến mất, lại cầm lấy chữ viết của Bạch Tiểu Thăng trên bàn lên quan sát một.

- Ha ha, không ngại miệng. . . mình thật không ngờ cậu ta còn có chút tài năng trên phương diện trung y? Vậy mình cũng muốn xem thử!

Ông cụ hăng hái nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận