Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1634: Chú nhỏ nhà họ Mặc

Về phần Mặc Tử Quân, hai năm qua thằng ranh con này muốn vểnh lên trời, đã đến lúc phải tìm cơ hội nhắc nhở cảnh cáo mới được. . .

Mặc Tử Quân ra khỏi Thanh Tâm Tiểu Uyển, bước chân nhẹ nhàng, bỗng nhiên nhìn thấy trước mặt có người đi qua.

Người kia nhìn cùng lắm lớn hơn Mặc Tử Quân bảy tám tuổi, tóc lại hơi bạc không hợp với tuổi tác, chắc là thường tốn nhiều tâm tư sức lực gây ra, bộ râu của anh ta được xử lý gọn ràng, mặc một bộ áo gió rất tuấn tú, hoàn toàn là hình tượng ông chú đẹp trai.

Lúc này Mặc Tử Quân thoáng ngẩn người ra, ánh mắt trở nên thâm sâu, ngoài miệng vẫn tươi cười tới đón.

- A, Tử Quân à.

Đối phương trước lên tiếng gọi anh ta trước.

- Chú Thành Cự.

Mặc Tử Quân cũng cười chào hỏi.

Mặc Tử Nhạc đã nói qua, trong nhà có hai người không được "chào đón" nhất, hắn là người thứ nhất, còn có một người nữa chính là chú nhỏ của hắn.

Cũng chính là người trước mắt này, Mặc Thành Cự.

Ông cụ nhà họ Mặc vốn tên là Mặc Hải Xuyên, phía dưới có bốn người con trai, theo thứ tự là Mặc Thành Phương, Mặc Thành Viên, Mặc Thành Quy, Mặc Thành Cự.

Già mới có con, còn kém hơn đứa cháu nhiều tuổi nhất tới mấy tuổi, nên rất được chiều.

Thật ra, từ chuyện ông cụ Mặc đặt tên cho con trai có thể thấy ông là một người giữ truyền thống, chỉ là quên sự đồng âm giữa "Mặc" và "Mạc". . .

Cụ già rất cưng chiều con trai nhỏ, cũng dẫn đến trong lúc con trai nhỏ trưởng thành đã nổi loạn, không ngờ rời khỏi nghề của gia đình, chạy đi học Tây y, lúc này trở thành người quản lý của một xí nghiệp dược.

- Hôm nay đúng là hiếm thấy, cha cháu và hai chú bác còn ở bên ngoài, chú lại là người đầu tiên trở về.

Mặc Tử Quân mỉm cười và nói:

- Chú đi gặp ông nội cháu à? Vậy cháu phải nhắc chú một tiếng, bởi vì Mặc Tử Nhạc dẫn một đám người không ra gì về nhà làm khách nên tâm trạng ông nội cũng không tốt, gặp chú sợ rằng tâm tình càng hỏng bét hơn, khó bảo đảm sẽ không nói vài lời khó nghe. Chú nên chuẩn bị tinh thần đi! Nhưng chú có thể làm được tổng giám đốc công ty lớn như vậy, cấp trên còn có một ông chủ không tốt, nghe trách mắng cũng chỉ là chuyện nhỏ, đúng không, chú của cháu.

Khi nói chuyện, trên mặt Mặc Tử Quân cười không tính là hả hê, nhưng nhìn vẫn rất đáng ghét.

Quan hệ giữa Mặc Thành Cự và Mặc Tử Nhạc rất tốt, chú cháu nhưng tuổi tác có thể xem là anh em, cũng bởi vậy xưa nay Mặc Tử Quân không có thiện cảm với Mặc Thành Cự.

Năm trước, Mặc Tử Quân muốn giúp bạn lấy quyền đại lý một loại thuốc, thuốc kia chính là do công ty của Mặc Thành Cự sản xuất, Mặc Tử Quân dựa vào quan hệ chú cháu, vỗ ngực bảo đảm với người ta, kết quả Mặc Thành Cự kiên quyết từ chối, hại cho Mặc Tử Quân bị người ta trực tiếp châm chọc, ầm ĩ đến mức mất hết mặt mũi.

Cho nên anh ta và người chú nhỏ này của mình tương đối bất hòa.

- Tử Nhạc dẫn bạn về, chú có biết.

Mặc Thành Cự ngậm điếu thuốc, khẽ gật đầu và liếc mắt nhìn Mặc Tử Quân:

- Nhưng chú nghe nói, cháu bị Tử Nhạc chế giễu ở cửa, hẳn trong lòng không dễ chịu gì.

Vẻ mặt Mặc Tử Quân lập tức biến đổi.

Chuyện này đã bị truyền ra ngoài rồi sao?

- Chú vừa mới về, cháu đừng có gây phiền phức cho chú.

Mặc Thành Cự đi lướt qua vai Mặc Tử Quân:

- Việc làm người khác khó chịu, chú càng giỏi hơn cháu nhiều. Bây giờ, có phải thấy không vui đúng không, cháu của chú. Xét về oán giận người, chú của cháu vĩnh viễn là chú của cháu!

Mặc Tử Quân muốn làm cho Mặc Thành Cự khó chịu, lại bị người này nói vài câu đâm tới tận tim mình, anh ta nhìn Mặc Thành Cự đi vào Thanh Tâm Tiểu Uyển, không khỏi nhổ nước bọt xuống đất, sau đó nhíu mày và vội vàng rời đi.

Mặc Thành Cự ghét bỏ anh ta, cũng nhắc nhở anh ta, anh ta phải nhanh chóng bịt miệng những người giúp việc còn có đám học đồ miệng tiện kia, tránh bọn họ đi nói lung tung khắp nơi!

Nếu không, mình thật sự sẽ mất mặt!

Mặc Thành Cự vào Thanh Tâm Tiểu Uyển, mới đi hai bước, anh ta đã rút điếu thuốc lá trong miệng ra, lặng lẽ ném vào trong thảm cỏ, sử dụng mũi giày giẫm, di di, lại hà ra mấy hơi làm cho mùi thuốc lá trong miệng mình giảm bớt.

Mặc Thành Cự khác với Mặc Tử Nhạc, Mặc Tử Quân, anh ta đối với ông cụ nhà họ Mặc, Mặc Hải Xuyên cha mình căn bản không mấy sợ hãi, thậm chí còn từng la hét với ông cụ. Nhưng hai năm qua, nhìn thấy ông già già đi, Mặc Thành Cự cũng không tranh luận nữa, không chỉ trên lời lẽ, thái độ, ngay cả một ít chi tiết cũng bắt đầu chú ý hơn.

Mặc Thành Cự một đường đi qua đình viện,

Đến gần phòng chính lại thấy cha mình quay lưng về phía bên ngoài, ở trước bàn vuông giữa nhà đang cầm bút lông sốt ruột vung vẩy, viết một chút lại dừng, còn nhìn trái nhìn phải, hình như đang viết chữ mẫu.

Mặc Thành Cự biết ông cụ thích thư pháp.

Anh ta đoán, hẳn là ông đang đối chiếu với chữ mẫu của chuyên gia để luyện tập.

Sau khi đến gần, Mặc Thành Cự hắng giọng một cái, sải bước vào phòng, kêu:

- Cha!

Ông cụ nhà họ Mặc - Mặc Hải Xuyên từ trong tranh chữ ngoái đầu nhìn Mặc Thành Cự, thờ ơ nói:

- Ồ, là giám đốc lớn Mặc tới à.

Mặc Thành Cự cười khẽ. Anh ta biết, từ lúc anh ta từ chối theo nghề của ông cụ đã làm cho ông cụ nhìn mình không vừa mắt, sau đó anh ta còn lừa gạt Mặc Tử Nhạc – người được ông cụ tán thành làm người nối nghiệp đời sau, ông cụ đối với anh ta lại càng "Căm thù đến tận xương tuỷ".

Quan hệ cha con trước sau không có cách nào cải thiện.

Đương nhiên, bây giờ đã tốt hơn mấy năm trước rất nhiều.

Thật ra, Mặc Thành Cự có thể hiểu được. Ông cụ nhà họ Mặc không phải quá ngoan cố, không cho phép con cháu vào ngành sản xuất khác, mấu chốt là hai người có tài nhất trong hai thế hệ đều chạy mất khiến ông cụ khó tiếp nhận được.

- Con đã tìm cho cha mấy chữ, có chuyên gia đời gần đây, cũng có chuyên gia thư pháp đời nhà Minh, nhà Thanh, cha xem thử.

Mặc Thành Cự thấy tình hình như vậy thì vội vàng nói.

Anh thò tay lấy đồ từ trong áo gió ra, đặt tới trên bàn vuông, nghĩ ông cụ nhìn thấy những thứ này có lẽ sẽ hài lòng một chút.

Kết quả, Mặc Hải Xuyên chỉ khẽ hừ một tiếng "Ừ", cũng không có phản ứng gì lớn.

Mặc Thành Cự cảm giác có chút sửng sốt.

Sau đó, anh ta thấy chữ ông cụ viết trên bàn.

- Không ngại miệng?

Ông cụ đã viết mấy chục lần cái này!

- Cha viết cái này làm gì?

Trong lòng Mặc Thành Cự căng thẳng.

Không ngại miệng thì là không ăn kiêng, về phần muốn viết xuống, còn viết nhiều như vậy?

Mình đã lâu chưa về, chẳng lẽ sức khỏe của ông cụ...

Ánh mắt Mặc Thành Cự kỳ quái nhìn Mặc Hải Xuyên.

Mặc Hải Xuyên viết xong, ngước mắt phát hiện con trai nhỏ đang nhìn mình.

Hai cha con nhìn nhau vài giây.

- Cha, gần đây tinh thần của cha có tốt không? Có xuất hiện tình trạng trí nhớ suy giảm, thỉnh thoảng kích động, hay thường đa nghi...

Mặc Thành Cự quan sát con ngươi của ông cụ, thận trọng nói:

- Hay là cha đọc bài ca sắc thuốc cho con nghe thử.

Mặc Hải Xuyên ngẩn người, ngay sau đó liền hiểu ra.

Ông già trừng mắt, hầm hầm cầm bút lông trong tay đập xuống bàn, quát:

- Mặc Thành Cự, con muốn làm gì hả? Con đừng tưởng rằng cha nghe không hiểu, con nghi cha bị bệnh Alzheimer chứ gì? Cũng chỉ có Tây y các con nói tới bệnh này! Đứa con bất hiếu như con vừa trở về đã muốn làm cha tức chết à!

Mặc Thành Cự bị chửi thì ngượng ngùng cười lùi lại, chỉ vào chữ trên bàn nói:

- Vậy cha không có chuyện gì, viết cái này làm gì?

Mặc Hải Xuyên tức giận tới nghiến răng, vốn lười để ý tới Mặc Thành Cự, lại sợ anh ta không hiểu mà đi hỏi thăm thằng cả, thằng hai, thằng ba, cuối cùng khiến cho cả nhà chạy tới nói bóng nói gió, thật xem như ông là kẻ ngốc vậy.

Quá khinh người rồi!

- Đây là ba chữ cha lừa người mới có được.

Ông cụ hầm hừ nói.

Cuối cùng, Mặc Thành Cự xem như đã rõ mọi người.

Hóa ra ba chữ này là từ trong tay người bạn mà Mặc Tử Nhạc dẫn tới.

Mặc Thành Cự thầm kinh ngạc.

Cho dù anh ta không hiểu thư pháp, nhưng cha có thể tốn tâm tư viết ra mấy chữ này, còn không ngừng viết theo, đủ thấy trình độ thư pháp của đối phương không thấp, được ông cụ tán thành.

- Con nghe người giúp việc nói, Tử Nhạc từng nói bảo người trẻ tuổi kia có sở trường về trung y...

Mặc Thành Cự bỗng nhiên hứng thú với Bạch Tiểu Thăng, mắt càng sáng lên:

- Tuổi còn trẻ đã có thể có thành tựu lớn ở hai lĩnh vực khác nhau!

Theo Mặc Thành Cự, chỉ cần là người tài ba, vậy thì nên coi trọng.

Không quan tâm đối phương có xuất thân, thân phận thế nào, chỉ cần nhân phẩm không quá tệ, vậy thì kết giao thôi.

Cũng chính là xuất phát từ quan niệm này, bây giờ Mặc Thành Cự mới đảm nhiệm chức tổng giám đốc của một xí nghiệp y dược cỡ lớn, anh ta tuyển vào một số lượng lớn nhân tài quản lý, nghiên cứu khoa học, buôn bán, có thể nói là dựa vào đội ngũ có trình độ vững vàng, làm cho công ty kia chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã có thành tích tăng lên gấp bội!

Cho dù lúc này, Bạch Tiểu Thăng thể hiện ra bản lĩnh năng lực chỉ ở lĩnh vực thư pháp, nhiều nhất lại thêm lĩnh vực trung y, không liên quan tới xí nghiệp kinh doanh y dược của mình, nhưng Mặc Thành Cự vẫn muốn xem thử người trẻ tuổi đã có năng lực như vậy, có phải là có đầy đủ phẩm chất và tâm tính xuất sắc hay không.

Chỉ cần có, vậy có thể đào đến chỗ mình, tiến hành bồi dưỡng!

Những nhân tài do Mặc Thành Cự khai quật thật sự rất nhiều.

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Mặc Thành Cự lại sốt ruột.

- Thế nào? Con cũng thấy hứng thú với cậu ta à! Các con, đứa nào đứa nấy đều vậy cả!

Mặc Hải Xuyên thấy phản ứng của Mặc Thành Cự thì nhíu mày nói:

- Đặc biệt là con, con lại muốn kéo đi nhân tài trong giới trung y sao? Cha nói này Mặc Thành Cự, con thật thiếu đạo đức!

Hiểu con không ai bằng cha.

Bạn cần đăng nhập để bình luận