Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1636: Ai là "con mồi" của ai (1)

Thật ra, cho dù Mặc Thành Cự có từng nghe nói về tên họ của Bạch Tiểu Thăng, có lẽ cũng chỉ cho rằng Bạch Tiểu Thăng trước mắt trùng tên với người ta mà thôi.

Mặc Thành Cự hỏi về công việc của Bạch Tiểu Thăng, còn nói thêm một câu:

- Tôi thấy chữ viết của cậu ở chỗ cha tôi, thật là nét bút của chuyên gia! Có thể luyện thành trình độ đó, chắc hẳn trước giờ cậu đã tốn rất nhiều thời gian, bỏ rất nhiều công sức. Còn có, tôi nghe nói trình độ trung y của cậu cũng rất lợi hại!

Mặc Thành Cự khen chữ của Bạch Tiểu Thăng tốt, thật ra anh ta cũng không hiểu, hoàn toàn là dựa vào thái độ của ông cụ biểu hiện ra, đối với trình độ trung y của Bạch Tiểu Thăng là nghe người giúp việc nói. Anh ta đang thăm dò Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, trả lời:

- Bất kể là thư pháp hay là trung y, cũng chỉ là một vài sở thích nghiệp dư của cá nhân tôi mà thôi, thật ra so với nhân vật lợi hại thật sự, cũng không thể nói là mạnh lắm. Thật ra, tôi cảm thấy hứng thú nhất là làm chuyện buôn bán.

- Hả?

Câu trả lời này làm cho Mặc Thành Cự khá bất ngờ.

Có thể ở hai lĩnh vực nhận được lời khen của cha anh ấy Mặc Hải Xuyên và cháu trai Mặc Tử Nhạc, không ngờ chỉ là sở thích nghiệp dư, người trẻ tuổi này chủ ý tập trung vào buôn bán sao?

Mặc Thành Cự nghe xong thật sự vừa vui vừa buồn.

Vui chính là Bạch Tiểu Thăng thích kinh doanh, vậy càng dễ đào, buồn chính là nếu như Bạch Tiểu Thăng có biểu hiện xuất sắc hơn trên phương diện kinh doanh, chẳng phải đã sớm bị người khác để mắt tới, thậm chí đào đi, xem như bảo bối, có thể càng khó đào được.

Mặc Thành Cự bỗng nhiên có chút hối hận, hắn thật sự nên nói chuyện với cháu mình - Mặc Tử Nhạc để tìm hiểu trước, biết rõ ràng người trẻ tuổi này đang làm gì ở đâu, đãi ngộ bao nhiêu, như vậy bản thân cũng có khả năng bắn tên có đích.

- Sơ suất rồi!

Mặc Thành Cự thậm chí âm thầm oán trách mình:

Một người tài ba như vậy, mình lại không kịp chờ đợi chạy tới, không có thăm dò tình hình trước! Về sau, tuyệt đối không thể phạm phải sai lầm này nữa!

Mặc Thành Cự thấy là đã thèm, coi Bạch Tiểu Thăng thành “con mồi” để mình khai quật.

Đáng tiếc, dù thế nào anh ta cũng không dự đoán được.

Lúc này, anh ta cũng trở thành “con mồi” trong mắt của người trẻ tuổi ngồi đối diện.

- Anh Bạch thích kinh doanh là kinh doanh trong nhà, hay làm việc ở ngoài, không biết đang làm ở đâu, làm chức vụ gì vậy?

Mặc Thành Cự chưa từ bỏ ý định hỏi thăm.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười trả lời:

- Tôi xem như làm một lãnh đạo nhỏ trong công ty lớn.

Đáp án này càng làm cho trong lòng Mặc Thành Cự trầm xuống.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng đang là lãnh đạo cấp cao, còn có thể dễ dàng bị đào đi sao? Vừa bắt đầu, anh ta không thể cho chức vụ quá cao được.

Vào lúc Mặc Thành Cự có phần chán nản, Bạch Tiểu Thăng đã mở miệng:

- Thật ra, tôi hiểu ngài Thành Cự, Tử Nhạc rất sùng bái ngài.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói:

- Ngài là tổng giám tốc của một công ty nghiên cứu dược phẩm sinh học rất có thực lực ở trong nước, đúng không?

- Không sai.

Mặc Thành Cự gật đầu.

- Tôi vừa lúc có một người bạn ở Châu u muốn lập một công ty mới, cũng là công ty dược phẩm công nghệ sinh học! Tôi từng đi khảo sát qua, nội dung nghiên cứu bên phía bọn họ vẫn vượt mức quy định, rất thú vị!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói:

- Cũng không biết trong nước có bao nhiêu công ty đang nghiên cứu nội dung tương tự!

Lời Bạch Tiểu Thăng nói đã thành công làm cho Mặc Thành Cự chú ý.

Mặc Thành Cự xem như là người vô cùng thông minh.

Đáng tiếc, Bạch Tiểu Thăng càng thông minh hơn, biết rõ chỉ cần tìm lời nói chuyện lại có thể dẫn dắt đối phương đi.

Mặc Thành Cự là tổng giám đốc của một công ty nghiên cứu và phát triển dược phẩm, làm sao có thể không quan tâm tới nghiên cứu tuyến đầu của ngành sản xuất này được.

- Ồ?! Vậy tôi cũng muốn nghe thử!

Mặc Thành Cự lập tức hăng hái, giống như cá cắn phải mồi câu.

- Người bạn kia của tôi là tiến sĩ của trường đại học Y Haru, nghiên cứu thành công qua mấy loại thuộc rất nổi tiếng. Không biết ngài Thành Cự đã từng nghe qua chưa?

Bạch Tiểu Thăng nhặt ra vài thành quả của Rhine và nói.

Mặc Thành Cự nghe được thì trực tiếp sửng sốt.

Sau đó, anh ta trợn tròn mắt, ngồi thẳng, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng:

- Cậu nói có phải là của ngài Rhine không? Ngài… ngài ấy là bạn của cậu à?

Mặc Thành Cự làm việc trong giới nghiên cứu dược phẩm sinh hóa, làm sao có thể không biết Rhine!

Thậm chí, Mặc Thành Cự còn từng đi Châu u vài lần, trăm phương nghìn kế tiếp cận với đoàn đội của Rhine, đáng tiếc nhiều lần đều hoàn toàn không có thành tích gì.

Bạch Tiểu Thăng lại nói đó là bạn cậu!

Mặc Thành Cự làm sao có thể không chấn động được.

Sau khi hết khiếp sợ, Mặc Thành Cự lại mừng như điên.

Mất bên đông được bên tây, nhân tài không đào được, lại tìm được một đường mạng lưới quan hệ lớn!

Đây tuyệt đối là ông trời thương xót!

Lúc này Mặc Thành Cự quyết định phải cố gắng thân thiết hơn với Bạch Tiểu Thăng phải.

- Xem ra ngài Thành Cự có quen biết anh ấy, vậy là dễ nói rồi.

Bạch Tiểu Thăng thấy Mặc Thành Cự như vậy thì trên mặt cười, trong lòng cảm giác chắc chắn.

- Không biết ngài Rhine hiện đang nghiên cứu nội dung gì vậy.

Mặc Thành Cự sốt ruột khó dằn hỏi.

Nói xong, Mặc Thành Cự tự cảm thấy mình nói lỡ lời.

Loại chuyện này làm sao có thể dễ dàng nói cho người khác biết được.

Cho dù Bạch Tiểu Thăng biết, cũng sẽ không nói cho anh ta nghe.

Thấy Mặc Thành Cự sốt ruột khó nhịn nổi mà đặt câu hỏi, Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Tôi chỉ biết sơ sơ thôi, sâu hơn thì anh ấy có nói tôi cũng không nhớ.

Rhine có thể nói sâu hơn với cậu ta về nội dung nghiên cứu à? Đây là loại bạn gì vậy?

Mặc Thành Cự thật sự giật mình trước những lời Bạch Tiểu Thăng nói, anh ta thậm chí nghi ngờ Bạch Tiểu Thăng chỉ nói mạnh miệng...

Bạch Tiểu Thăng nhớ lại một ít nội dung lĩnh vực phụ mà đám người Rhine nghiên cứu, nói cho Mặc Thành Cự nghe.

Mặc Thành Cự nghe rất nghiêm túc.

Đợi tới khi Bạch Tiểu Thăng nói xong, Mặc Thành Cự không chịu nổi, vỗ mạnh vào đùi, hơi chán nản nói:

- Tôi đã biết mà! Những thứ này đều là lĩnh vực nghiên cứu trọng điểm trong tương lai! Đáng tiếc! Đáng trách!

Mặc Thành Cự "không khống chế được" tâm trạng cũng khiến cho Bạch Tiểu Thăng thoáng ngẩn người.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc nhìn Mặc Thành Cự.

Mặc Thành Cự phát hiện ra Bạch Tiểu Thăng nhìn mình thì sợ anh hiểu nhầm, vội hỏi:

- Tôi nói đáng tiếc, đáng trách, không phải là nhằm vào người bạn Rhine của cậu. Là bởi vì những lĩnh vực nghiên cứu làm ở chỗ tôi, tôi còn chuyên môn thành lập tổ nghiên cứu!

Nếu như trước khi Bạch Tiểu Thăng nói ra, Mặc Thành Cự cho rằng anh đang nói mạnh miệng, vậy sau khi anh nói xong, anh ta tin chắc lời anh nói là thật. Anh ta thấy lời Bạch Tiểu Thăng nói cũng được xem là nội dung cơ mật!

Mà Bạch Tiểu Thăng nghe Mặc Thành Cự nói như vậy, trong lòng cũng kinh ngạc.

Rhine đã nói với anh, anh ta nói nghiên cứu những vấn đề này đều là lĩnh vực "cố sức mà không được cám ơn", phải nghiên cứu theo chu kỳ dài, hơn nữa không thể có hiệu quả và lợi ích sáng tạo dựng sào thấy bóng, cho dù ở phương tây, ở đại học Y Haru, người trong đại học và các nhà tư sản đều không tán thành tập trung quá nhiều vào vấn đề này.

Nhưng Rhine cũng nói, bất kỳ một công ty nghiên cứu nào, nếu như ra tay từ những phương diện này trước, nhìn về lâu dài, đều sẽ là đối thủ cạnh tranh của bọn họ trong tương lai!

Thật sự không nghĩ tới, khả năng quan sát của Mặc Thành Cự tự nhiên độc đáo như vậy, vốn có khả năng nhìn trước như vậy!

Bạch Tiểu Thăng nhìn Mặc Thành Cự, thật sự có cảm giác như nhìn bảo bối, hơn nữa anh cảm thấy tính cách này của Mặc Thành Cự chắc chắn hợp với Rhine!

Thử tưởng tượng xem, hai người có chí hướng cao cùng gặp nhau, hợp sức nghiên cứu và phát triển công ty, Bạch Tiểu Thăng cảm thấy rõ ràng là sự phối hợp hoàn hảo.

- Tôi thấy đáng tiếc chính là gần đây ông chủ của tôi cảm thấy quá tập trung cho phương diện này, ép chúng tôi phải ngừng lại! Đáng trách chính là chỉ cần cho tôi thêm một năm, không nhiều, thêm một năm nữa, tôi có thể bảo đảm sẽ có đột phá, có chút thành tích trên phương diện này!

Mặc Thành Cự phiền muộn thở dài.

- Tôi không thể không nói, ánh mắt của ông chủ ngài không được tốt lắm!

Bạch Tiểu Thăng ở bên cạnh khẽ nói.

Bạch Tiểu Thăng gần như không nói xấu, không nói huyên thuyên trước mặt người khác.

Nhưng bây giờ, anh cũng không nhịn được muốn bôi nhọ ông chủ của Mặc Thành Cự.

Cho dù, anh càng phải cảm ơn đối phương hơn.

Vẻ mặt Mặc Thành Cự phiền muộn khoát tay, ý không muốn lại tiếp tục nói về đề tài này nữa.

- Thật ra, tôi có thể liên hệ với bên phía bạn tôi, để cho ngài Thành Cự qua phòng nghiên cứu thí nghiệm của đoàn đội Rhine khảo sát một lần.

Bạch Tiểu Thăng lại ném ra cám dỗ, giống như một ông chú hư hỏng đang từng bước dụ dỗ người bạn nhỏ lương thiện vậy.

Cho dù Mặc Thành Cự lớn hơn anh ít nhất mười tuổi, theo tuổi càng giống như chú.

- Thật sao? Vậy thì quá tốt rồi!

Mặc Thành Cự hưng phấn xoa tay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận