Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1640: Tính toán thâm độc (1)

Thật ra nghĩ lại, nhà họ Mặc là thế gia trung y, nhà cao viện lớn lại có uy tín danh dự tồn tại, nghe nói Mặc Tử Quân còn được chọn là gia chủ đời sau.

Vậy anh ta có thể, hoặc nói là dám gian lận ở trong thức ăn sao?

Phần lớn người ngồi trong bàn này đều là người nhà của hắn, nếu thật sự làm như vậy, không thua gì giết địch một người tự hại tám trăm, thật sự đáng giá sao?

Nếu là thật thì quốc pháp cũng không cho!

Nhưng nếu như cơm nước không có vấn đề, Mặc Tử Quân ân cần như vậy làm gì?

Chẳng lẽ, anh ta thật sự kiêu ngạo vì dược thiện của nhà họ Mặc, sốt ruột khó dằn nổi muốn khoe khoang với người ngoài?

Không, nhìn vẻ mặt của anh ta thì không phải đơn giản như vậy!

Bạch Tiểu Thăng xem như là cao thủ nhìn thấu tâm tư của đối phương, nhưng vẫn không tìm được đối phương đào hố ở chỗ nào, trong lòng cũng rất không thoải mái.

Vậy đi bước nào nhìn bước đó là được, mình cũng muốn xem thử cuối cùng trong hồ lô của anh ta bán thuốc gì!

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.

Thừa lúc này, Bạch Tiểu Thăng bảo Hồng Liên kết lọc ra vài nội dung quan trọng trong kiến thức dược học trung y in vào trong đầu mình.

Trung y là kết quả trí tuệ đấu tranh giữa người và bệnh ở Trung Quốc mấy nghìn năm qua. Thuốc Đông y là bản lĩnh quan trọng trong hệ thống trung y, kiến thức rất uyên thâm rộng lớn. Hiện tại có tác phẩm thuốc Đông y sớm nhất là Thần Nông Bản Thảo Kinh, có người nói khởi nguồn từ họ Thần Nông, ở thời Đông Hán được sắp xếp chỉnh sửa thành sách, xem như được người thu thập thành, bên trong có ba trăm sáu mươi lăm loại.

Sau đó trải qua mấy nghìn năm, các thầy thuốc Trung Quốc không ngừng hoàn thiện hệ thống thuốc Đông y trung y, truyền thừa đến nay thì nội dung đã mênh mông như biển.

Cho dù Hồng Liên có thể trực tiếp in tin tức vào trong đầu Bạch Tiểu Thăng nhưng lượng tri thức kinh người như vậy, cũng tương đối phí não.

Bạch Tiểu Thăng ăn bữa ăn này, cũng xem như là "đốt não".

- Món dược thiện này không tệ, Tiểu Thăng, ăn nhiều vào.

Mặc Thành Cự quả nhiên ân cần khuyên Bạch Tiểu Thăng dùng bữa.

Nụ cười của anh ta rất tự hào lại đắc ý.

Những dược thiện này, nhìn chung hơn nửa Trung Quốc cũng chỉ nhà anh ta có, tới nơi khác sẽ không ăn được.

Bên kia của Bạch Tiểu Thăng, Mặc Tử Nhạc cũng không ngừng khuyên bảo, trên mặt cũng rất kiêu ngạo.

Cho dù Mặc Tử Nhạc từ bỏ nghề của gia đình, thậm chí bởi vì một chút kinh nghiệm đối với trung y bình thường mà có thái độ hoài nghi, nhưng đối với dược thiện trong nhà vẫn vô cùng tôn sùng.

- Không sai.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười đáp lại hai người.

Mặc Tử Nhạc cũng bắt đầu khuyên Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh ăn nhiều vào.

Ha ha, ăn đi ăn đi, chờ lát nữa lại cho các người xui xẻo!

Trong lòng Mặc Tử Quân hài lòng.

Từng món thức ăn lần lượt được đưa lên, cuối cùng dưới sự chờ mong của Mặc Tử Quân, dược thiện thứ ba và thứ tư được đưa lên bàn.

Một người con cháu nhà họ Mặc thò đũa gắp một món ăn trong đó bỏ vào trong miệng, đang mỉm cười nhai chợt miệng hơi dừng lại.

Sắc mặt anh ta có phần nghi hoặc, lại nhai thêm vài cái, cảm giác như đang nếm thử.

Tiếp theo, người con cháu nhà họ Mặc này nuốt thức ăn trong miệng xuống, ngẩng đầu nhìn về phía những người khác, bộ dạng như muốn chứng minh suy đoán của mình.

Kết quả, người kia lại nhìn Mặc Tử Quân, Mặc Tử Quân trừng mắt, bộ dạng không cho hắn lên tiếng.

Mặc Tử Quân phản ứng giống như cảm thấy có người ngoài ở đây, có người muốn nói dược thiện này có vấn đề sẽ làm nhục gia môn.

Người con cháu nhà họ Mặc bị dọa cho giật mình, thật sự không mở miệng.

Rất nhanh, thức ăn được chuyển đến trước mặt Bạch Tiểu Thăng.

Mặc Tử Quân không kìm chế được, lại giở mánh khóe cũ, giữ lại bàn xoay và mỉm cười nói với đám người Bạch Tiểu Thăng, Mặc Thành Cự:

- Hai món dược thiện này, chú Thành Cự, anh Bạch, còn có Tử Nhạc, các người nhân lúc nóng nếm thử đi.

Ở trên bữa tiệc, Mặc Tử Quân đột nhiên trở nên nhiệt tình nhưng Mặc Thành Cự, Mặc Tử Nhạc lại không nghi ngờ.

Theo bọn họ nghĩ, Mặc Tử Quân cố ý ra vẻ mình nhiệt tình, hào phóng hiếu khách cho những người lớn trong nhà nhìn thôi.

Nếu Mặc Tử Quân như vậy, bọn họ cũng không chống đối, lúc này gật đầu gắp thức ăn.

Ánh mắt Mặc Tử Quân lén chờ mong nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cũng gắp một chút thức ăn bỏ vào trong miệng.

Vừa nhai, Hồng Liên cũng vẫn tiếp tục phân tích, trong đầu Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên "vang lên" tiếng cảnh cáo.

Không chỉ là phân tích dược tính của thuốc Đông y, còn cả biến hóa công thức phân tử và phản ứng hoá học theo Tây y đều đồng loạt phát ra cảnh cáo.

Vấn đề tới rồi!

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng liền hiểu rõ, miệng đang nhai rõ ràng dừng lại.

- Sao vậy, không hợp với sở thích của anh Bạch sao?

Mặc Tử Quân phát hiện trước tiên, mỉm cười hỏi.

Mặc Thành Cự, Mặc Tử Nhạc kinh ngạc nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Thần thái Bạch Tiểu Thăng tự nhiên, tiếp tục nhai thức ăn trong miệng, mỉm cười và nói:

- Là ăn quá ngon, khiến cho tôi vô thức dừng lại để cẩn thận thưởng thức.

Tranh đấu trong kinh doanh suốt thời gian dài, Bạch Tiểu Thăng căn bản không cần mượn hệ thống, cũng có thể làm cho mình "trợn mắt nói mò", còn nói vô cùng tự nhiên.

Mặc Tử Quân không nhìn ra có gì khác thường, mỉm cười gật đầu.

- Vậy ăn nhiều vào.

Mặc Thành Cự cũng cười nói.

Ngoài mặt Bạch Tiểu Thăng ung dung thản nhiên, nhưng tin tức trong đầu đã bay lên, vừa rồi anh bảo Hồng Liên kiểm tra kiến thức dược trong trung y, in trong đầu, lúc này vẫn còn rất "Nóng hổi".

Nhìn thành phần thuốc Đông y trong dược thiện được phân tích ra, Bạch Tiểu Thăng lập tức hiểu rõ vấn đề.

Từ Thần Nông Bản Thảo Kinh thời Đông Hán đã ghi chép về phương diện phối hợp thuốc, hai vị hoặc trên hai vị thuốc sử dụng ở trong một đơn thuốc, giữa chúng sẽ phát sinh phản ứng khác nhau.

Có thuốc cùng sử dụng có thể phát huy tác dụng lớn hơn, có hai thuốc gặp nhau một bên sẽ giảm dược tính của bên còn lại, có thuốc có thể kìm hãm độc tính của loại thuốc khác, có hai loại dược phẩm bản thân không độc, nhưng nếu như hai thuốc gặp nhau sẽ phát sinh độc tính rất lớn.

Trong Thần Nông Bản Thảo Kinh tổng kết bảy loại quan hệ trong thuốc Đông y.

Đan Hành, Tương Tu, Tương Sử, Tương Úy, Tương Ác, Tương Phản, Tương Sát!

Hóa ra trong thức ăn quả nhiên có vấn đề! Chỉ có điều, vấn đề không phải là ở trên thức ăn nào đó. Mỗi món thức ăn ở đây quả thật tẩm bổ ôn hòa, có lợi chứ không có hại cho con người! Nhưng nếu ăn đồng thời, hai, ba món thức ăn với nhau, liền có thể có thể xảy ra phản ứng!

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Nhân lúc Hồng Liên phân tích có thể tạo thành phản ứng thế nào, bao lâu sau sẽ xảy ra phản ứng, còn có làm thế nào để giảm bớt và hóa giải, Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía những người khác.

Mặc Tử Quân làm như vậy, không phải là để cho người nhà họ Mặc trong bàn này cũng gặp tai ương theo sao? !

Chẳng lẽ, anh ta đã sớm đánh tiếng trước với tất cả mọi người à?

Bạch Tiểu Thăng để ý thấy phản ứng của mọi người trên bàn này không giống nhau.

Có người ăn không hề có phản ứng nào, nhưng có người lại nhíu mày, nghi ngờ, thậm chí âm thầm nhìn nhau, hình như sau khi ăn đã nhận ra vấn đề bên trong. Nhưng người ăn nhận ra có điểm không thích hợp cũng không dám xác định, mà ánh mắt Mặc Tử Quân sẽ nhìn qua, người muốn lên tiếng đều bị ánh mắt của anh ta ngăn lại, ánh mắt không có tác dụng, anh ta sẽ ngắt lời đối phương.

- Tử Kỳ, cậu đi xem thức ăn làm thế nào đưa lên chậm như vậy.

- Tử Mục, cậu lấy giúp tôi mấy cái khăn giấy tới đây.

Kể từ đó, không ai đưa ra chất vấn nữa.

Bạch Tiểu Thăng hiểu rõ.

Mặc Tử Quân quả thật không trao đổi với mọi người trên bàn này trước, nhưng bọn họ không phải là người nhà họ Mặc chính là học trò của nhà họ Mặc, đều là người hiểu nghề, ăn ra điểm không thích hợp, khi không thể xác nhận sẽ không ăn món ăn này, hoặc ăn ít.

Kể từ đó, người thật sự xui xẻo chính là anh và Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, còn có Mặc Thành Cự, Mặc Tử Nhạc, mặt khác chính là những người học nghề không tốt.

Xem ra, Mặc Tử Quân thật sự muốn hại đám người mình! Thật là độc ác!

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Kể từ đó, cho dù sau đó bọn họ thật sự có thế nào, cũng không thể nói gì, dù sao ngay cả người nhà họ Mặc cũng bị, còn có thể nói gì.

Ngoài việc đó ra, học nghề không tốt thì đáng đời gặp xui xẻo, cho dù Mặc Tử Quân thừa nhận là anh ta cố ý thêm thức ăn vào, những người lớn tuổi cũng chỉ có thể trách mắng anh ta, không có cách nào miệt mài theo đuổi. Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Nhà họ Mặc từng làm dược thiện không phải chỉ một lần hai lần, tin tưởng đầu bếp biết nguyên liệu gì không thể dùng chung với nhau, vậy khẳng định là Mặc Tử Quân âm thầm đổi thức ăn hoặc thêm thức ăn.

Mà bữa tiệc gia đình nhà họ Mặc, dược thiện ở ba bàn không giống nhau, anh ta làm như thế cũng sẽ không ảnh hưởng đến người lớn tuổi.

Thằng nhóc này học trung y thật đúng là nhân tài không được trọng dụng, anh ta nên đi buôn bán, nhất định là một nhân vật gian hùng!

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được liếc nhìn Mặc Tử Quân, âm thầm than thở.

Trong thời gian này, lại có thêm mấy món thức ăn được đi lên, trong đó có thêm hai món dược thiện.

- Đây là hai món dược thiện cuối cùng, anh Bạch, nếm thử.

Mặc Tử Quân mỉm cười chuyển thức ăn đến trước mặt Bạch Tiểu Thăng và nhiệt tình nói.

- Được!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, gắp thức ăn lên nếm lên.

Dược thiện này phải ăn đủ nhiều mới có khả năng có phản ứng, hơn nữa theo Hồng Liên đo lường tính toán, phản ứng lớn nhất chẳng qua chỉ là đi tả, trướng bụng, đầu choáng váng buồn nôn, cũng không có gì đáng lo ngại, chính là bị giày vò mệt mỏi thôi.

Nhưng chỉ ăn một hai gắp sẽ không có chuyện gì.

Ăn xong hai món dược thiện cuối cùng này, trong lòng Bạch Tiểu Thăng đã hiểu rõ.

Mặc Tử Quân nhìn Bạch Tiểu Thăng, vẻ mặt càng thêm rạng rỡ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận