Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1642: Ăn sạch cho tôi (1)

Lúc này Mặc Thành Cự tự nhiên trở thành người chính nghĩa được mọi người ủng hộ!

Tất cả mọi người im lặng nhìn Mặc Thành Cự hành động, cũng có rất nhiều người nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Mặc Thành Cự - chú tư của nhà họ Mặc đi theo con đường Tây y nên không hiểu quá sâu về những kiến thức trong nhà, chỉ biết món ăn thuốc rất bổ, nhưng hoàn toàn không hiểu về phản ứng có hại giữa chúng, vừa rồi còn ăn rất nhanh.

Mà mọi người cũng nhìn thấy được Bạch Tiểu Thăng đã ghé tai nói nhỏ với anh ta, sau đó anh ta mới có phản ứng này.

Tất nhiên, người phá cục diện này chính là Bạch Tiểu Thăng!

Anh có thể nhận ra món ăn thuốc có vấn đề thì tuyệt đối không đơn giản!

Vì chuyện này, rất nhiều người đều thầm kinh ngạc về Bạch Tiểu Thăng.

Phải biết rằng trong bàn ăn này, không tính tới người nhà họ Mặc, ngay cả những người học trò có mặt trong bữa tiệc đều là người tài có bản lĩnh xuất chúng, nếu không sẽ không có tư cách xuất hiện ở đây.

Trong số những người của nhà họ Mặc, chỉ có số ít vừa ăn đã phát hiện ra thức ăn có vấn đề, bọn họ mới là nhiều nhất!

Hơn nữa, trong số những người trẻ tuổi của nhà họ Mặc, Mặc Tử Quân tuyệt đối không được tính là người đứng đầu về trình độ Trung y, trong số những học trò có không dưới năm người giỏi hơn hắn, chỉ có điều thân phận của hắn đặc biệt, tương lai sẽ là chủ nhà họ Mặc đời tiếp theo, lại từng được ông cụ Mặc Hải Xuyên chỉ dẫn, mới có thể khiến người ta có ảo giác kém hơn hắn, thậm chí Mặc Tử Quân cũng cảm thấy mình là người giỏi nhất. Trên thực tế, hắn còn xa mới có thể đạt được danh hiệu này!

Người trẻ tuổi họ Bạch kia nhận ra vấn đề khi nào thì không thể kiểm tra được, nhưng mọi người nhìn thấy anh dạy Mặc Thành Cự rút ra những đĩa thức ăn kia, trong lòng lại xúc động.

Cho dù kết hợp ăn hai trong những thức ăn này cũng sẽ có vấn đề, nhưng tập trung bốn trong năm loại món ăn thuốc có phản ứng với nhau như vậy, chắc chắn "uy lực" lại càng lớn!

Xem ra ở trên phương diện Trung y, trình độ của đối phương tối thiểu không kém hơn bất kỳ người nào ngồi đây!

Nghĩ đến lời đồn đại hôm nay, Mặc Tử Nhạc từng nói ở trước mặt Mặc Tử Quân là người này có trình độ y học không thua kém Mặc Tử Quân, các học trò đang ngồi đây đều chú ý tới Bạch Tiểu Thăng.

Không còn xem đó là lời nói đùa nữa!

Mặc Thành Cự trút đầy một đĩa thức ăn xong thì ung dung nhìn về phía Mặc Tử Quân, vẻ mặt Mặc Tử Quân lập tức biến đổi.

Hắn bỗng nhiên có cảm giác bất an.

Không biết có phải chú tư muốn hắn lập tức ăn những thức ăn này không? Bằng không thì chính là uy hiếp hắn, sẽ nói ra chuyện này ở trước mặt ông nội hắn!

Trong tay Mặc Thành Cự cầm không chỉ là món ăn thuốc, mà còn là bằng chứng!

Vẻ mặt Mặc Tử Quân lập tức khó coi.

Nhưng mình không ăn, chú thật sự có thể làm ầm ĩ lên ở trước mặt nhiều người như vậy... Được, cứ tính là chú có thể làm vậy, mình đành chịu thiệt thòi. Đến lúc đó, cùng lắm mình ăn một ít để ứng phó, nếu chú cứ ép quá, mình lại “lỡ tay” làm đổ đĩa thức ăn này, thuận tiện cũng đập rơi hai đĩa món ăn thuốc kia, mình sẽ khiến cho chú hết bằng chứng!

Mặc Tử Quân nhanh chóng nghĩ cách ứng phó.

Bạch Tiểu Thăng thản nhiên mỉm cười nhìn Mặc Tử Quân, từ sự thay đổi trên sắc mặt của Mặc Tử Quân mà suy đoán ý nghĩ trong lòng hắn.

Mặc Tử Quân đoán không sai, Bạch Tiểu Thăng chính là người bảo Mặc Thành Cự uy hiếp hắn ăn quả đắng!

Hoặc là anh tự mình ăn, hoặc vạch trần cho ông cụ Mặc Hải Xuyên biết ngay tại đây, để cho mọi người thấy anh rốt cuộc có ý gì!

Đương nhiên, chuyện như vậy không thích hợp cho một người ngoài như Bạch Tiểu Thăng làm.

Cho nên, Bạch Tiểu Thăng mới mời Mặc Thành Cự tới!

Bạch Tiểu Thăng không định bắt Mặc Tử Quân ăn hết cả đĩa, chỉ cần hắn ăn vài miếng trước mặt mọi người, nhận được một bài học, sau đó đau bụng một lúc là đủ rồi, dù sao không có thù hận gì lớn.

Thật ra nếu muốn chiêu thức càng nham hiểm hơn, Bạch Tiểu Thăng cũng có.

Chỉ có điều... lấy cha mẹ người ta ra uy hiếp thì không hay cho lắm.

Bạch Tiểu Thăng đưa ra một ý kiến ôn hòa hơn.

Vào lúc Mặc Tử Quân cho rằng Mặc Thành Cự muốn ép hắn ăn đĩa món ăn thuốc, Mặc Thành Cự bỗng nhiên cầm thức ăn đĩa lên, nhìn hắn và cười lạnh.

Mặc Tử Quân bị dọa cho giật mình, cho rằng một giây tiếp theo, Mặc Thành Cự sẽ trút đĩa thức ăn lên đầu mình.

Mặc Tử Quân cảnh giác nhìn Mặc Thành Cự và thoáng nhấc mông lên dịch ghế về phía sau, chú ý đề phòng.

Mặc Thành Cự thấy hắn như vậy, ánh mắt càng lộ vẻ xem thường. Với bộ dạng khiếp sợ của Mặc Tử Quân này, còn cả ngày muốn dạy dỗ cái này dạy dỗ cái kia.

Cũng chỉ vì thân phận cháu đặc biệt, mọi người mới muốn nói thêm vài câu thôi, hôm nay để chú đây dạy cháu cách làm người!

Bạch Tiểu Thăng nhìn Mặc Thành Cự và tim lập tức đập nhanh. Dù sao đã nói rõ điều này với bọn họ, nhưng không quá giống, ngay sau đó con ngươi của Bạch Tiểu Thăng hơi co lại.

- Không phải Mặc Thành Cự muốn...

Mặc Thành Cự được Bạch Tiểu Thăng dẫn dắt, tạm thời nghĩ ra cách trừng phạt Mặc Tử Quân tốt hơn!

- Anh hai! Chị dâu!

Mặc Thành Cự cầm đĩa món ăn thuốc đứng lên và mỉm cười đi tới bàn thứ hai, nói với vợ chồng Mặc Thành Viên:

- Em thêm cho hai người một đĩa thức ăn nhé.

Vợ chồng Mặc Thành Viên đang chuyện trò vui vẻ với người bên cạnh, nghe vậy thì lập tức sửng sốt.

Người bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn về phía Mặc Thành Cự đang đi tới.

Bên kia, vẻ mặt Mặc Tử Quân đột nhiên biến đổi.

Mặc Thành Cự muốn làm gì?

Nếu như để cha mẹ hắn ăn đĩa thức ăn trộn lẫn mấy món dược thiện như vậy, không thể tránh khỏi bị bệnh nặng một trận!

Bạch Tiểu Thăng thấy thế thì cũng chứng minh được suy nghĩ trong lòng, lập tức cười gượng.

Một chiêu này quá độc, anh không dùng, nhưng không nghĩ đến Mặc Thành Cự thật sự là một người giỏi như vậy, lại tự học được!

Đương nhiên, đây chỉ là biến cách ép Mặc Tử Quân vào khuôn khổ, sẽ không thật sự để cho hai người này ăn, nếu không còn không bị bệnh nặng sao!

Đây là thủ đoạn uy hiếp càng đáng sợ hơn so với tố cáo cùng ông cụ!

Lại xem lòng dạ Mặc Tử Quân có đủ ác độc, có thể mặc cho cha mẹ mình gặp phải tai họa, làm như không thấy, có tai như điếc hay không.

Nếu hắn thật sự là sói mắt trắng, khi anh và chị dâu động đũa, Mặc Thành Cự cũng sẽ ngăn cản bọn họ, sau đó vạch trần vấn đề trong dược thiện này!

Thật ra vợ chồng Mặc Thành Viên cũng hiểu y thuật, cũng có thể ăn ra được, chỉ là một khi bọn họ động đũa, cũng đại biểu cho lỗi của Mặc Tử Quân tăng lên!

- Lão tứ, sao cậu lại muốn thêm thức ăn cho bọn anh vậy?

Mặc Thành Viên không hiểu, liếc nhìn người trong bàn này, lại nhìn về phía Mặc Thành Cự mỉm cười nói:

- Lại cho riêng hai vợ chồng anh chị? Sao tự nhiên coi trọng anh chị thế?

- Chú tư, sao chú lại khách sáo vậy.

Trên mặt vợ của Mặc Thành Viên cũng lộ vẻ không hiểu, mỉm cười và nói.

Người bên ngoài cũng nhìn về phía Mặc Thành Cự với ánh mắt dò hỏi.

Mặc Thành Cự cười ha hả nói:

- Đây cũng không phải là ý của em, mà là ý của Tử Quân! Nó nói sức khỏe của hai người không tốt lắm, nói dược thiện ở bàn bọn em bổ dưỡng, nhưng ngại không dám mang tới. Vậy em làm chú, không nên vừa vặn vất vả một chút sao?

Trong khi nói chuyện, Mặc Thành Cự liếc mắt nhìn Mặc Tử Quân bên kia.

Vẻ mặt Mặc Tử Quân trắng bệch, vô cùng khó coi.

Vợ chồng Mặc Thành Viên không hiểu ý, nhưng vẫn rất tự hào.

- Con trai nhà chúng ta đúng là hiếu thuận, cũng vì điểm này nên ông nội nói mới chú ý tới nó.

Vợ Mặc Thành Viên mỉm cười khoe khoang với người bên ngoài.

Mặc Thành Viên tươi cười, liên tục gật đầu:

- Được, được, vậy chúng ta phải ăn hết, không phụ tấm lòng của con trai mới được.

Người trong bàn đều phụ họa, khen ngợi Mặc Tử Quân.

Ở bàn khác, Mặc Hải Xuyên cũng nhìn qua, ánh mắt ông cụ sắc bén lại nhìn xa trông rộng, đầu tiên là suy nghĩ, ngay sau đó liền nghĩ đến chuyện gì đấy.

Người già thành tinh, đặc biệt là người học y như Mặc Hải Xuyên, cả đời này đã chứng kiến qua bao nhiêu chuyện, gặp qua đủ loại đám người, kinh nghiệm trong cuộc sống còn nhiều hơn người bình thường đâu chỉ gấp trăm lần, tất nhiên thấy rõ mọi chuyện trong đó.

Mặc Tử Quân giờ trò trong dược thiện sao? Chắc là cầm lên các loại dược thiện có tính xung khắc với nhau.

Mặc Hải Xuyên không nhịn được híp mắt lại:

Thằng nhóc đáng chết này càng lúc càng quá đáng! Mình cho là nó muốn trừng trị thằng nhóc họ Bạch kia, muốn xem bọn chúng đấu với nhau trong y thuật, không ngờ lại làm như vậy! Lúc này nếu như còn không cảnh cáo nó, không chừng sẽ có ngày lật trời mất! Thật đúng là làm cho mình còn bực mình hơn cả lão tứ và Mặc Tử Nhạc!

Nhưng lão tứ hẳn không có khả năng phân biệt ra được, người bên ngoài cũng sẽ không nhiều lời... Là tên nhóc họ Bạch kia nếm ra được sao? Thú vị, xem ra cậu ta thật sự không đơn giản!

Trong lòng Mặc Hải Xuyên nghĩ như thế nào, nhưng ngoài mặt vẫn ung dung thản nhiên, chỉ nhìn không nói gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận