Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1643: Ăn sạch cho tôi (2)

Thấy Mặc Thành Viên đứng dậy muốn nhận lấy đĩa thức ăn trong tay của Mặc Thành Cự, Mặc Tử Quân cuối cùng không nhịn được đứng lên, đi nhanh qua, trong miệng sốt ruột nói:

- Chờ một lát!

Mặc Tử Quân vừa nói liền thành công thu hút sự chú ý của mọi người, Mặc Thành Viên cũng kinh ngạc nhìn con trai.

Mặc Thành Cự cười hỏi:

- Cháu trai của chú, cháu muốn tự mình đưa thức ăn cho cha mẹ sao?

Mặc Tử Quân không dám lên tiếng trả lời, cũng không có cách nào nói được.

- Cháu đúng là rất có hiếu!

Mặc Thành Cự mỉm cười và nói:

- Nếu cháu thật sự có hiếu như vậy, chú sẽ tạm thời bỏ qua chuyện này, thế nào?

Mặc Thành Cự vừa nói như vậy, Mặc Thành Viên lập tức kinh ngạc nhìn anh ta:

- Lão tứ, em và Tiểu Quân... có chuyện gì sao?

Thật ra không hỏi, Mặc Thành Viên cũng có thể "đoán được" .

Con trai mình có chút khoa trương, xung đột với Mặc Thành Cự có chút cũng chẳng có gì là lạ.

- Chú tư, Chú tư!

Mặc Tử Quân nói liên tục hai tiếng, một tiếng gấp gáp, một tiếng lại trầm xuống.

Vẻ mặt hắn cười có phần khó coi, một tay thò qua ầm đĩa thức ăn này, tay kia vẫn cầm đũa của mình.

- Chú nói thật chứ?

- Thật!

Mặc Thành Cự gật đầu nói.

Cho dù trước giờ anh ta không hòa hợp, nhưng đã nói ra thì luôn giữ lời.

Một lời nói ra như đinh đóng cột!

- Cha, con nghĩ thức ăn này thật ra không hợp với thể chất của cha và mẹ, hơn nữa, chú tư vừa có nói con dùng rồi, sao có thể để cho cha mẹ ăn nữa, không vệ sinh!

Mặc Tử Quân cười có chút khó coi:

- Vẫn là để con ăn đi! Để con ăn!

Mặc Tử Quân không có cách nào.

Nếu hắn không ăn chính là bẫy chết cha mẹ mình, sau này nếu để cho ông nội biết được, tội càng nặng thêm!

Cũng khiến cho người nhà họ Mặc cười nhạo!

Vậy sau này mình cũng không ngóc đầu lên được! Làm không tốt còn thân bại danh liệt!

Vừa rồi Mặc Thành Cự không phải đã nói rồi sao, nếu như mình biểu hiện đủ tốt, chuyện này sẽ dừng lại ở đây!

Trong lòng Mặc Tử Quân hạ quyết tâm, nói xong, trực tiếp vùi đầu ăn dược thiện biết rõ là "sẽ chết", mãi đến khi quai hàm phồng lên mới nhai nuốt xuống, còn nhìn chằm chằm vào Mặc Thành Cự, thậm chí liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng bên kia.

Coi như các người nhẫn tâm!

So với cảm giác trong miệng, trong lòng Mặc Tử Quân này càng thấy cay đắng hơn.

Nhiều món ăn như vậy ăn vào, hắn sẽ chịu đủ!

Lúc này, tất cả mọi người ở đó đều vô thức im lặng, nhìn Mặc Tử Quân ăn như hổ đói.

Những người nhìn ra hay không nhìn ta vấn đề trong đó đều vô thức nín thở, tập trung tinh thần nhìn Mặc Tử Quân ăn như nhồi vịt.

- Con à, sao lại...

Mặc Thành Viên không nhịn được nói.

- Con ăn chậm một chút, chậm một chút.

Vợ Mặc Thành Viên cũng đau lòng nói.

Hai vợ chồng này đều cảm giác có điểm không đúng, nhưng cho dù bây giờ bọn họ có hỏi, sợ cũng không hỏi ra được chuyện gì.

Mặc Tử Quân nhanh chóng ăn sạch, quai hàm phồng lên, miệng bóng loáng, đưa đĩa không cho Mặc Thành Cự nhìn.

Ý kia bây giờ chú đã hài lòng chưa?

- Cháu còn muốn nữa sao? Tốt, cháu trai của chú ăn uống thật tốt!

Mặc Thành Cự mỉm cười nhận lấy đĩa và trực tiếp quay về.

Mặc Tử Quân trợn tròn mắt, kinh ngạc đến ngây người.

Hắn không phải muốn thêm thức ăn, rõ ràng là hắn muốn cho Mặc Thành Cự thấy! Thế nhưng bây giờ hắn có miệng khó trả lời, miệng đầy thức ăn đấy!

Mặc Thành Cự lại đưa cho Mặc Tử Quân một đĩa đầy, cầm về, mỉm cười bĩu môi không hề có tình cảm gì:

- Vậy ăn tiếp đi!

Mặc Tử Quân cũng sắp khóc, ánh mắt nhìn Mặc Thành Cự nhưng không dám trái lời, ngoan ngoãn cầm đĩa qua, cứng rắn nhét vào miệng.

Tất cả mọi người đang chú ý, hắn không có đường thối lui.

Bên kia, Mặc Tử Nhạc cũng không nhịn được vừa thông cảm vừa căm hận anh họ. Chú tư cũng quá ngoan độc.

Mặc Thành Cự là muốn cho Mặc Tử Quân nhớ kỹ, sau này không dám làm càn, không dám trêu chọc mình nữa. Cho dù nhẫn tâm, cũng xem như là thủ đoạn cần thiết. Trong lòng Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ, còn liếc nhìn Mặc Hải Xuyên. Lấy ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng tất nhiên có thể nhìn ra được, ông cụ nhà họ Mặc là đang dung túng cho Mặc Thành Cự làm vậy, cũng là dạy dỗ cho Mặc Tử Quân biết sâu cạn.

Nếu như vậy, Mặc Tử Quân chính là đáng đời. Hi vọng về sau anh nhớ lâu một chút! Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng có chút thông cảm cho Mặc Tử Quân. Nhưng ai kêu hắn dám động tới Bạch Tiểu Thăng và Mặc Thành Cự, đây cũng là đáng đời.

Thấy Mặc Tử Quân thật sự không ăn được nữa, Mặc Thành Viên vội vàng đưa tay ngăn cản:

- Được rồi con, đừng ăn nữa!

- Đúng vậy, sao con lại ăn thế chứ?

Vợ Mặc Thành Viên cũng đau lòng nói.

Vợ chồng bọn họ cũng ý thức được có điểm không thích hợp. Trong này tuyệt đối có vấn đề, có điều vợ chồng bọn họ không biết là vấn đề gì, nhưng bây giờ không có cách nào hỏi, sợ rằng cũng không thể hỏi, nếu không lấy tính cách của con trai, sẽ không "Nhẫn nhục chịu đựng" như thế. Bọn họ có đau lòng cũng phải chịu đựng không hỏi.

Mặc Thành Cự nhìn chăm chú, Mặc Tử Quân cuối cùng cũng ăn sạch đĩa thứ hai.

- Chú tư...

Ánh mắt cầu xin Mặc Tử Quân nhìn Mặc Thành Cự. Bây giờ hắn xem như đã nhìn ra, chú tư của mình ngoan độc tới mức nào, bản thân mình không thể so sánh được, bình thường hai người tranh cãi bằng lời thì không có gì, xét về chỉnh người, hắn còn cách xa Mặc Thành Cự và Mặc Tử Quân.

Mặc Thành Cự mới thật sự là một người ngoan độc, múc thêm cho Mặc Tử Quân một đĩa.

Mặc Tử Quân cũng thấy lạnh tim, ngay cả can đảm đâm chọc cũng mất, nhận lấy, cố nhét vào trong miệng.

Hắn ăn đĩa đầu tiên còn muốn trả thù, đĩa tiếp theo đã giết sạch nhuệ khí của hắn, làm cho hắn thật sự sợ hãi.

Chỉ một câu không hợp, Mặc Tử Quân lại mở miệng nhe răng như chó, cho rằng mình rất giỏi, chịu một tát còn muốn trả thù lại, giờ bị đánh một trăm cái, bảo đảm sẽ làm cho hắn về sau nhớ tới người tát mình sẽ thấy mặt đau khiếp sợ. Trả thù? Trả thù cái quỷ gì!

Không cần chờ thêm mấy giờ, sợ rằng trước khi ngủ, hắn sẽ chịu đủ.

Mặc Thành Cự liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng. Bạch Tiểu Thăng khẽ gật đầu, ý nói đã được rồi.

Thấy Bạch Tiểu Thăng như vậy, Mặc Thành Cự cũng gật đầu, nhìn về phía Mặc Tử Quân.

- Rất tốt, cháu trai của chú làm chú phải ngạc nhiên đấy, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, đồ ăn ngon như thế, cũng đừng nôn ra.

Mặc Thành Cự mỉm cười và nói:

- Chỉ riêng lòng hiếu thuận này của cháu, có chuyện gì cũng có thể gió êm sóng lặng!

Vì Mặc Thành Cự, Mặc Tử Quân trình diễn vở kịch khó hiểu này, bữa tiệc gia đình nhà họ Mặc đành phải bỏ dở, cho dù rất nhiều người đều không hiểu được, nhưng lại biết trong này nhất định là có vấn đề, hơn nữa còn không phải là chuyện nhỏ. Nếu không, Mặc Tử Quân làm sao có thể không để ý tới hình tượng, thành thật nghe lời, ở trước mặt mọi người ăn no đến trợn trừng mắt chứ?

Chờ Mặc Thành Cự nói xong, quay về chỗ ngồi, mọi người vẫn ngơ ngác nhìn nhau, nhìn Mặc Thành Cự, nhìn Mặc Tử Quân, cố gắng nhìn ra chút gì đó.

- Con trai, con không sao chứ? Nếu không con đi nôn ra đi!

Mẹ Mặc Tử Quân nhìn con trai nghẹn tới đỏ mặt, vô cùng đau lòng nói.

Mặc Thành Viên vội vàng gật đầu, ông ta làm cha cũng có ý này.

Mặc Tử Quân không nhịn được liếc mắt về phía Mặc Thành Cự, sau đó cứng rắn lắc đầu.

Nôn à?

Không nghe vừa rồi Mặc Thành Cự nói thế nào sao? Bảo hắn ở đây nghỉ ngơi một chút!

Đi nôn, vậy chuyện này mà bị vạch trần qua, cũng xem như mình chịu khổ uổng công rồi.

Mặc Tử Quân không dám.

Vợ chồng Mặc Thành Viên nhìn thấy, vừa đau lòng lại sốt ruột.

- Lão tứ! Chuyện gì vậy?

Mặc Thành Viên nhìn về phía Mặc Thành Cự, trầm giọng gầm khẽ.

Nhìn con trai như vậy, ông ta đau lòng nên không suy nghĩ kỹ.

- Chú tư! Tử Quân đắc tội gì chú thì chú cứ nói ra. Dù sao nó vẫn còn là trẻ con!

Vợ Mặc Thành Viên cũng không kìm chế được, muốn làm rõ.

Mặc Tử Quân vừa che miệng không để cho mình nôn ra, vừa cố gắng xua tay.

Mình chịu khổ như vậy chính là để Mặc Thành Cự không nói, nói ra thì mình sẽ thảm rồi!

Đáng tiếc vợ chồng Mặc Thành Viên thương con sốt ruột, không chú ý nhiều.

Bọn họ lên tiếng, Mặc Thành Cự lại giống như không nghe được, không chỉ nhặt đũa lên, còn nhắc mọi người trong bàn mình ăn cơm:

- Nào nào, mọi người đừng dừng lại, ăn đi, thức ăn ngon như vậy, tất cả đều ăn đi. Kìa, Tiểu Thăng nếm thử món này này.

Người bên ngoài cũng không lớn mật như Mặc Thành Cự, tất cả đều nắm chặt đũa không dám động.

Bạch Tiểu Thăng bất lực nhìn Mặc Thành Cự, vừa buồn cười vừa bực mình.

Sau khi ầm ĩ lớn như vậy, Mặc Thành Cự còn có thể thản nhiên, thật sự không hổ danh là Hỗn Thế Ma Vương trong miệng Mặc Tử Nhạc, người này ở nhà không được chào đón cũng là chuyện có thể hiểu được.

Nếu không phải là con thứ tư của ông cụ Mặc Hải Xuyên, anh ta như vậy, chắc hẳn đã bị bị loạn côn đánh chết rồi.

Mặc Tử Nhạc ngược lại không thấy ngạc nhiên.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhìn nhau, đang suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.

Thấy Mặc Thành Cự thờ ơ, con trai lại không dám đi nôn. Vợ chồng Mặc Thành Viên càng tức giận hơn, muốn gào thét lý luận với Mặc Thành Cự.

Bạn cần đăng nhập để bình luận