Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1648: Tôi quả nhiên là học xấu (1)

Mặc Thành Cự dẫn theo ba người Bạch Tiểu Thăng đi thẳng đến phòng làm việc của mình, dọc đường đi, rất nhiều người đều chào hỏi anh ta. Bạch Tiểu Thăng nhìn ra được, biểu hiện của những người này không chỉ là khách sáo, mà thật sự tôn trọng Mặc Thành Cự.

Tương tự, Mặc Thành Cự chào hỏi bọn họ hoàn toàn không tỏ vẻ cao giá, giọng điệu xưng hô thân thiết hiền hòa, không hề biểu mình cao ngạo ta đây là tổng giám đốc.

Điều này so với lúc Mặc Thành Cự "ngang ngược" ở nhà mình, quả thật giống như hai người khác nhau.

Từ trên người Mặc Thành Cự, Bạch Tiểu Thăng cảm giác giống như nhìn thấy Trịnh Đông Tỉnh, Lý Khâu Sơn, La n vậy.

Bọn họ đều có đặc điểm chung, có thể thật sự hòa nhập trong một đoàn thể, sẽ không chỉ suy nghĩ xuất phát từ lợi ích của công ty, muốn nhân viên phải làm gì cho công ty, cũng sẽ đi suy nghĩ chân thành cho nhân viên, nóng lòng giúp đỡ nhân viên, có thể khiến quan hệ giữa công ty, nhân viên gắn bó thành một trạng thái thăng bằng, một dung điểm khiến cho đoàn đội thậm chí trên dưới công ty đoàn kết một lòng.

Bình thường người quản lý như bọn họ không được ông chủ lớn yêu thích.

Nhưng bọn họ thật sự có thể khiến cho công ty được tồn tại lâu dài hơn, sức cạnh tranh đáng sợ hơn.

Từ khi Bạch Tiểu Thăng nhậm chức tới nay, cho dù trên lưng cõng một vòng hào quang là thừa kế, nhưng anh thật sự từ cơ sở bước từng bước đi tới, cũng từng chật vật, từng chán nản, anh tự nhiên có cảm giác thân viết với tầng lớp công nhân viên, biết có lãnh đạo như vậy là may mắn của nhân viên, cũng biết lãnh đạo như vậy sẽ làm công ty trở nên mạnh hơn!

Cho nên, khi Bạch Tiểu Thăng trở thành một ông chủ, anh quả thật rất thích người làm giám đốc như vậy.

Mặc Thành Cự quả thật rất 'thích hợp' với công ty mới của mình!

Bạch Tiểu Thăng rất thỏa mãn về Mặc Thành Cự.

Còn nữa, anh ta đã từng nói với mình, trong công ty này có rất nhiều người do anh ta dùng lương cao mời tới, những người này đều là tinh anh trong tinh anh, nếu có thể dẫn đi cùng...

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ:

Có bao nhiêu mình cần bấy nhiêu! Mình cho đủ bọn họ không gian và tự do để phát triển, còn có tiền công bọn họ nên được! Còn có so với việc biến bọn họ trở thành người thuê làm, mình càng thích để bọn họ trở thành người hợp tác trong công việc hơn!

Đương nhiên, một lần đào cả cây lẫn đất sẽ là công kích không nhỏ đối với công ty này.

Mà nếu như Mặc Thành Cự là một mực muốn đi còn "thuận tiện" dẫn theo đoàn đội, Bạch Tiểu Thăng cũng không dám nhận.

Nhưng càng tiếp xúc nhiều với Mặc Thành Cự, Bạch Tiểu Thăng thấy lo lắng trên phương diện này là càng nhỏ.

Lúc này, Mặc Thành Cự bị cha con ông chủ đè ép, đổi lại là người khác, nói không chừng đã sớm ngầm tìm kiếm đường lui, nói không chừng còn muốn nhẫn tâm tính kế với ông chủ, để lúc mình ra đi có được lợi ích lớn nhất.

Mà từ trước đến nay Mặc Thành Cự lại chưa từng nghĩ qua những điều này!

Lấy tầm mắt của Bạch Tiểu Thăng có thể thấy được, anh ta thật sự không có dự định về phương diện này!

Không phải là Mặc Thành Cự không đủ thông minh, mà anh ta rất "ngu ngốc" trên phương diện này!

Lúc này Mặc Thành Cự cúi đầu phục tùng Câu Đại Hổ - con trai của ông chủ không phải vì chính bản thân anh ta. Anh ta đã không có không gian để thăng cấp, không có khả năng càng lúc càng tiến bước trong công ty, anh ta cũng không phải muốn kiếm tiền lương cao hơn hoặc cổ phần công ty gì đó, bình thường cũng không thể tranh thủ được.

Sở dĩ Mặc Thành Cự như vậy là vì hắn không muốn những người dốc sức làm việc với mình, bỏ ra rất nhiều tâm huyết, sức lực, còn có thời gian, cuối cùng sắp thành lại bại, không phải bại bởi vì năng lực, mà bị cứng rắn ép ngừng hẳn, bị hủy bởi con người.

Mặc Thành Cự vì chịu trách nhiệm cho sự nghiệp của mình sự, chịu trách nhiệm với đám người cấp dưới trong tay mình!

Người có thể ngu ngốc như vậy cũng sắp biến thành động vật quý hiếm rồi.

Cũng chính vì vậy, Bạch Tiểu Thăng tự nhiên thấy kính nể Mặc Thành Cự.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Mặc theo bóng lưng Thành Cự, trong lòng thật sự xúc động, mình có thể gặp được người như thế, thật đúng là phúc của mình.

Đương nhiên, cũng là phúc của anh ta.

Bạch Tiểu Thăng đang nghĩ ngợi, Mặc Thành Cự dẫn đường phía trước đã dừng lại ở trước cửa một văn phòng, còn mỉm cười quay đầu nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Đến rồi, đây là văn phòng của tôi.

Nói xong, Mặc Thành Cự xoay chốt cửa, muốn đẩy cửa đi vào.

Kết quả anh ta xoay chốt cửa vài cái, không ngờ không mở ra được.

- Quái, thư ký không mở cửa cho tôi sao?

Mặc Thành Cự có chút kinh ngạc, lẩm bẩm nói.

Nhưng vào lúc này, cửa lại mở ra.

Bên trong xuất hiện một người.

Người kia không cao, đeo kính mắt, chỉ chừng bốn mươi tuổi, lại hất tóc ra phía sau, đỉnh đầu trông có vẻ hơi hói.

Thấy Mặc Thành Cự, đối phương vội vàng nặn ra một nụ cười:



- Tổng giám đốc Mặc, anh đã về rồi!

Mặc Thành Cự nhìn đối phương và khẽ nhíu mày, ngạc nhiên nói:

- Tiền Bắc, anh làm gì ở trong văn phòng của tôi vậy?

Người được gọi là Tiền Bắc vội vàng cười giải thích:

- A, là như vậy, tổng giám đốc Mặc. Vừa rồi con trai của tổng giám đốc Câu tạm thời muốn điều tra công ty, bảo tôi tới gọi ngài, tôi vào đây phát hiện không thấy ngài, bởi vậy mới đang muốn đi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn chằm chằm vào phản ứng của Tiền Bắc, ánh mắt có ý tứ sâu xa.

Mặc Thành Cự nhíu mày, có phần không vui gật đầu:

- Tôi biết rồi, vừa rồi chúng tôi cũng gặp con trai của tổng giám đốc Câu, cậu ta đã dẫn người đi thị sát. Nơi đây không có chuyện của anh nữa.

- Ồ, phải, ngài đã gặp con trai của tổng giám đốc Câu, tốt lắm, tôi đi đây.

Tiền Bắc cười ha hả nói.

Mặc Thành Cự gật đầu, tránh ra đường.

Tiền Bắc liếc nhìn đám người Bạch Tiểu Thăng, mỉm cười rời đi.

Mặc Thành Cự liếc nhìn theo bóng lưng của Tiền Bắc.

- Ai vậy?

Bạch Tiểu Thăng tiến tới, hạ thấp giọng hỏi.

- Đó là một phó tổng giám đốc được ông chủ phái qua năm ngoái, bảo trợ giúp cho tôi.

Mặc Thành Cự nói:

- Người này cũng có chút năng lực, chỉ là chuyện gì cũng phải xin chỉ thị báo cáo, có đôi khi chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể cũng muốn báo cho ông chủ.

Mặc Thành Cự khẽ lắc đầu, hình như không muốn nói thêm về đối phương, ngay sau đó mỉm cười và dùng tay làm tư thế mời với Bạch Tiểu Thăng:

- Tới đi, vào trong trò chuyện.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, sải bước đi vào.

Văn phòng của Mặc Thành Cự không lớn được trang hoàng đơn giản, lại lộ ra sự thoải mái. Bạch Tiểu Thăng đảo mắt nhìn qua, cũng rất thích phong cách này.

Mặc Thành Cự bảo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh vào, mỉm cười chỉ sô pha và nói với ba người nói:

- Các người ngồi đi, tôi có chút trà ngon, lát nữa cho mọi người nếm thử.

Mặc Thành Cự nói xong, đi về phía giá sách sau bàn làm việc của mình, tìm gói trà.

- Chờ lát, tôi đi một chút sẽ trở lại.

Mặc Thành Cự mỉm cười rời đi.

Bạch Tiểu Thăng dẫn theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh ngồi xuống sô pha.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng đảo qua, trong lòng lại thầm nghĩ:

Hồng Liên, cô có thể kiểm tra xem trong văn phòng này, có các loại ghi âm nghe trộm hay không.

Vừa rồi, Tiền Bắc lộ mặt, sâu trong ánh mắt có chút khẩn trương, còn có bối rối.

Hắn chắc chắn không chỉ đơn giản là tới thông báo cho Mặc Thành Cự.

Thử nghĩ, nếu như cấp trên không có ở trong văn phòng, đẩy cửa liếc nhìn cũng đã biết, còn cần phải đi vào trong sao?

Thậm chí, hắn còn khóa trái cửa!

Tin tưởng Mặc Thành Cự cũng để ý, chỉ không tiện ép hỏi ở trước mặt mọi người.

Còn có, Tiền Bắc nói hắn tới giúp đỡ Câu Đại Hổ thông báo cho Mặc Thành Cự. Cách nói này cũng có vấn đề lớn, nếu như Câu Đại Hổ thật sự muốn gọi Mặc Thành Cự để dò xét, vừa rồi khi gặp ở cửa sẽ giữ lại, ít nhiều cũng sẽ nói lên một câu, quyết không đến mức một chữ cũng không nói.

Lại liên tưởng đến lời Mặc Thành Cự, Tiền Bắc kia là do ông chủ phái qua, từ bên ngoài tới công ty, rất có ý tứ theo dõi...

Vậy hắn ở trong văn phòng này còn có thể làm chuyện gì tốt chứ?

Nếu như Tiền Bắc vào đây tìm đồ, lại quá ngu ngốc, Mặc Thành Cự không thể không phát hiện. Hơn nữa, tài liệu quan trọng ở trong két an toàn, Tiền Bắc còn có thể cạy được sao. Vậy rất có khả năng là hắn bỏ đồ trong văn phòng của Mặc Thành Cự!

Đương nhiên, đây cũng là một suy đoán của Bạch Tiểu Thăng mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ đến liền muốn hỏi.

Dù sao Hồng Liên và hắn đều cùng một thể, làm gì cũng tiện.

- Đang quét hình.

Lúc này Hồng Liên đáp lại Bạch Tiểu Thăng.

Vài hơi thở sau, giọng nói của Hồng Liên lại vang lên:

- Quét hình hoàn tất.

- Sau bức tranh treo tường đối diện bàn, trong bình hoa ở góc tường có hai trang bị camera pinhole.

Hồng Liên đáp lại.

Không ngờ lại có thật!

Còn những hai cái!

Bạn cần đăng nhập để bình luận