Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1651: Lại là một thần trợ công

Một người đàn ông cao tuổi bên cạnh hắn lập tức nhíu mày, giọng điệu cấp bách nói với Câu Đại Hổ:

- Ngài Câu, ngài không thể làm như vậy được! Không thể đuổi kỹ thuật Vu! Công việc nghiên cứu của chúng ta không thể thiếu hắn, hắn mới là nòng cốt trong đoàn đội chúng ta, hắn giữ chức phó tổ trưởng chỉ là do hắn khiêm tốn mà thôi. . .

- Địa cầu thiếu hắn có quay hay không?

Câu Đại Hổ cười ha hả hỏi.

Người bị hỏi lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Địa cầu thiếu ai mà không quay chứ?

- Chỉ là một người làm nghiên cứu, người dùng tiền trong công ty, cũng không phải là lợi nhuận tiêu thụ! Tổ phó thì thế nào, tổ trưởng thì thế nào, còn không phải là chức vụ do chúng ta quy định sao?

Câu Đại Hổ cười lạnh nhìn mọi người:

- Nhớ kỹ, ai… mới là người phát tiền lương cho các người! Xã hội này rất khó tìm việc làm!

Câu Đại Hổ thể hiện uy phong.

Ánh mắt tất cả nhân viên nghiên cứu đều nhìn cậu ta đầy giận dữ.

Câu Đại Hổ không phải đang sỉ nhục một mình Vu Sương Thiên, mà là sỉ nhục tất cả đám người bọn họ!

Làm nghiên cứu phải dùng tiền, không phải nâng cao hiệu quả và lợi ích cho công ty sao?

Đây là ngôn luận ngu muội tới mức nào!

Những người làm nghiên cứu tất nhiên không thích dùng lời nói tranh cãi với người, tức giận đều nghẹn ở trong lòng.

- Cậu muốn tôi đi? Có thể, nhưng tôi cần phải giải quyết tốt hậu quả, cho tôi hai tháng, đến lúc đó, tôi sẽ chủ động từ chức!

Vu Sương Thiên cắn răng nhìn Câu Đại Hổ nói.

Vu Sương Thiên không thể buông tha được tâm huyết của đoàn đội mình khi sắp có thành quả, nghĩ trước sau vẹn toàn, ở lại cùng anh em trong đoàn đội cho tới phút cuối, không khiến cho bọn họ làm hỏng việc khi mình ời đi!

- Kỹ thuật Vu, anh không thể đi được!

- Đúng vậy, kỹ thuật Vu, tổ nghiên cứu này không thể không có anh!

- Không thể đi! Anh lại không sai!

- Chúng ta đi tìm tổng giám đốc Mặc, anh ấy sẽ lấy lại công bằng cho anh!

Nhân viên nghiên cứu đều tức giận nói.

Câu Đại Hổ nghe được những lời này, sắc mặt hơi trầm xuống, đặc biệt nghe bọn họ nói muốn đi tìm Mặc Thành Cự, cơn tức càng dâng cao.

- Ha ha, Vu Sương Thiên đúng không, anh có nhầm không vậy!

Giọng nói của Câu Đại Hổ đầy châm chọc, cao nói, còn dùng ngón tay chỉ vào đối phương:

- Bây giờ là tôi muốn đuổi việc anh! Đuổi việc, anh có hiểu không? Không phải là thời điểm anh có thể cò kè mặc cả! Anh còn mặt dày mày dạn không muốn đi, còn muốn đi chậm hai tháng? Không có cửa đâu! Bây giờ lập tức cút đi, có nghe không!

- Còn cả các người nữa! Tìm Mặc Thành Cự à? Các người tìm ai cũng vô dụng thôi!

Câu Đại Hổ nhìn mọi người, quát:

- Đây là công ty nhà tôi, tôi, tôi muốn làm thế nào thì làm như thế! Mặc Thành Cự chỉ là một người làm thuê cho nhà chúng tôi, nếu như nhà họ Câu tôi muốn, ngay cả hắn cũng có thể đuổi!

Đám người Vu Sương Thiên nghe được thì kinh sợ đan xen.

Câu Đại Hổ cũng dám nói như vậy.

Hắn xem mọi người là gì?

Muốn sỉ nhục thì sỉ nhục, muốn mắng cứ mắng!

Ngay cả Mặc Thành Cự cũng hèn hạ giống như chó!

- Được! Tốt, nếu ngài Câu khinh thường tôi, vậy tôi sẽ đi, đi luôn bây giờ!

Vu Sương Thiên tức giận cười ngược.

- Tôi cũng đi!

- Tôi cũng vậy, đi!

- Không làm nữa!

Trong giây lát, mọi người rít gào.

Những nhân viên nghiên cứu của công ty dược phẩm Thương Vân đều là nhân vật lợi hại, nhân tài đứng đầu trong ngành, bọn họ đều có tự tôn, cao ngạo của mình. Trước đây Mặc Thành Cự không ngại vất vả cực nhọc, đối với những nhân viên nòng cốt đều ba lần đến mời, mới mời được bọn họ tới đây, bình thường cũng tôn trọng có thừa, đối với thành viên nòng cốt đã lớn tuổi, anh ta đều sẽ chủ động thăm viếng, đối với những người khác cũng là lễ đến ý đi.

Lúc này mới làm cho năm đoàn đội nghiên cứu được lập ra, đoàn kết với nhau, Mặc Thành Cự đã bỏ vào vô số tâm huyết, lúc này mới khiến cho bọn họ thấy đoàn đội, sự nghiệp còn nặng hơn chữ "Lợi".

Kết quả, một lời nói của Câu Đại Hổ khiến bọn họ lạnh lòng.

Câu Đại Hổ cho rằng những người này đều dựa vào bát cơm nhà bọn họ để sống, lại hoàn toàn không biết, hàng năm đều sẽ có rất nhiều công ty phái người lén tiếp xúc với bọn họ, muốn dùng số tiền lớn đào người.

Giống như Vu Sương Thiên, hai tháng trước đã có một công ty đa quốc gia đưa ra số tiền lương gấp ba lần đào hắn đi nhưng hắn cũng không đồng ý!

Bởi vì ở công ty dược phẩm Thương Vân, Mặc Thành Cự tôn trọng hắn, hiểu bọn họ.

Bây giờ, con trai ông chủ lớn Câu Đại Hổ xem như là hoàn toàn làm hắn lạnh tim hắn, cũng khiến tất cả nhân viên nghiên cứu ở đây chán nản.

Thất tất cả nhân viên nghiên cứu căm phẫn lên tiếng, người bên cạnh Câu Đại Hổ đều kinh hoàng, sợ nhiều người tức giận khó dẹp yên, ầm ĩ đến mức ra tay.

Câu Đại Hổ lại không sợ, từ nhỏ đến lớn cậu ta đã chuyên gây chuyện thị phi, chuyện dẫn theo người vây đánh như vậy cũng làm nhiều, gan lớn, nhìn đám nhân viên nghiên cứu nho nhã yếu ớt kêu la thì hoàn toàn không sợ.

- Các người muốn uy hiếp ai? !

Câu Đại Hổ cười lạnh phun nước bọt xuống đất, còn dài giọng nói với những người này:

- Tôi nói cho các người biết, hôm nay tôi gọi đám người mãi không làm ra thành quả các người xuống đây xếp thành hàng, chính là nói cho các người biết, tôi muốn tăng mức độ sát hạch với các người, tôi còn muốn giảm biên chế!

- Mặt khác, tiền lương của các người quá cao, tôi sẽ giúp các người điều chỉnh lại, để tránh những người trong phòng ban khác của công ty cảm thấy bất bình!

- Các người còn muốn lấy chuyện từ chức tới uy hiếp tôi à? Tốt, muốn đi thì đi đi, tôi tuyệt đối không ngăn cản, hôm nay trình đơn xin từ chức, hôm nay sẽ làm thủ tục cho các người!

- Nhưng các người nghe cho kỹ, chủ động từ chức, tôi sẽ không thêm một xu! Chuyện này, tôi rất cam tâm tình nguyện!

- Số tiền cho các người, tôi bỏ ra một phần ba đi tuyển người, sẽ tuyển được rất nhiều người! Trung Quốc không thiếu nhất chính là sinh viên tốt nghiệp đại học danh tiếng!

Câu Đại Hổ càng nói càng không sợ hãi.

Những người bên cạnh cậu ta càng nghe càng phấn chấn, lạnh lùng giễu cợt nhìn các nhân viên nghiên cứu đang phẫn nộ.

- Đi! Không làm nữa!

Những nhân viên nghiên cứu đã tức muốn nổ phổi rồi, không biết ai rống lên một tiếng, toàn bộ nhân viên đều hưởng ứng.

Trong khi nói chuyện, mọi người ào ào xông ra ngoài.

Mấy chục người đều không ngoại lệ!

- Thưa ngài, chẳng lẽ bọn họ thật sự muốn...

Bên cạnh Câu Đại Hổ có người sợ hãi nói.

Theo bọn họ, mấy người kia nói như vậy, kêu gào ầm ĩ muốn gây náo loạn, nhưng người thật sự muốn rời đi sẽ rất ít.

Câu Đại Hổ cũng nghĩ như thế mới dám làm vậy, nhưng thấy đám người kia nói đi là đi, còn đi đồng loạt, không còn lại một người, cậu ta cũng hoảng loạn.

Cậu ta tới rất uy phong, tới để chấn áp đám người này, không phải là tới thật sự sa thải tất cả mọi người.

Theo Câu Đại Hổ thấy, mọi người kêu la không phải là muốn lên tiếng bất bình cho Vu Sương Thiên, chứ không phải là trợ trận, thật sự liên quan đến bát ăn cơm của mình, bọn họ cũng không muốn bị đuổi, làm sao có thể thật sự từ chức.

Đáng tiếc, cậu ta đoán sai tình thế.

Từ xưa có câu văn nhân có khí cốt cứng cỏi, thà làm ngọc vỡ, không chịu cong lưng vì năm đấu gạo.

Mà đám nhân viên nghiên cứu này lại không thiếu tiền, không thiếu bát ăn cơm, càng cứng cỏi hơn.

- Tôi nói cho các người biết, các người cùng từ chức, tôi sẽ không phê duyệt, nếu ai làm chậm chuyện nghiên cứu, tôi... sẽ không tha cho kẻ đó!

Câu Đại Hổ ở phía sau kêu gào, còn uy hiếp.

Đáng tiếc, lúc này, uy hiếp của Câu Đại Hổ hoàn toàn không có tác dụng! Những nhân viên nghiên cứu quyết tâm, bước chân vang dội, một đám đều rời đi.

Câu Đại Hổ có chút hoảng loạn.

Vào lúc những nhân viên nghiên cứu tới gần lối vào đại sảnh tầng một, từ bên ngoài có mấy người sốt ruột hoang mang đi vào, người dẫn đầu kia quả thật phải nói là đang chạy.

- Mọi người đừng kích động, có chuyện gì từ từ nói!

Người kia vừa vào cửa đã lập tức cao giọng nói với mọi người.

Người tới chính là Mặc Thành Cự.

Mặc Thành Cự ở bên ngoài nghe được bên trong la hét ầm ĩ, trong lòng lập tức giống như rơi vào trong hầm chứa đá.

Lúc đầu và bước vội, cuối cùng thành chạy, nhưng anh ta vẫn tới chậm một bước.

Lúc trong các nhân viên nghiên cứu có người gọi điện thoại cho anh ta, bọn họ đã bắt đầu đứng xếp hàng, Câu Đại Hổ còn dùng vài câu ngắn gọn, lại trêu chọc làm tất cả mọi người tức giận, chờ tới khi anh ta đuổi tới, cũng chưa kịp làm gì thì đã muộn rồi.

- Tổng giám đốc Mặc!

- Tổng giám đốc Mặc, cuối cùng anh cũng tới rồi!

- Họ Câu kia muốn đuổi việc Vu Sương Thiên, cũng chỉ bởi vì anh ấy nói thẳng vài câu!

- Hắn còn muốn đuổi việc tất cả đám người chúng tôi!

- Tổng giám đốc Mặc, chúng tôi chịu không nỗi uất ức này!

Các nghiên cứu viên mồm năm miệng mười, phát tiết ra phẫn nộ của mình.

Nhưng nể mặt Mặc Thành Cự, bọn họ vẫn đứng lại.

- Mọi người yên lặng một chút, tôi biết, tôi biết hết rồi, chuyện này cứ giao cho tôi xử lý, tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng!

Mặc Thành Cự cố gắng khuyên nhủ.

Những nghiên cứu viên nhìn nhau.

- Mọi người phải tin tưởng tổng giám đốc Mặc!

Ngay cả Vu Sương Thiên cũng lên tiếng, những người này mới miễn cưỡng gật đầu.

Ba người Bạch Tiểu Thăng đứng sau lưng Mặc Thành Cự, nhìn cảnh tượng như vậy.

- Mặc Thành Cự là một người lãnh đạo rất giỏi, có thể tập trung người bên cạnh đoàn kết như vậy!

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ:

- Sợ cũng chính bởi vì vậy, ông chủ họ Câu kia mới càng phải kiêng kỵ anh ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận