Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1653: Bằng chứng giống như núi

Bên kia, Câu Đại Hổ nghe Tiền Bắc nói, ánh mắt dần dần sáng lên.

Sau đó, cậu ta lại nói thầm cùng Tiền Bắc vài câu, hình như xác nhận một vài chuyện.

Câu Đại Hổ cầm điện thoại của Tiền Bắc qua, tiếp tục nhìn về phía Mặc Thành Cự, ánh mắt kia đã khác hẳn.

- Mặc Thành Cự à Mặc Thành Cự! Tôi thật sự không nghĩ tới anh lại có thể là người như vậy!

Câu Đại Hổ vung điện thoại trong tay lên và quát.

Cậu ta giống như nắm được nhược điểm của Mặc Thành Cự, cười lạnh có phần đắc ý, cao giọng nói:

- Anh cầm bát ăn cơm của nhà chúng tôi, nhận lấy sự coi trọng và tài nguyên nhà họ Câu chúng tôi, anh xem anh đã làm những gì!

Trong khi nói chuyện, Câu Đại Hổ cầm điện thoại di động mở tới cỡ lớn nhất, phát một đoạn video.

Cho dù hình ảnh quá nhỏ, người bên ngoài không thấy rõ, nhưng vẫn nghe được rõ ràng tiếng nói, vừa nghe liền biết là Mặc Thành Cự.

Mặc Thành Cự thấy Câu Đại Hổ nhắm vào mình, giọng nói rất khí thế, hình như "chứng cứ phạm tội" của mình rất chính xác, cũng khẽ nhíu mày, nghi ngờ không hiểu.

Tất cả những người khác đều nhìn về Câu Đại Hổ và điện thoại trong tay cậu ta, hiện trường trở nên vô cùng yên tĩnh.

Trong điện thoại di động, giọng nói của Mặc Thành Cự vang lên.

- Cậu xem, tôi có đoàn đội tốt như vậy, nhân viên tốt như vậy, còn có phương hướng nghiên cứu tốt như vậy... tại sao tôi phải ngừng hẳn dự án!

- Ông chủ của chúng tôi quyết định như vậy, tôi không phục! Đây là người thường chỉ đạo trong nghề, quá mức ánh mắt nông cạn!

- Ông chủ muốn dừng những hạng mục này, nhưng chúng tôi vẫn đang tiếp tục... Chúng ta đang âm thầm tiến hành những dự án mà ông chủ yêu cầu dừng lại!

- Tôi tiết kiệm một ít chi tiêu không cần thiết trong công ty, tạm thời ném vào đó... Tôi có quyền lực trên phương diện mình quản lý... Cho dù điều này không đúng với ý của ông chủ...

- Cho dù sau này truy cứu trách nhiệm của tôi, cách chức tôi, tôi cũng thấy giá trị!

...

Sau khi Tiền Bắc cắt nối biên tập từng đoạn, đã thể hiện ra Mặc Thành Cự thành "Càn rỡ vô lễ", “cố tình làm bậy", “lừa trên gạt dưới", “ngầm thao tác" vô cùng nhuần nhuyễn!

Người không rõ chân tướng, nói không chừng sẽ cho rằng Mặc Thành Cự là một loại người không ra gì.

Chờ sau khi phát xong video, Câu Đại Hổ trừng mắt với Mặc Thành Cự, nụ cười dữ tợn lắc đầu nói:

- Mặc Thành Cự à! Không ngờ anh là người như vậy! Trái lại ý muốn của ông chủ, hoàn toàn làm việc theo ý mình, trong mắt anh có còn ông chủ của mình, có còn nhà họ Câu chúng tôi nữa không!

- Anh tham ô công quỹ, anh tự ý mở dự án, có phải anh muốn nghiên cứu ra rồi bán đi lấy tiền riêng không?

- Anh còn muốn dứt áo ra đi, cách chức là xong việc, ha ha, làm gì có chuyện tốt như vậy! Tôi thấy, anh vẫn nên suy nghĩ xem thế nào để giải thích với bên tòa án thì hơn!

Tiền Bắc cắt nối biên tập từng video, nhấn mạnh vẻ mặt “u ám” của Mặc Thành Cự, cũng khiến cho Câu Đại Hổ cho rằng phòng nghiên cứu căn bản không biết bọn họ bị Mặc Thành Cự ngoài mặt nhân nghĩa, sau lưng thì lấy tâm tư bẩn thỉu lợi dụng người dưới.

Xem đi, tất cả các người xem thử!

Mặc Thành Cự mà các người ủng hộ là loại người gì!

Còn không tỉnh táo lại cho tôi, công khai lên án anh ta cho tôi!

Các người còn không đứng ở bên phía tôi!

Câu Đại Hổ hưng phấn nhìn những nhân viên nghiên cứu, đang mong đợi cảnh tượng mình muốn nhìn thấy sẽ xuất hiện!

Lúc này Tiền Bắc mang đến bằng chứng cho thấy “mặt tối tăm” của Mặc Thành Cự. Theo hắn thấy, chỉ riêng việc Mặc Thành Cự làm ngược lại quyết định của ông chủ, tiến hành thao tác mờ ám như vậy đã đủ cho Câu Đại Hổ lấy Mặc Thành Cự ra khai đao!

Câu Đại Hổ lại video cắt câu lấy nghĩa này cho rằng lúc này Mặc Thành Cự lừa trên gạt dưới, ngầm thúc nhân viên nghiên cứu làm việc ngày đêm để ra thành quả, sau đó cầm đi bán, đứng giữa kiếm lời bỏ tiền vào túi riêng. Nếu như điều này là sự thật, vậy thì Mặc Thành Cự không chỉ làm cho lòng người chán nản, còn có thể truy tố trước pháp luật!

Câu Đại Hổ thể hiện ra tội trạng của Mặc Thành Cự ở trước mặt mọi người, đặc biệt muốn nhìn thấy những nhân viên nghiên cứu vừa căm phẫn đối với mình sẽ tức giận mà bao vây tấn công Mặc Thành Cự.

Ai bảo anh có uy danh lớn ở công ty này! Ai bảo danh tiếng của anh át cả tôi!

Tôi muốn cho anh phải thân bại danh liệt, cút ra khỏi công ty dược phẩm Thương Vân, đồng thời tôi sẽ ném tất cả vấn đề này lên trên người anh, mượn cơ hội chỉnh đốn và cải cách, làm cho đám nhân viên nghiên cứu không còn lời nào để nói! Tôi mới là chủ của công ty này!

Câu Đại Hổ ánh mắt hưng phấn sắp sáng lên, trong giây lát thật sự cảm giác hăng hái.

Tiền Bắc bên cạnh Câu Đại Hổ lại vô cùng chờ mong.

- Thật sự không ngờ được, Mặc Thành Cự lại có thể là người như vậy!

- Đúng vậy, không nghe theo ý của ông chủ, chơi trò lừa trên gạt dưới, thật là bỉ ổi!

- Anh nghe hắn nói kia, kiêu ngạo tùy ý, không ngờ hắn còn có một bộ mặt như thế!

Người bên cạnh Câu Đại Hổ thừa cơ bàn luận.

Vẻ mặt các nhân viên nghiên cứu tức giận, đang chờ Mặc Thành Cự lên tiếng. Theo đám người Câu Đại Hổ thấy, đám người này đang đợi Mặc Thành Cự giải thích!

Thật ra, các nhân viên nghiên cứu đều biết hết, bọn họ chỉ là đang đợi Mặc Thành Cự lên tiếng trước, bọn họ liền ủng hộ theo.

Bắt đầu từ khi Mặc Thành Cự nghe được ghi âm, sắc mặt dần dần trở nên thâm trầm, chờ sau khi Câu Đại Hổ hận không thể chỉ vào mũi mình liệt kê từng "hành vi phạm tội" của mình, mặt anh ta đã tối sầm lại, hai tay cũng xiết chặt thành nắm đấm.

Từ lúc Tiền Bắc được điều tới, anh ta làm việc luôn có cảm giác như bị theo dõi, anh ta nhịn!

Câu Đại Hổ xuống, đi khắp nơi làm mưa làm gió, ngang nhiên gây khó dễ cho anh ta, anh ta cũng nhịn!

Ông chủ chẳng quan tâm tới chuyện bên này, mặc cho con trai mình ép anh ta, anh ta vẫn nhịn!

Nhưng kết quả nhịn hết lần này tới lần khác, lại là bị theo dõi!

Hôm nay, anh ta mới nói những lời này với Bạch Tiểu Thăng, không ngờ đều bị ghi lại, nhất định là trong văn phòng của anh ta bị lắp camera theo dõi.

Bọn họ bắt đầu theo dõi anh ta từ khi nào.

Là từ hôm nay, hay vẫn luôn theo dõi!

Tôn nghiêm của mình bị xem thường như vậy, hoàn toàn không chỗ riêng tư!

Mình là một tội phạm sao?

Tâm tình bất mãn của Mặc Thành Cự bị dồn nén trong thời gian dài, vào giờ phút này, thoáng cái đã bị thiêu đốt, giống như lửa lớn bốc lên.

Bên kia, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhìn thấy cũng tức giận.

Lắp camera ở trong văn phòng của một giám đốc, lén theo dõi nghe trộm, đây là dạng công ty gì mà có thể làm được chuyện này!

Nghĩ tôi cũng cảm thấy không thể tin nổi, cảm thấy thật đáng sợ, cảm thấy buồn nôn!

Cho dù chuyện này chỉ do Tiền Bắc làm, nhưng Câu Đại Hổ, và cha cậu ta chưa chắc đã không biết! Nếu không Tiền Bắc dám làm như vậy sao?

- Thật tức chết tôi rồi!

Lâm Vi Vi tức giận nghiến răng, bất bình thay Mặc Thành Cự.

- Chúng ta nhất định phải đào Mặc Thành Cự này đi, ngay cả đội nghiên cứu và phát triển dưới tay anh ta cũng vậy!

Lôi Nghênh cũng trầm giọng nói.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thăng không đổi, thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại, và nhắn tin trao đổi một lúc.

Vào lúc Mặc Thành Cự muốn lên tiếng, chợt có tiếng chuông điện thoại di động vang lên.

Là điện thoại của Câu Đại Hổ.

Câu Đại Hổ liếc nhìn màn hình và nhận nghe.

Bên cạnh Câu Đại Hổ, Tiền Bắc cười lạnh nhìn Mặc Thành Cự, cao giọng nói:

- Tôi cũng chia sẻ một phần video này cho ông chủ! Tổng giám đốc Mặc, anh vẫn nên suy nghĩ xem phải giải thích với ông chủ thế nào đi!

Theo Tiền Bắc thấy, Mặc Thành Cự giải thích thế nào cũng vô dụng!

Làm trái lại quyết định của ông chủ là điều tối kỵ trong bất kỳ công ty nào, không quan tâm anh xuất phát từ lý do gì cũng không được!

Càng chưa nói, ngài Câu vốn đã muốn đuổi Mặc Thành Cự đi, để cho con trai thuận lợi tiếp quản công ty!

Trong ánh mắt Tiền Bắc nhìn Mặc Thành Cự rõ ràng đầy đắc ý viết ba chữ - anh tiêu rồi!

Mặc Thành Cự cũng rất muốn nghe thử ông chủ sẽ nói thế nào, nên tiếp tục im lặng không nói gì.

Phía sau anh ta, các nhân viên khẽ nói chuyện với nhau, tâm trạng kích động, nhưng vẫn hạ thấp giọng.



Câu Đại Hổ nhận điện thoại, sau vài ba câu thì chuyển thành dạng gọi video, còn chỉnh âm thanh đến mức lớn nhất, quay màn hình về phía Mặc Thành Cự và các nhân viên nghiên cứu.

Trong video là một người đàn ông với gương mặt uy nghiêm, chính trực, chỉ có điều trong ánh mắt hơi phần tức giận.

- Mặc Thành Cự, xem chuyện tốt cậu làm đi!

Đối phương thấy Mặc Thành Cự lập tức quát lớn, giọng nói nghiêm khắc:

- Tôi bảo cậu ngừng những dự án nghiên cứu kia, cậu cũng dám không nghe, sau lưng vẫn tiếp tục làm! Cậu lừa trên gạt dưới, chỉ riêng một điểm này, cậu cũng đáng chém rồi!

Một câu nói làm cho ánh mắt Mặc Thành Cự đầy thất vọng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận