Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1654: Tôi đi

Mười năm, anh ta dốc sức đi theo, làm việc cho người đàn ông này đến bây giờ, lập ra một giang sơn lớn.

Lúc này, ông ta tự nhiên không phân biệt tốt xấu chứng minh sự thực là anh ta có "vấn đề" .

Quả nhiên là chim hết cung tốt giấu, thỏ khôn chết chó săn hầm!

Trong video, ông chủ Câu gào thét xong, trong giọng nói lộ ra vài phần yếu ớt, lắc đầu nói:

- Tôi thật sự không nghĩ tới cậu là người như vậy. Mặc Thành Cự, cậu làm sao có thể trở thành cái dạng này. Trước đây cậu và tôi đánh ra giang sơn, không ngờ cuối cùng vẫn thay đổi!

Giọng nói và vẻ mặt của ông chủ Câu lộ ra sự đau xót, còn có vô cùng thất vọng, giống như Mặc Thành Cự thật sự làm mình tổn thương.

Kỹ năng diễn này khá tốt. Bên kia, Bạch Tiểu Thăng thầm than thở.

Nhắc tới trên đời, người biết diễn trò nhất, giỏi đóng kịch nhất, tuyệt đối không phải là diễn viên, mà là ông chủ từng diễn nhiều mà không cần "kịch bản", có thể phát huy "tiết mục kịch" ngay tại hiện trường!

Vậy tiếp theo, có phải ông ta sẽ bảo Mặc Thành Cự chủ động tự nhận lỗi và từ chức không? Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ, ngay cả tiền lương trợ cấp cũng có thể được tiết kiệm.

Bạch Tiểu Thăng vừa nghĩ tới đây, giọng nói bên kia lại tiếp tục vang lên.

- Cậu làm cho tôi quá thất vọng, làm cho tôi quá đau lòng, Mặc Thành Cự!

Ông chủ Câu ở trong màn hình, nhìn nghiêng về phía trước 45 độ, sầu não hai giây, tiếp theo lại nhìn về phía trước, nhìn Mặc Thành Cự đầy thương xót nói:

- Cậu làm trái với quyết định của người cao nhất trong tập đoàn, chuyển khoản số tiền, lường gạt cấp dưới. . . Xem như nể tình cậu theo tôi mười năm, những chuyện này tôi đều không truy cứu, dù sao cũng có mười năm tình cảm!

- Cậu tự mình từ chức đi!

Ông chủ Câu nói ra một câu cuối cùng, hình như đã buồn bã đến cực hạn.

Ông chủ trọng tình trọng nghĩa như vậy, từ phía nhân viên thấy, thật sự khiến người ta thổn thức không thôi.

Mặc Thành Cự vừa rồi định lên tiếng, lúc này nghe xong thì không nói được một lời, mặc dù anh ta không lộ cảm xúc, nhưng trong ánh mắt càng lúc càng tối lại, càng lúc càng thất vọng.

- Sau khi tôi bỏ ra mười năm cho ông chủ, đây là… khoan dung lớn nhất mà ngài dành cho tôi sao?

Cuối cùng Mặc Thành Cự mở miệng, giọng khàn khàn lại giễu cợt, ánh mắt hoàn toàn không tránh né, lộ ra sự thản nhiên:

- Tôi là loại người gì, ông chủ không biết sao?

- Tôi sẽ vì mình, hay là vì công ty, ông sẽ không biết sao?

- Bây giờ, ông bảo tôi đi. . .

Mặc Thành Cự hít sâu một hơi, nhìn ông chủ của mình trong màn hình của điện thoại, lại nhìn Câu Đại Hổ và đám người bên cạnh, chậm rãi thở ra một hơi:

- Tôi đồng ý với ông! Tôi đi!

Hai chữ cuối cùng, hình như ép cạn hết sức lực của Mặc Thành Cự, bàn tay anh ta đang xiết chặt cũng thả lỏng ra.

Ôi, quá tuyệt vọng.

Mặc Thành Cự không tin ông chủ sẽ bởi vì một vài đoạn video cắt nối biên tập lại mà kết luận mình thật sự có vấn đề, thậm chí còn gọi điện thoại cho mình trước để hỏi, mà tuyên bố xử lý mình ở trước mặt mọi người!

Xem ra, mức độ ông chủ ghét mình đã nhiều hơn mình tưởng!

Nếu đã vậy, còn ở lại làm gì nữa!

Ở lại có thể làm được gì!

Tính tình Mặc Thành Cự vốn cương quyết, bởi vì hiện thực phải cúi đầu. Bây giờ, anh ta cảm giác mình cúi đầu như vậy thật không đáng, tất nhiên tính tình cũng trở lại!

Vào lúc Mặc Thành Cự mở miệng nói ra hai chữ "tôi đi", Câu Đại Hổ, Tiền Bắc cười lớn giống như giành thắng lợi.

Nhưng sau đó, nhân viên nghiên cứu phía sau Mặc Thành Cự lại cùng lúc bùng phát.

- Tổng giám đốc Mặc không có tư tâm đó, là do chúng tôi kiến nghị tiếp tục nghiên cứu!

- Không sai, lúc đó người tán thành có tôi!

- Cũng có cả tôi!

- chúng tôi đều biết cả!

Tổ trưởng của năm tổ nghiên cứu lần lượt hô lên, bước ra đứng sau lưng Mặc Thành Cự.

- Chúng tôi cũng biết, chúng tôi tự phát tổ chức tăng ca, chúng tôi và tổng giám đốc Mặc là đồng mưu!

- Chúng tôi là đồng mưu!

- Chúng tôi đều vậy!

Tất cả nhân viên nghiên cứu đều kêu lên, đứng ở phía sau Mặc Thành Cự, mấy chục người đều không ngoại lệ.

- Tổng giám đốc Mặc muốn đi, chúng tôi cũng đi!

- Không sai, chúng tôi đều đi!

Những nhân viên nghiên cứu này giống như cùng chung mối thù, đồng loạt phát ra tiếng hò hét.

Câu Đại Hổ, Tiền Bắc vốn đang đắc ý, nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì bất ngờ, kinh ngạc.

Trong video, ông chủ Câu cũng kinh hãi.

Mặc Thành Cự không phải lừa trên gạt dưới giống như trong video sao?

Cậu ta đã thống nhất ý kiến với người bên dưới, với đám người nghiên cứu sao?

Câu Đại Hổ, Tiền Bắc cảm giác không thể tin nổi.

- Mặc Thành Cự, cậu kích động mọi người, đây là muốn tạo phản sao? Nếu nói như vậy, tôi sẽ không khách khí với cậu, bây giờ tôi sẽ kiện cậu lên tòa án!

Trong video, ánh mắt ông chủ Câu thâm trầm, phẫn nộ quát lên.

Sắc mặt Mặc Thành Cự không thay đổi.

Lúc này, nếu đã xé rách mặt, vậy thì tới đi!

Là mưa rền gió dữ, hay là sấm chớp rền vang, anh ta đều tiếp!

Mặc Thành Cự lấy ra bao thuốc lá và ngậm lấy một điếu, châm lửa, hít sâu một hơi rồi phun khói thuốc ra.

- Ông chủ, ông muốn làm thế nào thì tùy ông!

Mặc Thành Cự chợt lộ vẻ vô lại, kiên quyết nói:

- Tôi chắc chắn sẽ đi! Về phần những người khác, nếu bọn họ bằng lòng, chúng tôi sẽ cùng đi!

Trong video, ông chủ Câu cuối cùng lộ ra vẻ mặt dữ tợn.

- Mặc Thành Cự, cậu muốn dẫn bọn họ cùng đi à? Cậu cứ làm cho tôi thử xem!

Mặc Thành Cự cũng không tiếp lời, nhưng vẻ mặt anh ta đã nói ra đáp lại của mình.

Thử xem, vậy thì thử!

Câu Đại Hổ nổi khùng, kêu to uy hiếp những nhân viên nghiên cứu:

- Các người, tất cả các người không ai được đi cả, chúng tôi không cho các người từ chức, sẽ gửi thư với trong ngành, cho dù các người rời khỏi công ty dược phẩm Thương Vân, cũng đừng mong tìm được công việc ở nơi khác! Không ai dám thuê các người đâu, hiểu chưa!

Phía xa, Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy bên kia náo nhiệt thì cúi đầu liếc nhìn điện thoại, cười.

- Nhìn bộ dạng này, đã đến lượt tôi ra sân rồi!

Nếu như Mặc Thành Cự thật sự rời đi, vậy đơn giản là một người hô trăm người hưởng ứng. Bên này chỉ có nhân viên nghiên cứu hưởng ứng anh ta, chờ tới khi tin tức vừa truyền ra, vậy chỉ sợ sẽ là cả tầng lớp trung tâm của công ty đều sẽ chấn động lớn, thậm chí sẽ gây ra phong trào từ chức.

Nếu thật sự như vậy, công ty dược phẩm Thương Vân nhẹ thì tổn thất lớn, nặng thì động tới căn cơ!

Cho nên, Câu Đại Hổ trở nên ngoan độc, uy hiếp mọi người ở đây.

Dám đi à?

Công ty lại làm cho các người không còn đường để đi!

Ngay cả cơm cũng không có mà ăn!

So sánh với vừa rồi, Câu Đại Hổ từ lo sợ không yên, luống cuống thoáng cái đã trở nên ngoan độc.

Uy hiếp này ngược lại nói ra rất suôn sẻ!

Điều này chắc hẳn không phải là suy nghĩ nhất thời của cậu ta, mà do cha cậu ta bày mưu đặt kế sẵn. Có lẽ, cha của Câu Đại Hổ đã sớm nói cho cậu ta biết những lời này.

Lời này thật ra chỉ thích hợp khi không có ai, đối với một trụ cột nào đó cố ý muốn rời đi, chết sống không giữ được, vậy là đơn thuần là uy hiếp trắng trợn!

Lúc này tình hình xấu đi, Câu Đại Hổ cũng nhất thời thông minh ra, dùng lời này để uy hiếp tất cả mọi người!

Đi đi, các người không những không lấy được tiền lương, không lấy được bồi thường, không lấy được giấy từ chức, công ty dược phẩm Thương Vân còn có thể phát thông báo rộng trong ngành, thông báo với đồng nghiệp, thực hiện cấm cạnh tranh trong ngành đối với các người! Bất kỳ công ty nào dám tiếp nhận các người, có thể sẽ phải đối mặt với nguy cơ kiện tụng không ngừng! Xem bọn họ còn dám tuyển các người nữa không!

Công ty dược phẩm Thương Vân chính là trong top 10 của ngành, thật sự là đầu rồng trong ngành, nếu như thật sự quyết tâm truy tố, xem ai còn dám thuê những nhân viên nghiên cứu này về làm nữa!

Hôm nay một khi của nhân viên nghiên cứu từ chức, sẽ phải đối mặt hoàn cảnh mất việc hoàn toàn, không tìm ra việc làm, không thể nào nuôi sống gia đình!

Trong giây lát, ai nấy đều biến sắc.

- Cậu nói là cấm cạnh tranh trong ngành sao, Câu Đại Hổ!

Mặc Thành Cự lớn tiếng nói:

- Xem ra, cậu không hiểu về pháp luật! Tôi có thể phổ cập kiến thức cho cậu một chút!

- Trong pháp luật của Trung Quốc không có đưa ra giới hạn rõ ràng đối với đối tượng bị cấm tuyển dụng trong ngành, hai bên thuê lao động và người lao động sẽ tự nguyện ký kết điều khoản này.

Mặc Thành Cự nhắc nhở:

- Những người này lại không hề ký kết cái kia!

- Còn nữa, cấm tuyển dụng trong ngành có hiệu lực hay không còn ở chỗ nó có làm ảnh hưởng tới lợi ích cuộc sống cơ bản của nhân viên hay không! Công ty nhất định phải có hành vi bồi thường kinh tế đối với công nhân viên bị cấm tuyển dụng trong ngành, trong hợp đồng cấm tuyển dụng trong ngành cũng phải đồng thời viết rõ mức tiền bồi thường và cách xử lý, bằng không sẽ không có hiệu quả!

- Những cái trên đều không có!

Mặc Thành Cự đưa ra đòn đánh trả mạnh nhất đối với Câu Đại Hổ:

- Một không có hợp đồng ràng buộc, hai không có bồi thường kinh tế, anh lại dùng cấm tuyển dụng trong ngành tới uy hiếp bọn họ, chẳng phải rất buồn cười sao?

Câu Đại Hổ bị phản bác tới không nói được lời nào, vẻ mặt thâm trầm.

Tinh thần các nhân viên nghiên cứu lập tức phấn chấn trở lại.

Nhưng vào lúc này, cha của Câu Đại Hổ trong video đã mở miệng.

- Mặc Thành Cự à Mặc Thành Cự! Nếu như bọn họ nói những lời này thì cũng thôi đi. Nhưng sao cậu cũng ngây thơ như thế được!

Ông chủ Câu cười lạnh với vẻ khinh thường:

- Tôi muốn ký hợp đồng gì, thoả thuận gì với bọn họ sao? Tôi không cần!

- Tôi có tiền, đoàn luật sư nào cũng mời được! Tôi chỉ cần thông báo xuống, ai dám tiếp nhận bọn họ thì chính là kẻ địch của tôi!

Ông chủ Câu cười lạnh hỏi ngược:

- Cậu đoán xem, những người trong ngành này sẽ chấp nhận vì bọn họ mà đắc tội với tôi sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận