Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1657: Dẫn tất cả mọi người đi (1)

Cho dù Câu Đại Hổ tò mò, nhưng lúc này cậu ta cũng không thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ sâu hơn.

Bên kia, các bảo vệ đã bắt đầu xung đột với những nhân viên nghiên cứu, hơn nữa còn không ngừng tiến lên, đã sắp động đến bốn người Bạch Tiểu Thăng, Mặc Thành Cự rồi.

Bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh đã đề phòng, nếu thật sự có người dám động tới đám người Bạch Tiểu Thăng, anh ta sẽ không nương tay, đừng nói là hai mươi mấy người bảo vệ, đánh tới nóng mắt thì có thêm tám người, mười người nữa cũng không có vấn đề!

Thật ra lại nói tiếp, Câu Đại Hổ cũng là một người kỳ lạ.

Sau khi hắn vào công ty dược phẩm Thương Vân, không chỉ dẫn theo một đám người cùng mình đi khắp nơi, ra roi cho mình, còn đổi một số người đang làm trong công ty, nhét người nhà vào khắp các vị trí trong công ty. Nếu là người khác, nhất định sẽ ra tay từ vị trí cao trước, chức vụ càng cao càng tốt. Nhưng Câu Đại Hổ lại khác, người cậu ta muốn đổi lại là từ bảo vệ!

Dường như trên chức vụ này, khả năng Mặc Thành Cự từ chối hắn là bằng không, sức cản cũng nhỏ nhất.

Câu Đại Hổ lại nhìn trúng chức vụ bảo vệ này vì có thể "Đánh", chính là một ngày kia có đột ngột gì phát sinh, mình có người để dùng, cũng giống như bây giờ.

Những người bảo vệ cũng rất ra sức, đã sắp động tới đám người mà Câu Đại Hổ muốn đuổi ra ngoài. Nhưng vào lúc này, mọi người nghe được một tiếng gầm thét giận dữ giống như sét đánh giữa trời quang.

Đương nhiên, tiếng gào thét còn có phần thê lương giống như lợn bị chọc tiết vậy.

- Tất cả dừng tay cho tôi!

Sau đó, mọi người ở đây liền thấy một người với khí thế giống như hổ dữ, đi như trâu chạy, như xe tăng xông tới, giơ tay đẩy đám bảo vệ kia ra và xông về phía Bạch Tiểu Thăng. Những người bảo vệ và đám nhân viên nghiên cứu đều đang xô đẩy, có người không kịp phản ứng, theo bản năng muốn đánh trả, nhưng khi nhìn thấy rõ người đó là ai, tất cả đều sợ đến mức co người lại, không dám phản kháng nữa.

Người có khí thế giống như hổ dữ kia chính là Câu Đại Hổ.

- Xem đám ăn hại các người đi, chỉ đối phó với một đám nhân viên nghiên cứu vô dụng, tay trói gà không chặt như vậy cũng không làm nổi, ngay cả cậu Câu cũng không nhịn được phải tự mình ra tay, các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Lên đi, lên!

Tiền Bắc ở bên ngoài tiếp tục hô to trợ trận.

Rõ ràng, hắn đã hiểu sai ý.

Câu Đại Hổ một đường "xung phong liều chết" đến gần Bạch Tiểu Thăng. Mặc Thành Cự, Lôi Nghênh gần như không hẹn cùng xông lên, lại bị Bạch Tiểu Thăng ngăn lại.

Bạch Tiểu Thăng tất nhiên nhìn ra được vì sao Câu Đại Hổ lại lộ vẻ hung hãn như vậy, vẻ mặt của cậu ta đã để lộ tất cả.

Xem ra người bạn mà ông Hạ, chú Lục, Đổng Thiên Lộ, Vương Tuyền Thiên tìm tới đã có tác dụng. Ông chủ Câu Hữu Đình kia đã nghe lời 'khuyên' rồi.

Bạch Tiểu Thăng cười khanh khách nhìn Câu Đại Hổ xông qua.

Nhưng lời "Khuyên" này chắc hẳn không quá nhẹ nhàng...

- Hiểu nhầm! Tất cả đều là hiểu nhầm thôi!

Cuối cùng Câu Đại Hổ đứng ở trước mặt Bạch Tiểu Thăng, nhếch miệng cười trông rất khó coi, cũng lộ vẻ "thành khẩn".

Sau đó, cậu ta trừng mắt mắng những người bảo vệ bên cạnh:

- Các người còn đứng đây làm gì, tất cả đều cút đi cho tôi! Đúng là đám người có mắt không tròng, cút hết! Các người cũng dám động tới ngài ấy à!

Đám bảo vệ bị chửi thì ngu người, ngơ ngác nhìn nhau.

Bọn họ nghe lệnh tới đây, thế nào lại thành có mắt không tròng rồi?

Nếu có muốn nói, vậy cũng phải là Câu Đại Hổ có mắt không tròng mới phải chứ...

Đương nhiên, trong những người bảo vệ không ai dám nói như vậy, lúc này chỉ đành xám xịt cười nịnh nọt và rời đi.

Thái độ của Câu Đại Hổ xoay ngược một trăm tám mươi độ, cũng làm cho Mặc Thành Cự, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh sửng sốt. Cả đám nhân viên nghiên cứu kia cũng vậy.

Mọi người nhìn nhau cảm thấy mờ mịt, không hiểu ra sao.

Bên kia, cằm của Tiền Bắc suýt nữa rơi xuống đất, tròng mắt trợn trừng, cũng sắp bay ra ngoài rồi.

Đây là tình huống quái gì vậy?

Cậu Câu xông qua, không phải là muốn đánh à?

Sao vừa đối mặt liền tươi cười nịnh nọt thế kia?!

Bên cạnh Tiền Bắc, đám người luôn đi theo Câu Đại Hổ cũng có vẻ mặt không khác hắn là mấy.

Lần này, hiện trường vốn đầy kích động lại trở nên yên tĩnh.

- Tôi cũng có mắt không tròng, không nhìn thấy được Thái Sơn, không biết thân phận của ngài, người không biết không có tội, vẫn mong ngài tha lỗi cho! Bây giờ, mời ngài đến trong văn phòng của tôi ngồi một lát được không ạ?

Câu Đại Hổ nhiệt tình nói với Bạch Tiểu Thăng.

Nếu Bạch Tiểu Thăng thậm chí có thể uy hiếp của được cha cậu ta, vậy Câu Đại Hổ tự nhiên phải thử thân thiết với Bạch Tiểu Thăng, cho dù làm dịu xuống "hiểu nhầm" này cũng được.

Câu Đại Hổ nhiệt tình lên tiếng, càng làm cho tất cả mọi người nhìn cậu ta với ánh mắt kỳ quái.

Không biết có phải hôm nay cậu chủ Câu ra ngoài quên không uống thuốc không nhỉ...

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhìn Câu Đại Hổ, ánh mắt đầy cảnh giác và đề phòng.

Không phải Câu Đại Hổ này là lại có âm mưu quỷ kế gì chứ?

Bọn họ cũng bị biểu hiện đột ngột của Câu Đại Hổ làm cho có cảm giác như đang nằm mơ vậy.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Câu Đại Hổ mỉm cười, nhã nhặn, không nhanh không chậm nói:

- Để lần sau đi, ngài Câu.

Nếu đối phương đã đồng ý nhượng bộ, vậy Bạch Tiểu Thăng cũng không định nắm mãi không tha, hai bên không có xung đột gì lớn, hơn nữa cha con nhà họ Câu "Giúp đỡ", anh mới có thể thuận lợi đào được Mặc Thành Cự, còn dẫn đi nhiều nhân viên nghiên cứu như vậy.

Tâm trạng Bạch Tiểu Thăng rất tốt.

Thấy thái độ của Bạch Tiểu Thăng không tệ, Câu Đại Hổ liền vội cười gật đầu, không dám có hành động quá đáng:

- Được, được, vậy để lần sau đi.

Trong vài giây, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh từ kinh ngạc đã dần bình tĩnh lại. Tuy bọn họ không biết Bạch Tiểu Thăng đã làm gì, nhưng đã thấy anh nhiều lần gửi tin nhắn, lấy thân phận và năng lực của anh, tất nhiên có cách ép cho người nhà họ Câu khuất phục cũng chẳng có gì là lạ.

- Tôi nghe nói ngài Mặc Thành Cự đây muốn từ chức, chỗ tôi vừa vặn thiếu một nhân tài quản lý, tôi có thể dẫn anh ấy đi được chứ?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi Câu Đại Hổ.

- Không thành vấn đề, không thành vấn đề! Bây giờ tôi sẽ bảo người bên phòng nhân sự làm thủ tục, cho ngài Mặc Thành Cự bồi thường cao nhất.

Câu Đại Hổ liếc nhìn Mặc Thành Cự mỉm cười và nói.

Mặc Thành Cự quả thật không thể tin được vào những gì mình nghe thấy.

Câu Đại Hổ thả mình đi dễ dàng không nói, còn có bồi thường nữa à?

Hơn nữa, còn là bồi thường ở mức cao nhất đất?

Chà, Câu Đại Hổ trở nên hào phóng như thế từ bao giờ nhỉ?

Mặc Thành Cự cảm giác đầu óc mình có phần không đủ dùng.

- Còn những người khác muốn từ chức, tôi cũng muốn dẫn đi cùng, không biết có thể được không?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn lướt qua đám nhân viên nghiên cứu bên cạnh.

Đám nhân viên nghiên cứu kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thăng, lại nhìn về phía Câu Đại Hổ.

Cho dù thái độ của Câu Đại Hổ thay đổi, nhưng bọn họ cũng không tin cậu ta sẽ thoải mái đồng ý thả bọn họ đi. Phải biết rằng, nếu bọn họ đều đi, vậy tất cả nghiên cứu trong giai đoạn hiện nay đều có thể bị cắt đứt!

Câu Đại Hổ làm sao có thể đồng ý điều này được!

Cho dù người trẻ tuổi kia có mặt mũi lớn hơn nữa, sợ rằng Câu Đại Hổ cũng sẽ chỉ đồng ý cho một phần người rời đi, chứ không thể đồng thời đi được...

- Dẫn đi tất cả à?! Cậu điên rồi sao!

Bên kia, Tiền Bắc cũng phát ra tiếng kêu khẽ.

Hắn cũng không tin Câu Đại Hổ sẽ đồng ý.

Quả nhiên, biểu hiện của Câu Đại Hổ có chút do dự.

Bạch Tiểu Thăng nhìn cậu ta với ánh mắt dò hỏi.

Câu Đại Hổ cuối cùng nhìn Bạch Tiểu Thăng cười và khó nhọc mở miệng nói:

- Thưa ngài, nghiên cứu của chúng tôi rất lớn, đã sắp có thành quả rồi, ngài mang đi cả người và thành quả như vậy, chúng tôi sẽ phải chịu thua thiệt rất lớn...

Trên mặt Câu Đại Hổ lại có vài phần cầu xin, quả thật khiến Mạc Thành Cự cũng phải nhìn tới ngây người.

Bạch Tiểu Thăng sửng sốt, sau đó mỉm cười và nói:

- Tôi chưa nói là mang cả người lẫn thành quả nghiên cứu đi. Tất cả tài liệu, số liệu nghiên cứu, tôi sẽ bảo bọn họ không được động tới. Anh Câu chỉ cần tuyển một số người khác, sau đó vẫn có thể tiếp tục nghiên cứu.

Bạch Tiểu Thăng nói ra lời này vẫn có mấy phần chột dạ. Những nhân viên nghiên cứu của công ty dược phẩm Thương Vân đều được Mặc Thành Cự lựa chọn từng người một, cũng là đoàn đội tinh nhuệ khiến anh ta kiêu ngạo. Cũng không phải tùy tiện ra ngoài tìm người là có thể thay thế, cho dù đoàn đội mới có sẵn số liệu nghiên cứu, muốn tiếp nhận, cũng phải mất nhiều gian khổ đấy.

- Hóa ra ngài không phải muốn mang cả thành quả đi sao!

Câu Đại Hổ thở ra một hơi dài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận