Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1660: Thuận miệng chỉ điểm (2)

- Người bảo vệ kia chết sống nói cậu ta không ở đây, còn nói tổng giám đốc Mặc Thành Cự đang xử lý chuyện quan trọng, không tiện gặp người khác, mời tôi tạm thời chờ ở cửa, anh ta liên lạc được người mới có thể cho chúng tôi vào. Kết quả chúng tôi lại chờ tới bây giờ, người rõ ràng ở đây, thật làm tôi tức chết mà!

Khương Cần Cần thấy bộ dạng Bạch Tiểu Thăng như vậy, không những không được trấn an, ngược lại càng tức hơn, cho rằng Bạch Tiểu Thăng đang thầm cười mình.

Hơn nữa, Khương Cần Cần cảm giác mình càng giải thích, càng thể hiện mình đần độn, lại càng tức hơn.

- Lãnh đạo không cho dùng thân phận thật sự, tôi có thể làm cách nào! Một nhân viên trong cơ quan nhỏ tới tìm hiểu tình huống, còn có thể cứng rắn yêu cầu Câu Đại Hổ đi ra sao?

Trong lời nói của Khương Cần Cần có mấy phần tủi thân.

Bạch Tiểu Thăng lại gật đầu tán thành.

Nhưng Khương Cần Cần thấy, trong lòng Bạch Tiểu Thăng chắc đang "Chế giễu" mình.

- Tôi nói với anh những lời này làm gì chứ! Tôi lập tức qua tìm cậu ta!

Khương Cần Cần nổi giận đùng đùng nói, xong liền muốn đi qua tóm lấy Câu Đại Hổ.

Bạch Tiểu Thăng cản cô ta lại.

- Cô hãy tin tôi, cô Khương, cho dù cô có gặp Câu Đại Hổ, cậu ta cũng sẽ khách sáo mời cô đến phòng khách ngồi uống trà, nói thông báo có công việc sẽ nói chuyện với cô sau. Sau đó, sẽ không có sau đó nữa. Câu Đại Hổ sẽ không xuất hiện, cậu ta sẽ để cho trợ lý Tiền Bắc nói cho cô biết, cậu ta tạm thời có chuyện quan trọng phải rời đi, đồng thời căn dặn Tiền Bắc hết sức phối hợp công tác của cô.

Bạch Tiểu Thăng ung dung nói.

Khương Cần Cần sửng sốt, cảm thấy hoàn toàn có khả năng này!

- Vậy làm sao bây giờ!

- Cô Khương, không phải là năng lực làm việc của cô không tốt, mà là những người trong xí nghiệp tư nhân đều rất giảo hoạt. Câu Đại Hổ ở bên cạnh cha cậu ta nên cũng mưa dầm thấm đất, tin tưởng ở các phương diện khác cũng được học rất nhiều.

Bạch Tiểu Thăng khách sáo nói:

- Như vậy đi, tôi mà có chút kiến nghị nho nhỏ, tôi nói cho cô nghe thử, được không?

Bạch Tiểu Thăng thật ra không có cảm tình gì với người của nhà họ Câu, thấy thái độ của cha con Câu Hữu Đình với người phía dưới, anh lại càng không thích.

Lúc này, anh muốn chỉ cách cho Khương Cần Cần, cũng bởi vì thân phận đặc biệt của cô ta, trưởng ban Hầu Doãn Thành vô cùng chân thành với anh, anh sẵn lòng giúp ông ta một việc, cũng xem như là có một duyên tốt.

- Vậy anh... nói thử đi.

Khương Cần Cần tỏ vẻ miễn cưỡng nghe.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, nói:

- Cho nên tôi có thể ở ngay trước mặt Câu Đại Hổ, móc đi của hắn một quản lý cao cấp. Còn việc có thể làm cho cậu ta phải đưa tiễn tôi, tất nhiên là nhờ vào thân phận của tôi, còn có quan hệ của tôi. Có đôi khi mạng lưới quan hệ còn dùng tốt hơn là quyền lực, bởi vì quyền lực có hạn chế, mạng lưới quan hệ lại vô hình, còn có lực uy hiếp.

- Một lúc nữa, tôi nói cô là một người bạn của tôi, bởi vì công việc yêu cầu nên muốn biết một ít tình hình, không hơn. Nể tình tôi, hắn sẽ nói chuyện với cô, nhưng chắc chắn sẽ không nói quá nhiều, mà cô Khương cũng không cần vội đi thẳng vào vấn đề, nhất định phải nói bóng nói gió thôi.

- Theo những gì tôi tiếp xúc với Câu Đại Hổ hôm nay lại thấy được, tính tình người này là như vậy...

Bạch Tiểu Thăng sử dụng lời lẽ rất ngắn gọn rất trực tiếp, phân tích Câu Đại Hổ một lượt, đưa ra một vài kỹ xảo khi nói chuyện với người như vậy.

Đối với Bạch Tiểu Thăng, phân tích tính tình một người, tìm kiếm điểm đột phá để giao lưu với người này dễ như trở bàn tay.

Câu Đại Hổ cũng không phải là Câu Hữu Đình cha cậu ta, công phu tu luyện còn kém xa lắm!

Lúc đầu Khương Cần Cần chỉ tùy ý nghe thử, nhưng Bạch Tiểu Thăng càng nói nhiều, cô ta cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Cô ta không phải là một người tầm thường, trưởng ban Hầu đã từng khen cô ta là một người tiến bộ nhanh nhất, chuyện gì cũng có thể vừa nói qua đã hiểu rõ.

Mấu chốt là phải có người chỉ điểm.

Bạch Tiểu Thăng nói mấy câu đã làm cho trong lòng Khương Cần Cần nhanh chóng hiểu rõ, xác định được sách lược để một lúc nữa bàn luận với Câu Đại Hổ.

Bạch Tiểu Thăng tốn năm sáu phút nói xong, thấy Khương Cần Cần trầm ngâm suy nghĩ, dường như đã hiểu ra điều gì liền mỉm cười.

Chỉ nói một lần, cô ta lại có thể hiểu, người này quả thật cũng rất lợi hại.

Trong giây lát, Khương Cần Cần ngẩng đầu, ánh mắt sáng tỏ, dường như đã có ý nghĩ.

- Đi thôi, bây giờ tôi sẽ tạo cơ hội cho cô nói chuyện với cậu ta, sau đó cô lại phát huy.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, xoay người muốn dẫn Khương Cần Cần qua.

Chợt Bạch Tiểu Thăng nghe được phía sau vọng đến một tiếng nói không rõ ràng, rất khẽ, từ Khương Cần Cần.

- À, cảm ơn...

Tiếng cám ơn này hoàn toàn nén trong cổ họng, còn lộ ra vài phần không tình nguyện, giống như miến cưỡng nói ra vì không muốn nợ nhân tình của người khác.

Bạch Tiểu Thăng không trả lời, thậm chí không quay đầu lại. Anh biết người phụ nữ như Khương Cần Cần, anh muốn nói "Đừng khách sáo" "nên vậy", cô ta ngược lại sẽ không được tự nhiên.

Dù sao Bạch Tiểu Thăng cũng không muốn được Khương Cần Cần báo đáp gì. Sau này Khương Cần Cần có thể nhắc tới anh một câu ở trước mặt trưởng ban Hầu, đó mới là giá trị thật sự.

Theo Bạch Tiểu Thăng, những lời này xem như thuận miệng chỉ điểm mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng dẫn theo Khương Cần Cần trở về cửa lớn, lúc này người bảo vệ cũng không dám ngăn cản nữa, chỉ liếc nhìn Câu Đại Hổ, không nhận được ra hiệu gì nên anh ta đành thành thật đứng bên cạnh, cho cô ta đi qua.

Nhân viên nữ do Khương Cần Cần dẫn đến vừa thấy Bạch Tiểu Thăng dẫn cô ta đi vào trong thì vội vàng đi theo phía sau.

Cô gái kia tò mò nhìn Bạch Tiểu Thăng, anh đẹp trai trẻ tuổi đúng là rất có khí thế, chẳng lẽ là người quen biết cũ của cô Khương à?

Liệu lát nữa có thể xin số liên lạc không nhỉ...

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp dẫn Khương Cần Cần đến trước mặt Câu Đại Hổ, Câu Đại Hổ thấy thế thì âm thầm nhếch miệng, trong lòng kêu khổ.

Cậu ta không muốn gặp nhân viên điều tra, nhưng không thể không nể mặt Bạch Tiểu Thăng.

- Đây là một người bạn của tôi, bởi vì công việc nên cô muốn trò chuyện cùng cậu vài câu, tôi ngại mặt mũi liền đồng ý, vậy làm phiền cậu gặp một lần. Dù sao, người cũng đã tới rồi.

Bạch Tiểu Thăng khách sáo mỉm cười và nói với Câu Đại Hổ, giọng điệu thật sự tùy ý, hình như anh không quan tâm trò chuyện gì đó, chỉ cần gặp, nói vài câu là được.

- Nếu ngài đã nói như vậy, tôi vừa vặn ở đây, trò chuyện vài câu cũng được.

Câu Đại Hổ thầm an tâm hơn, nhìn Khương Cần Cần miễn cưỡng mỉm cười và nói.

Khương Cần Cần vừa nhận được Bạch Tiểu Thăng "Chỉ điểm", trong lòng đã có dự tính trước, mỉm cười.

- Vậy tôi xin phép rời đi, hai người từ từ trò chuyện.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Khương Cần Cần, Câu Đại Hổ cười.

Sau đó, trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, anh dẫn theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh rời đi.

Khương Cần Cần nhìn theo Bạch Tiểu Thăng ra khỏi cửa lớn của khu vườn, rồi xoay mặt nói với Câu Đại Hổ:

- Vậy ngài Câu, chúng ta nói chuyện một lát nhé?

- Nói chuyện... Cô Khương mời đi bên này!

Câu Đại Hổ nặn ra một nụ cười.

Sau khi ba người Bạch Tiểu Thăng ra khỏi khu vườn liền liên hệ với Mặc Thành Cự, dù sao đồ của bọn họ còn đang ở trong xe của hắn, bọn họ cũng tin hắn sẽ không thật sự về nhà.

Mặc Thành Cự ra khỏi cửa chính liền đi tới bãi đô xe ở cửa phụ và đánh xe mình ra.

Không bao lâu, xe của Mặc Thành Cự đã tới, gặp mặt ba người Bạch Tiểu Thăng.

Anh ta chở ba người Bạch Tiểu Thăng tới trạm đường sắt cao tốc, Bạch Tiểu Thăng và Mặc Thành Cự còn giao hẹn một vài chuyện.

Mặc Thành Cự sẽ dẫn theo một số nhân viên nghiên cứu bằng lòng ra nước ngoài, tới gặp mặt đám người Rhine, số còn lại sẽ ở lại trong nước.

Về sau thành lập công ty, một bên ở Châu u một bên ở Trung Quốc, một trụ sở chính một phân bộ, tạm thời lấy bên kia làm chính, sau khi phát triển lại chuyển về trong nước.

Nói những điều này xong, Mặc Thành Cự rất hưng phấn.

Vào lúc đám người Bạch Tiểu Thăng đến trạm đường sắt cao tốc, khoảng một giờ sau, Khương Cần Cần cũng ra khỏi công ty dược phẩm Thương Vân.

Cho dù Câu Đại Hổ không cảm thấy mình nói gì, nhưng cô ta lại thu hoạch khá phong phú, thậm chí lập tức gọi điện thoại báo cáo cho trưởng ban Hầu!

- Làm không tệ, Khương Cần Cần, lúc này mới hai ngày lại có thể có được tiến triển lớn như vậy, còn giỏi hơn Cảnh Thiên Hạo nhiều đấy, quay lại, tôi sẽ bảo cậu ta học tập cô.

Khi trưởng ban Hầu khen ngợi còn trêu ghẹo nói.

Khương Cần Cần vốn nắm giữ được mấy manh mối, hưng phấn tới mức gương mặt ửng đỏ, vừa nghe được lời nói này thì sắc mặt càng đỏ hơn, cho dù không tình nguyện, nhưng vẫn nói rõ:

- Trưởng ban Hầu, lần này vẫn phải cảm ơn Bạch Tiểu Thăng kia...

Cho dù Khương Cần Cần không tình nguyện, không thừa nhận cũng không được, người đàn ông kia nhìn như thuận miệng chỉ điểm của mình, nhưng lại rất lợi hại!

Bạn cần đăng nhập để bình luận