Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1666: Thời gian tốt nhất

Bạch Tiểu Thăng tự mình làm tài xế, Ngụy Tuyết Liên ngồi ở ghế phụ, Lưu Văn Đao và người phụ nữ kia ngồi ở phía sau. Sau khi nói chuyện, Bạch Tiểu Thăng mới biết được, người phụ nữ ngồi bên cạnh ở Lưu Văn Đao là vợ của anh ấy, tên là Nguyệt Phi Yến. Khi Bạch Tiểu Thăng đi nhà họ Ngụy không gặp Lưu Văn Đao, cũng là vì hai người kết hôn.

Nói tới Nguyệt Phi Yến, cô ta còn là một người họ hàng xa của Nguyệt Oánh Nhiên - mẹ của Ngụy Tuyết Liên, hiện tại là vệ sĩ kiêm trợ lý cuộc sống của Ngụy Tuyết Liên, là một người có thể văn có thể võ, rất lợi hại.

Hai vợ chồng Lưu Văn Đao, Nguyệt Phi Yến đi theo bên cạnh Ngụy Tuyết Liên, cũng là ra vào có đôi, cũng xem như là sắp xếp tốt nhất cho bọn họ.

Lúc này Bạch Tiểu Thăng chúc mừng hai người một hồi, vợ chồng Lưu Văn Đao cười nói không dám.

Tính tình Lưu Văn Đao có chút mềm mỏng, Nguyệt Phi Yến ngược lại sang sảng hào hiệp, hai vợ chồng này đúng là bù trừ cho nhau.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ lại, thật sự cảm thấy bọn họ rất xứng đôi.

- Chờ đến chỗ ở, hai người không cần đi theo tôi nữa, muốn đi đâu thì cứ đi, xem như tôi cho hai người một kỳ nghỉ dài hạn.

Ngụy Tuyết Liên mỉm cười nói với Lưu Văn Đao, Nguyệt Phi Yến.

- Cô chủ, vậy ai sẽ chăm sóc, bảo vệ cô chứ?

Nguyệt Phi Yến không nhịn được nói.

Ngụy Tuyết Liên mỉm cười chỉ vào Bạch Tiểu Thăng, ngọt ngào nói:

- Anh ấy.

- Yên tâm cứ giao cho tôi, tôi đã xin nghỉ dài hạn với công ty bên kia rồi!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói và liếc nhìn Ngụy Tuyết Liên:

- Từ hôm nay trở đi, anh sẽ là vệ sĩ kiêm “ba cùng”.

Nguyệt Phi Yến giật mình nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Lúc này, ngài Bạch Tiểu Thăng này tung hoành trong ngoài, thúc đẩy cho một hợp tác lớn kinh người, hẳn phải bận rộn chứ? Không ngờ vì cô chủ, anh ta lại có thể phủi tay, để cho người khác làm?

Không phải mọi người đều nói đàn ông chí ở bốn phương, đừng nên quá để ý tới tình cảm sao?

Không phải mọi người đều nói người đàn ông phải coi trọng đại cục, đừng chìm đắm trong sự dịu dàng sao?

Anh ta lại đồng ý làm như vậy!

Nguyệt Phi Yến bỗng nhiên cảm động. Làm phụ nữ, có người thương, có người vì mình có thể buông tha tất cả, càng khiến cho người ta cảm động hơn.

Người đàn ông như vậy thật đáng giá để yêu! Nguyệt Phi Yến thầm nghĩ.

Ngụy Tuyết Liên tất nhiên cũng hiểu rõ những điều này, nhưng cô không lộ ra cảm xúc, mà hóa thành sự dịu dàng, say đắm trong đôi mắt.

Có một số việc biết là được rồi,

Ngọt ngào giấu trong lòng là được rồi.

- Yên tâm đi, ngài Bạch Tiểu Thăng này của chúng ta không chỉ có thể ngang dọc trong thương trường, ngay cả công phu cũng lợi hại đấy.

Lưu Văn Đao mỉm cười và nói:

- Nếu chỉ đấu thôi, ngay cả anh cũng không chắc có thể hoàn toàn đánh thắng anh ta mà không trả giá đắt!

Nghe Lưu Văn Đao thừa nhận, Nguyệt Phi Yến kinh ngạc về bản lĩnh của Bạch Tiểu Thăng, nhưng cũng thấy yên tâm hơn.

Đến chỗ ở, Bạch Tiểu Thăng thu xếp cho ba người Ngụy Tuyết Liên trước. Phòng của Ngụy Tuyết Liên ở cạnh phòng mình. Hai vợ chồng Lưu Văn Đao, Nguyệt Phi Yến trực tiếp ở tầng dưới.

Lưu Văn Đao, Nguyệt Phi Yến cũng không có ý kiến gì về điều này, rõ ràng bọn họ bị xem thành bóng đèn, bị sắp xếp rõ ràng...

Buổi trưa, Bạch Tiểu Thăng dẫn ba người Ngụy Tuyết Liên tới quán ăn riêng nổi tiếng nhất Lâm Thâm, ăn một bữa cơm ngon.

Bạch Tiểu Thăng còn tự mình xuống bếp, nấu cho Ngụy Tuyết Liên hai món. Mà cô cũng không khách sáo, lộ ra bản lĩnh, không ngờ tiêu chuẩn cũng không thua gì Bạch Tiểu Thăng!

Điều này thật có cảm giác như chồng hát vợ theo, cùng khoe tài nấu nướng, khiến cho Lưu Văn Đao, Nguyệt Phi Yến đều rất hâm mộ, bọn họ đều là người không biết nấu nướng.

Ăn trưa xong, bốn người ngồi trong rừng trúc bên trong quán ăn riêng, uống vài bình trà, nói chuyện một lát.

Khi rời khỏi đó, tới nửa đường Bạch Tiểu Thăng và Ngụy Tuyết Liên liền “ném” vợ chồng Lưu Văn Đao ở bên đường, để cho hai người này tùy ý đi chơi.

Bọn họ chính thức bắt đầu thế giới của hai người.

Trong mấy ngày kế tiếp, Bạch Tiểu Thăng dẫn Ngụy Tuyết Liên đi xem phim, đi dạo phố, đi leo núi, đi bơi.

Hai người đi xuyên qua từng con phố từng hẻm nhỏ, tìm kiếm những nơi có thức ăn ngon.

Hai người đi ngắm phong cảnh, một người hóa thân làm người mẫu, một người hóa thân nhà nhiếp ảnh.

Hai người đi dạo chợ đêm và cò kè mặc cả với người bán hàng rong, sau đó bỏ lại tất cả những đồ đã mua.

...

Hai người tay trong tay, hưởng thụ thời gian tốt nhất bên cạnh người yêu.

Cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng thậm chí dẫn Ngụy Tuyết Liên trở về quê, chính thức giới thiệu cô là bạn gái cho cha mẹ mình và bà nội của mình biết.

Đương nhiên, Bạch Tiểu Thăng không nói tới chuyện liên quan đến gia thế của Ngụy Tuyết Liên.

Vợ chồng Bạch Minh Hành, Lý Thu Vân quả nhiên rất hài lòng về Ngụy Tuyết Liên. Lý Thu Vân còn đưa cho cô con dâu tương lai chiếc vòng tay phỉ thúy Đế Vương mà Bạch Tiểu Thăng tặng cho bà. Đây chính là bảo bối bà thích nhất.

Lý Phượng Quan cũng rất thích cô cháu dâu tương lai này, kéo tay cô nói chuyện suốt cả buổi chiều.

Ngụy Tuyết Liên cảm nhận được người lớn trong nhà họ Bạch thương yêu mình, cô cũng rất thích người nhà của Bạch Tiểu Thăng.

Sau khi hai người ở lại nhà hai ngày, cuối cùng bọn họ cũng tạm biệt người nhà họ Bạch và trở về Lâm Thâm.

Thời gian tốt đẹp luôn rất ngắn ngủi, bảy ngày trôi qua rất nhanh, hôm sau sẽ là ngày Ngụy Tuyết Liên phải rời đi.

Một đêm cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng và Ngụy Tuyết Liên ngồi ở trên ban công hướng gió đêm, thưởng thức rượu vang, giống như khi còn ở Thiên Nam năm đó.

Hai người mỉm cười nhớ lại rất nhiều chuyện, cũng rất xúc động.

Đến cuối cùng, hai người đều có hơi say.

- Không còn sớm nữa, em về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải lên đường nữa.

Bạch Tiểu Thăng rất không muốn, nhưng vẫn mỉm cười và nói.

Ngụy Tuyết Liên nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt mơ màng lại rất dịu dàng, Bạch Tiểu Thăng bị cô nhìn mà trong lòng xao động, rất muốn nói, lại cứ nghẹn trong lòng, không sao nói ra được.

Ngụy Tuyết Liên và Bạch Tiểu Thăng nhìn nhau hơn mười giây, cô lặng lẽ đứng dậy, từ ban công đi về phía phòng khách. Bạch Tiểu Thăng cũng đứng dậy đi cùng.

Đến cửa phòng khách, Ngụy Tuyết Liên dừng lại, thò tay tắt đèn của phòng khách.

Trong phòng khách tối tăm, Bạch Tiểu Thăng và Ngụy Tuyết Liên đều không nhìn thấy nhau, chỉ có thể cảm giác được hơi thở của người kia, cảm giác được sự tồn tại của người kia.

- Tối nay, em không đi có được không.

Ngụy Tuyết Liên hơi lắp bắp, trong bóng tối ngượng ngùng run rẩy nói.

Bạch Tiểu Thăng sửng sốt.

Nhưng ngay sau đó, anh liền bế Ngụy Tuyết Liên lên.

Cô xấu hổ, vùi đầu vào trong ngực Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng bế cô đi về phía phòng ngủ.

Đêm hôm đó, gió đêm dần lên, lộ ra hơi say với tình yêu nồng nàn, tiến vào hẻm nhỏ tối tăm, lúc đầu còn đụng trái đụng phải, gió đêm không biết sâu cạn, sau đó lại mãnh liệt gào thét.

Màn đêm buông xuống, gió nổi lên vài lần vẫn không ngừng.

Ngày hôm sau, khi ánh nắng ấm áp buổi sáng xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu vào trên mặt Bạch Tiểu Thăng, anh mới từ trong giấc mơ ngọt ngào tỉnh lại.

Vừa ngồi dậy, Bạch Tiểu Thăng lại thấy Ngụy Tuyết Liên giống như cô vợ nhỏ, mỉm cười bê thức ăn sáng tới, cô bước đi còn không có sức.

- Anh dậy, nếm thử tay nghề của em đi.

Trong nắng sớm chiếu xuống, Ngụy Tuyết Liên tươi cười càng thêm quyến rũ.

Bạch Tiểu Thăng toét miệng cười, thật sự có cảm giác mình chưa bao giờ hạnh phúc như vậy.

Ăn sáng xong, Bạch Tiểu Thăng, Ngụy Tuyết Liên ôm hôn một lúc, mới thu dọn xong thì vợ chồng Lưu Văn Đao đã tới gõ cửa.

Vẫn là Bạch Tiểu Thăng lái xe đưa bọn họ đến sân bay.

Vào giờ phút chia tay cuối cùng, Ngụy Tuyết Liên dịu dàng chỉnh lại cổ áo cho Bạch Tiểu Thăng, lưu luyến, khẽ cắn môi dưới và nói:

- Không biết đến bao giờ mới lại được gặp nhau...

Bạch Tiểu Thăng cầm tay của Ngụy Tuyết Liên, nhìn vào đôi mắt cô và rất nghiêm túc nói với cô:

- Em yên tâm đi! Anh sẽ cố gắng hết sức lấy lại tuổi xuân cho em, anh sẽ không để em phải chờ quá lâu đâu!

Bạch Tiểu Thăng nói xong thì tiến đến, khẽ thì thầm bên tai Ngụy Tuyết Liên:

- Vợ của anh!

Gương mặt, thậm chí cổ của Ngụy Tuyết Liên lập tức đỏ ửng giống như tôm luộc, cô cười ngọt ngào lại hạnh phúc, liên tục gật đầu.

Em tin anh, chồng của em!

Bạn cần đăng nhập để bình luận