Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1668: Hạ Hầu Khải thông báo (1)

Nói về lúc này.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng kết thúc cuộc họp qua video và tắt laptop đi, nằm trên ghế ngồi vươn vai một cái.

Lâm Vi Vi đưa qua một chén hồng trà ấm.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhận lấy, quyết định uống xong sẽ đi tới chỗ ông Hạ một lát, nói với ông ta về kết quả cuộc họp này.

Bảy bên đã lại đạt được sự ăn ý, bàn bạc kế hoạch hợp tác trong giai đoạn sau, kỳ hạn là một năm.

Tất cả những điều này đã tiến vào quỹ đạo, tốc độ phát triển chậm lại, nhưng càng thêm vững vàng.

Chỉ cần ổn định, về lâu dài sẽ càng được lợi.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ, cuối cùng mình cũng có thể nghỉ ngơi một lát, không cần tối mặt tối mày, bị đóng đinh vào công việc như một năm qua nữa.

Khi Bạch Tiểu Thăng uống trà và nói chuyện với Lâm Vi Vi về công việc, trà còn chưa uống hết thì có người gõ cửa tiến vào.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng mời vào, người bước vào là Lôi Nghênh.

- Yo, anh cũng trở về rồi!

Bạch Tiểu Thăng đặt chén trà trong tay xuống, không khỏi ngạc nhiên, mỉm cười nói với Lôi Nghênh.

- Tuần trăng mật của anh thế nào?

Lâm Vi Vi cũng che miệng mỉm cười, ánh mắt trêu chọc.

Bị hai người trêu chọc, mặt Lôi Nghênh đỏ bừng, cười hì hì có vẻ rất ngốc.

Một tháng trước, anh ta và Tử Nguyệt chính thức làm đám cưới.

Bạch Tiểu Thăng, Đổng Thiên Lộ sắp xếp từ hai bên đã tổ chức rất lớn.

Lúc đó, Bạch Tiểu Thăng dù đang bận vẫn cố ý bớt thời gian đi tham dự, đồng thời còn tặng một món quà lớn.

Không chỉ như vậy, Bạch Tiểu Thăng quyết định cho Lôi Nghênh một tháng để nghỉ tuần trăng mật.

Hôm nay, Lôi Nghênh xem như đã về sớm hai ngày.

Thấy mặt mày Lôi Nghênh hớn hở, thần sắc rất tốt, Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi lại trêu anh ta thêm một lúc, Lôi Nghênh nghe và cười ha hả, cảm giác dịu dàng nhiều cảm xúc hơn vẻ lạnh lùng tàn khốc trước đây.

Sức mạnh của tình yêu thật sự không thể khinh thường.

Ba người đang trò chuyện, lại nghe có người gõ cửa. Khi nghe Bạch Tiểu Thăng mời vào, người bên ngoài bước vào. Đó là Vương Mục Bắc trợ lý của Hạ Hầu Khải.

Vương Mục Bắc mỉm cười và chào hỏi ba người Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh rồi mới nói:

- Tổng giám đốc Tiểu Thăng, ông Hạ bảo tôi qua tìm ngài, nói là có chuyện, muốn nói với ngài một lát!

Bạch Tiểu Thăng định đi tìm Hạ Hầu Khải, nói chuyện về nội dung cuộc họp video trước đó không lâu, lúc này Vương Mục Bắc qua nói ông có chuyện tìm anh, anh liền gật đầu và đặt chén trà xuống.

- Có chuyện gấp lắm sao?

Bạch Tiểu Thăng hỏi Vương Mục Bắc.

- Thật ra cũng không phải là chuyện gì gấp, ngài cứ uống trà xong rồi qua cũng được.

Vương Mục Bắc mỉm cười và nói.

Bạch Tiểu Thăng đứng dậy, mỉm cười và nói:

- Tôi tới chỗ ông Hạ uống trà cũng thế. Chúng ta đi thôi.

Lâm Vi Vi còn có chuyện khác cần xử lý, Lôi Nghênh cũng vừa về, lại không phải đi gặp người ngoài nên anh cũng không dẫn bọn họ theo, chỉ đi một mình với Vương Mục Bắc tới văn phòng của Hạ Hầu Khải.

Trên đường đi, các quản lý cao cấp với tinh thần tươi tỉnh, bước đi như gió vừa thấy Bạch Tiểu Thăng thì đều cung kính dừng lại, nghiêm túc chào "Tổng giám đốc Bạch".

Bạch Tiểu Thăng lấy sức một người đã quét sạch các tệ nạn trong toàn bộ tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa, nhanh gọn, quyết đoán đẩy mạnh cải cách, chỉ sau một năm đã triển khai hợp tác với hai lớn tập đoàn tài chính cấp thế giới, ba tập đoàn mạnh ở Trung Quốc, một lần hành động tăng thực lực của toàn bộ khu Đại Trung Hoa lên tới một trình độ mới, tất nhiên đã giành được sự kính trọng của tất cả mọi người!

Trong cuộc cải cách oanh liệt và hợp tác giữa các thương nghiệp, đám người có thể ở lại đều thu được đủ cả danh và lợi, cũng thật lòng biết ơn Bạch Tiểu Thăng.

Lúc này, tổng giám đốc Bạch chỉ mới ngoài ba mươi, nhưng thành tựu lại giống như một ngọn núi lớn!

Ánh mắt mỗi người nhìn anh đều kính nể và e sợ.

Cho dù là Vương Mục Bắc cũng có cảm giác như vậy với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng tươi cười hiền hoà và chào hỏi từng người, hoàn toàn không có vẻ gì kiêu ngạo.

Bạch Tiểu Thăng không cần bộc lộ tài năng giống như những người bạn cùng lứa tuổi, anh càng khiêm tốn hàm súc, khí thế hướng nội, ngược lại không giận cũng lộ vẻ uy nghiêm.

Đặc biệt đôi mắt anh sâu thẳm như bầu trời sao, khiến người đối diện cũng cảm thấy bị uy hiếp.

Những cô gái trẻ đẹp đang làm ở đó nhìn Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt kính nể, e sợ, còn thêm một phần nóng bỏng.

Nhưng các cô lén buôn chuyện, phát hiện ra tổng giám đốc Bạch đã có bạn gái, cũng có người nói là vợ chưa cưới, thậm chí có người nghe đồn bọn họ đã từng ra mắt người lớn.

Vợ tương lai của tổng giám đốc là một người xinh đẹp như tiên nữ.

Mọi người đều cảm thấy chuyện này là đương nhiên. Người đẹp xứng với anh hùng.

Chẳng bao lâu, Bạch Tiểu Thăng và Vương Mục Bắc đã đi tới ngoài cửa văn phòng của Hạ Hầu Khải.

Cho dù lúc này Bạch Tiểu Thăng là giám đốc điều hành khu Đại Trung Hoa, trước khi vào cửa, anh vẫn gõ cửa trước. Điều này càng làm cho ánh mắt của Vương Mục Bắc tăng thêm vài phần kính trọng.

Sau khi nghe Hạ Hầu Khải lên tiếng trả lời, Bạch Tiểu Thăng mới đẩy cửa đi vào. Vương Mục Bắc ở lại bên ngoài, không vào quấy rầy bọn họ.

Từ trước đến nay, cách trang trí trong văn phòng của Hạ Hầu Khải không thay đổi nhiều, nhưng lần này có thêm hai tấm bảng màu đen phải cao bằng đầu người. Không ngờ phía trên còn dùng phấn vẽ ra bản đồ thế giới và bản đồ Châu Á. Trên hai bản đồ này đánh dấu rất nhiều chỗ, còn có những mũi tên ba màu đỏ, vàng, lam.

Hạ Hầu Khải chắp tay sau lưng đứng ở trước hai tấm bảng đen, ánh mắt nhìn chăm chú vào trên đó và đang trầm tư suy nghĩ.

- Wow, ông Hạ muốn làm gì vậy? Trong lúc rảnh rỗi, ông định nghiên cứu cả vấn đề quân sự nữa à?

Bạch Tiểu Thăng sửng sốt, sau đó nói đùa.

Bạch Tiểu Thăng còn chưa nhìn rõ nội dung trên tấm bảng đen, chỉ cảm thấy nó giống như vẽ chiến dịch quân sự nào đó. Nhưng Hạ Hầu Khải không theo con đường này, chắc là không phải.

Hạ Hầu Khải xoay người cười nói:

- Tôi làm gì có đầu óc của nhà quân sự chứ! Nhưng thương trường như chiến trường, thật ra có nhiều chỗ lại có hiệu quả tốt như nhau.

Bạch Tiểu Thăng đến gần hơn, cũng thấy rõ nội dung trên hai tấm bảng đen kia. Không ngờ là liên kết thương nghiệp Á, u và Bắc Mỹ mà bọn họ đã thăm dự trong một năm qua.

- Nào, cậu qua đây ngồi đi. Tôi mới pha trà ngon chỉ chờ cậu đấy!

Hạ Hầu Khải mỉm cười và cất viên phân trong tay, đi về phía chỗ sô pha.

Hạ Hầu Khải thích uống trà, trà gì cũng thích, nhưng thích nhất vẫn là trà hoa lài. Trà hoa lài ở chỗ ông là đặc biệt lấy được trong nhóm bạn bè, có người nói nó từng là cống phẩm ngự tiền, mùi thơm sảng khoái lưu lại lâu, cảm giác trước dịu sau đậm, nước trà trong có màu vàng xanh, đúng là loại ngon nhất mà Bạch Tiểu Thăng từng uống. Anh cũng thích loại này, trước đây còn tìm được một ít, chỉ có điều loại trà quý này vốn không nhiều, anh cũng không thể mặt dày mà tiếp tục đòi nữa.

Hai người đi tới chỗ sô pha, ngồi xuống đối diện nhau và thưởng thức trà.

Bạch Tiểu Thăng kể cho Hạ Hầu Khải nghe về nội dung cuộc họp video vừa rồi trước.

- Tốt, bảy bên có thể quyết định ra một cách hợp tác chắc chắn, có khả năng đi được dài hơn xa hơn, cũng giành càng nhiều thắng lợi hơn.

Hạ Hầu Khải cầm chén trà khen, còn cười ha hả nhìn Bạch Tiểu Thăng:

- Một năm qua, tôi nghĩ những lời tôi có thể khen người khác trong cả đời, gần như đều nói hết với cậu rồi, lúc này cũng có phần nghèo từ. Tôi ấy à, đời này rất ít khi thật sự bội phục người nào, cậu tính là một người!

Hạ Hầu Khải nói lời này cũng không phải là lời khen ngợi bình thường.

Bạch Tiểu Thăng vội mỉm cười và nói:

- Tôi thì không dám nhận! Không ngài đứng ra làm chỗ dựa cho tôi, nói không chừng tôi còn phải đi rất nhiều đường vòng đấy! Ngài mới là người tôi bội phục nhất!

Bạch Tiểu Thăng nói những lời này cũng không hề khoa trương, cho dù anh có trợ giúp siêu cấp Hồng Liên này, nhưng kinh nghiệm đời người dù sao cũng cần có thời gian lắng đọng, rất nhiều chuyện mới lần đầu tiếp nhận, cần phải có người đứng bên cạnh chú ý.

Hạ Hầu Khải chính là người như vậy, ông thưởng chỉ cần chỉ điểm một câu, lại có thể làm cho Bạch Tiểu Thăng bớt đi rất nhiều đường vòng.

Lúc này, một già một trẻ khen nhau, lời nói ra cũng là lời thật lòng.

Hạ Hầu Khải cười ha ha:

- Chúng ta vẫn nên nói với chuyện chính đi, cứ khen nhau thế này, hai người đều bay lơ lửng, trà không say người đã tự say, chuyện chính sẽ bỏ lại mất.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười gật đầu, dò hỏi:

- Ngài gọi tôi tới, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Nghe Bạch Tiểu Thăng hỏi vậy, Hạ Hầu Khải ngược lại không vội trả lời, mà nhìn về phía hai tấm bảng đen chép miệng, nói:

- Tôi mất mấy ngày mới làm được một bảng tổng kết về thành quả của chúng ta trong một năm qua, thế phát triển thế nào, không cần tôi nói, chính là một đường thẳng tắp tiến về phía trước! Thậm chí, cậu còn được lãnh đạo cao cấp của các phòng ban có liên quan khen ngợi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận