Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1671: Tôi là Lâm Thăng (2)

Hai mươi phút sau.

Ba người Bạch Tiểu Thăng đến quảng trường mua sắm, ở đây rất lớn, hơn nữa người đông nghìn nghịt. Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh lập tức biến thành "nhân vật chính", Bạch Tiểu Thăng ngược lại "hoàn toàn không có sự chuẩn bị". Thấy bọn họ tích cực chạy đi xem các loại thương hiệu, bàn luận xôn xao. Bạch Tiểu Thăng không nhịn được mà vò đầu, anh cũng muốn mua cho Ngụy Tuyết Liên, chỉ là không biết cô thích thương hiệu gì, không biết các loại số đo của cô.

- Đợi lát nữa xem có đồ trang sức gì đẹp, hoặc là nước hoa... Nhưng mình điều chế nước hoa còn tốt hơn... Về sau phải nói bóng nói gió nhiều hơn, xem thử Tuyết Liên thích gì!

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Trong lúc ba người vội vàng đi dạo cửa hàng mua sắm, bên kia lại có hai người vội vàng đi tới.

Một người đàn ông thoạt nhìn bằng tuổi với Bạch Tiểu Thăng, dáng vẻ vẫn tính là đứng đắn, nhưng gương mặt tái nhợt đi phía trước.

Mặt trắng là bởi vì da mặt anh ta vốn đã trắng, hơn nữa còn bị dọa.

Trên người anh ta đều là hàng hiệu, chắc cũng là người nhà có tiền.

Lúc này anh ta đi rất nhanh, cũng không ngừng nhìn lại phía sau giống như có ai đó đuổi theo.

Đi theo sau lưng anh ta là một người đàn ông cũng trạc tuổi anh ta, thậm chí gương mặt còn có chút thân thiết, đeo kính mắt, vẻ mặt rất khẩn trương.

- Lâm thiếu, đám đòi nợ kia thật sự không chịu bỏ ý định, đám hôm qua bị ngài tính kế, đánh ở đầu đường, bảo tôi báo cảnh sát bắt vào trong, hôm nay một nhóm khác lại tới. Bọn họ thật sự không định buông tha cho ngài đâu!

Người đàn ông đeo kính khẩn trương nói.

Sắc mặt Lâm thiếu trắng nhợt, vừa đi vừa nhíu mày nói:

- Tôi còn chưa từng gặp những người này! Bọn họ sợ rằng cũng chưa từng thấy tôi, làm sao nhận ra tôi được?

- Không đúng.

Lâm thiếu nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại, lông mày nhíu chặt.

Người đàn ông đeo kính phía sau không để ý, suýt nữa và vào trên người anh ta, nhưng không dám nổi giận.

- Vừa rồi, đám người kia từ bên đường qua, có mấy người nhìn thấy chúng ta từ phía xa, nhưng bọn họ cũng không lập tức hành động. Mấy người đó nhìn cậu.

Lâm thiếu vừa phân tích, vừa quan sát người đàn ông đeo kính.

- Lẽ nào bọn họ không quen biết ngài, không ngờ lại nhận ra tôi?

Người đàn ông đeo kính không thể tin được.

Lâm thiếu quan sát người đàn ông đeo kính:

- Kiểu quần áo này của cậu vẫn quá đặc biệt, màu sắc lại bắt mắt, đeo kính, đây đều là đặc điểm vô cùng rõ ràng. Mấy ngày qua tôi tới sòng bạc đều đã thay quần áo, chỉ có cậu là cùng một bộ...

- Ý của ngài là…?

Người đàn ông đeo kính kinh ngạc hỏi.

- Hứa Gia Hạo, có thể bọn họ nhận ra cậu!

Lâm thiếu bỗng nhiên cười, trên mặt tái nhợt lộ ra vài phần giảo hoạt.

Hứa Gia Hạo – người đàn ông đeo mắt kính bỗng nhiên thấy sợ hãi.

Lâm thiếu trực tiếp dẫn người đàn ông đeo kính Hứa Gia Hạo vào trong một cửa hàng, chờ tới lúc đi ra, Lâm thiếu đã mặc quần áo của Hứa Gia Hạo, tóc mái cũng rũ xuống trước mặt che đi một phần trán, còn đeo một cặp mắt kính vừa mua, hoàn toàn không có số.

- Được rồi, bây giờ tôi là cậu. Cậu là tôi.

Lâm thiếu nhìn Hứa Gia Hạo mà không nhịn được cười.

Vẻ mặt Hứa Gia Hạo khổ sở. Nếu cậu ta để cho đám người kia bắt được, chẳng phải là người chịu tội thay sao? Nhưng cậu ta không thể bán đứng Lâm thiếu.

Cho dù Lâm thiếu là vô dụng của nhà họ Lâm, nhưng mình vẫn không chọc nổi.

- Lâm thiếu, tôi có thể bị bắt không... bị đánh chết không?

Hứa Gia Hạo khủng hoảng nói.

Lâm thiếu không nhịn được trợn mắt, cho Hứa Gia Hạo một tát:

- Tên khốn kiếp này, ở trong mắt cậu, tôi lại thảm như vậy sao, bị người ta bắt thì sẽ bị đánh chết à?

Hứa Gia Hạo tự biết mình nói sai, lập tức không dám lên tiếng nữa.

Lâm thiếu tức giận vài giây lại không nhịn được đá Hứa Gia Hạo một cái, nói:

- Có phải cậu bị ngốc không hả? Hai chúng ta tách nhau ra. Nếu cậu trốn đi, nếu chạy xa một chút, không phải sẽ chẳng có chuyện gì sao?

Nói như vậy, nhưng vì lý do an toàn, Lâm thiếu vẫn giả thành Hứa Gia Hạo, người giúp việc của mình để đề phòng có bất trắc.

- Vậy sao? Vậy… vậy tôi đi trước đây, một lát nữa sẽ liên lạc với ngài sau!

Hứa Gia Hạo vừa nghe vậy thì vội nói.

Lâm thiếu mới đã một cái, đã thấy Hứa Gia Hạo có cách đó năm sáu mét, quả thật còn nhanh hơn con thỏ bị khiếp sợ nữa.

- Tên khốn kiếp này chạy đủ nhanh...

Lâm thiếu thấy thế thì không nhịn được mắng khẽ.

Ngay sau đó, Lâm thiếu liếc nhìn phía sau, cho dù không nhìn thấy mấy kẻ đòi nợ, nhưng vì lý do an toàn, anh ta vẫn đi về hướng khác.

May là quảng trường mua sắm cũng đủ lớn, điều anh ta cần phải làm là không gặp phải mấy kẻ đòi nợ.

Đi một đoạn, Lâm thiếu đã thay đổi quần áo lại nhìn phía sau, cũng thấy an tâm hơn.

Nhưng vào lúc này, anh ta trực tiếp va vào một người.

Lâm thiếu lập tức sợ đến mức tóc gáy dựng ngược, cho rằng đối phương phát hiện ra âm mưu của mình nên đi vòng ra trước mặt.

Kết quả chờ tới khi anh ta thấy rõ người đối diện, liền sửng sốt.

Người đứng ở trước mặt mặc trang phục không khác với mình vừa rồi, tuổi tác cũng tương đương, mắt đen tóc đen, đi theo phía sau một nam một nữ, trong tay nam cầm theo rất nhiều túi mua sắm.

Ba người này chính là ba người Bạch Tiểu Thăng.

- Này anh, anh đi sao không nhìn được vậy.

Lâm Vi Vi không nhịn được nhíu mày nói, thấy đối phương chẳng biết tại sao lại sợ hãi còn trừng mắt nhìn mấy người mình mà không hề xin lỗi, cô lập tức nổi giận.

Xem ra, nơi nào cũng có người không biết lịch sự!

- Anh đụng vào người khác còn không biết xin lỗi sao?

Lâm Vi Vi tức giận nói.

Lôi Nghênh cũng nhìn Lâm thiếu với vẻ không vui.

Bạch Tiểu Thăng ngược lại rất bình thản, không quá để ý tới chuyện này, chuyện ngược có chút tò mò khi thấy vẻ mặt kinh hoàng của người đàn ông kia.

- À, xin lỗi!

Lúc này Lâm thiếu mới đặc biệt không tình nguyện mà nói xin lỗi Bạch Tiểu Thăng.

Đây vẫn là bởi vì anh ta không muốn mất mặt ở trước mặt người đẹp như Lâm Vi Vi.

Nhưng trong lòng Lâm thiếu cũng không tính là thoải mái.

Lâm Vi Vi là một người đẹp, không ngờ người đẹp lại nổi giận với anh ta, còn bảo anh ta xin lỗi một người bằng tuổi, anh ta cũng thấy đau mặt.

- Không sao, cũng không phải là chuyện gì lớn.

Bạch Tiểu Thăng cười khẽ nói, có vẻ rất rộng lượng, rất có phong độ.

Lâm thiếu miễn cưỡng cười, trong lòng càng không thoải mái hơn.

- Khốn kiếp, mày tưởng mình rất soái à, chỉ là hôm nay bản thiếu gia bất tiện, nếu không tuyệt đối sẽ cho mày một trận biết tay!

Lâm thiếu đẩy kính mắt và không lên tiếng.

Nơi đây không phải là chỗ để ở lâu, sớm đi thì vẫn tốt hơn.

Lúc này, Lâm thiếu vòng qua ba người Bạch Tiểu Thăng, vội vàng rời đi.

- Người nào vậy chứ!

Mãi đến khi đối phương đi rồi, Lâm Vi Vi vẫn còn lầm bầm một câu.

Cho dù Lâm thiếu đã đi một đoạn xa nhưng vẫn nghe được, liền tức giận đến mức cắn răng.

Bên kia.

Bốn năm người tập trung lại một chỗ, vừa nhìn xung quanh, vừa vội vàng đi tới.

- Người đâu rồi! Vừa rồi còn thấy, sao giờ đã không thấy đâu nhỉ?

Có người không nhịn được nói.

- Không ngờ tên củi mục nhà họ Lâm kia lại thật sự trốn thoát!

Có người không tin.

- Nhưng thằng nhóc kia đúng là quá giảo hoạt, thấy chúng ta từ xa không ngờ liền quay người rời đi.

Có người căm phẫn nói:

- Đáng giận, người của chúng ta mới vừa vào đồn, đại ca bảo chúng ta khiêm tốn, không thể kêu đánh kêu giết ở nơi đông người, nếu như chúng ta nhanh chóng xông lên, hắn còn có thể chạy trốn được sao?

Một người đàn ông đầu trọc vạm vỡ dẫn đầu nhíu mày, đột nhiên hỏi:

- Các người có ai nhìn thấy rõ bộ dạng hắn ra sao không?

Người bên cạnh thẳng lắc đầu.

- Lão đại chỉ cho một tấm hình, chúng ta cũng chỉ nhìn qua một lần, chẳng ai nhớ cả. Chẳng lẽ còn túm từng người lại đối chiếu. Chúng ta đi đòi nợ, chứ không phải là tìm người.

Có người buồn bực nói.

- Đúng vậy, vẻ ngoài của thằng nhóc kia không có gì đặc biệt, không phải là cổ lệch, đầu lớn, không nhớ được.

Có người lại nói.

- Vừa rồi, nếu không phải chúng ta nhìn thấy tên đeo kính mắt bên cạnh hắn và đuổi qua sao? Thằng nhóc kia rất bắt mắt, tìm được nó, còn lo tìm không ra tên củi mục nhà họ Lâm sao!

Có người đề nghị.

Đây cũng không phải là ý hay, nhưng lại là cách duy nhất có thể thực hiện được lúc này.

- Vậy thì tìm gã đàn ông đeo kính kia vậy!

Người đàn ông vạm vỡ đầu trọc trầm giọng nói.

Vừa rồi, lúc bọn họ đuổi qua, muốn vòng qua phía sau Lâm thiếu, cho nên mới đi bên này, nhưng không thấy người đâu cả.

Nhưng nói đến cũng khéo, người đàn ông vạm vỡ đầu trọc vừa nói xong, lại thấy có người chỉ tay về phía trước mặt, giọng điệu sốt ruột nói:

- Có phải là tên kính mắt kia không?

Những người này lập tức nhìn sang.

Chỉ thấy Lâm thiếu vừa đi vừa quay đầu, hình như còn đang chửi bới gì đó.

- Chính là gã!

- Không sai, là gã!

- Hắc, gã còn tưởng rằng đổi hướng đi thì chúng ta không tìm được chúng sao!

- Sao chỉ có một mình gã, tên Lâm thiếu kia đâu?

- Bắt gã lại hỏi, chẳng phải sẽ biết sao? Hôm nay, xem tên Lâm thiếu còn có thể chạy thoát khỏi chúng ta nữa không?

- Xem mày còn chạy trốn thế nào!

Người đàn ông vạm vỡ đầu trọc cũng cười dữ tợn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận