Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1672: Còn nói anh không phải!

Lâm thiếu mới vừa đi được ba bốn mươi bước, lại đụng phải người.

- Mày đi mà không có mắt à!

Lúc này Lâm thiếu tức giận, ngoảnh lại với khí thế hung hăng, chuẩn bị lớn tiếng dọa người.

Sau đó, anh ta lại thấy người đàn ông vạm vỡ đầu trọc dẫn đầu bốn năm người đang cười dữ tợn nhìn mình.

- Cậu em à, cậu đang nói chuyện với người nào vậy?

Người đàn ông vạm vỡ đầu trọc cười tủm tỉm vỗ nhẹ vào vai Lâm thiếu làm anh ta sợ đến mức lông tóc dựng đứng.

Sao trốn mà cũng có thể đụng tới trước nòng súng chứ!

- Nói, Lâm thiếu của mày đâu!

Người đàn ông vạm vỡ đầu trọc lập tức hỏi một câu, làm cho trái tim của Lâm thiếu sắp nâng tới cổ họng lại rơi xuống.

Bọn chúng thật sự tưởng mình là Hứa Gia Hạo!

Trong lòng Lâm thiếu quả thật mừng như điên.

Nhưng ngoài mặt, anh ta vẫn tỏ ra mình sợ hãi, run rẩy nói:

- Các người tìm Lâm thiếu chúng tôi làm gì.

- Cậu bớt giả ngốc với chúng tôi đi, nếu không cậu sẽ không có trái cây ngon ăn đâu. Có nói không hả!

Trong mắt tên đầu trọc đầy sát khí quát, bàn tay lớn kia dùng sức, năm ngón tay giống như gọng kìm, nắm chặt lấy vai của Lâm thiếu.

Lâm thiếu bị đau, lúc này cầu xin tha thứ:

- Tôi nói tôi nói, xin anh thả tay ra trước đi.

Người đàn ông vạm vỡ đầu trọc thả lỏng tay một chút.

Tròng mắt của Lâm thiếu xoay chuyển, giơ tay chỉ:

- Lâm thiếu của chúng tôi vừa lúc gặp được người quen, đang đi dạo với bọn họ ở đấy kìa!

Không ngờ người này lại chỉ thẳng vào Bạch Tiểu Thăng phía xa.

Người đàn ông vạm vỡ đầu trọc híp mắt lại, quả nhiên thấy Bạch Tiểu Thăng đứng ở trước một cửa hàng phía xa, còn có hai người đi theo phía sau.

- Đi, chúng ta qua đó!

Bên kia, Bạch Tiểu Thăng vừa bàn bạc với Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, định đi vào trong cửa hàng đồ trang sức, đã bị một người vỗ vai.

Bạch Tiểu Thăng quay đầu thấy một người đàn ông vạm vỡ đầu trọc cười tủm tỉm nhìn mình, còn có một đám người theo phía, điều làm cho anh bất ngờ là người đàn ông đeo kính vừa đụng phải anh cũng ở trong đám người đó, đang sợ hãi rụt rè nhìn anh.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh kinh ngạc liếc nhìn nhau, không hiểu ra sao.

- Có chuyện gì sao?

Bạch Tiểu Thăng khách sáo hỏi.

- Xin hỏi, anh có phải là Lâm Sinh (anh Lâm) không?

Nam đầu trọc hỏi.

Lâm Thăng?

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc, không biết đối phương vì sao biết tên giả của mình, chẳng lẽ người này đã từng gặp mình lúc dùng tên giả ở đâu rồi sao?

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, thoải mái thừa nhận:

- Đúng, tôi là Lâm Thăng.

Khi người đàn ông vạm vỡ đầu trọc dẫn đầu đám người đuổi theo hỏi Bạch Tiểu Thăng có phải là "Lâm Sinh" không, vị "Lâm Sinh" thật sự, thiếu gia nhà họ Lâm nhìn thấy mà hãi hùng khiếp vía, suýt nữa thì cướp đường bỏ chạy.

Rõ ràng anh ta đã đánh giá thấp chỉ số thông minh của đám người đuổi theo mình, cho rằng người ta dễ lừa, không ngờ bọn họ còn có thể áp giải mình tìm đối phương để xác nhận.

Sợ rằng đối phương cũng không phải là họ "Lâm", vậy có thể thừa nhận sao!

Xem tình hình thế này, chỉ vài phút là sẽ bị lộ rồi!

Nếu để cho đám người này biết mình lừa gạt bọn họ, vậy khẳng định mình sẽ thảm rồi!

Thiếu gia nhà họ Lâm lập tức nghĩ đến lời Hứa Gia Hạo đã nói:

“Bị bắt đi, bị đánh chết", đặc biệt bây giờ anh ta còn lấy thân phận của “người hầu” không đủ trọng lượng!

Nếu không, bây giờ mình lại thừa nhận mình là thiếu gia nhà họ Lâm...

Vậy chắc hẳn sẽ bị đánh thảm hơn...

Lý do là trêu chọc người ta, xem đám xã hội đen người ta là trò cười...

Hứa Gia Hạo tên khốn kiếp nhà cậu, chẳng lẽ miệng quạ đen sắp thành sự thật à!

Trong lòn thiếu gia nhà họ Lâm này quả thật tuyệt vọng muốn chết.

Anh ta cũng từng nghĩ sẽ nhân lúc người đàn ông vạm vỡ đầu trọc hỏi, quay đầu bỏ chạy, chẳng lẽ đối phương còn có thể đuổi sát không tha một “người hầu” như mình sao?

Kết quả, hai người canh giữ bên cạnh anh ta lại vô cùng có trách nhiệm, nhìn chằm chằm vào anh ta với ánh mắt uy hiếp, lúc rảnh rỗi còn bẻ ngón tay rắc rắc.

Trong lòng Lâm thiếu gia lặng đánh giá, lấy bộ dạng nhỏ yếu như mình, tốc độ nhanh nhất phát ra trong thời gian ngắn và khả năng có thể chạy mất, cuối cùng anh ta đành tuyệt vọng.

Thể lực của người ta thế này giống như cầm một thanh đao bốn mươi mét, bảo anh ta chạy trước ba mươi chín mét, anh ta không chắc có thể chạy thoát, cuối cùng còn có thể bị đè xuống đất.

Ở lại cũng không xong, trốn cũng không phải, lẽ nào hôm nay mình gặp xui xẻo đến nơi rồi? !

Vào lúc thiếu gia nhà họ Lâm này bi quan đến cực hạn, một cảnh tượng bất ngờ đã xảy ra.

Người đàn ông bị anh ta vu oan, không ngờ lại thoải mái thừa nhận mình chính là "Lâm Sinh" !

Má nó, lẽ nào người này thật sự họ Lâm à?

Mắt thiếu gia nhà họ Lâm trợn trừng, nhìn Bạch Tiểu Thăng và cảm thấy kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.

Đây là vận may lớn tới mức nào chứ!

Nếu có vận may này, chẳng phải lúc ở trên bàn đánh bạc anh ta sẽ đại sát bốn phương sao? Chẳng lẽ thật sự ứng với câu nói kia: Sòng bạc ngã lòng, vận đời đắc ý...

Lúc này, người đàn ông vạm vỡ đầu trọc quan sát Bạch Tiểu Thăng rất nghiêm túc.

Hắn mới sang bãi bên này, vừa theo lão đại mới đã bắt đầu "nghiệp vụ mới tinh" đòi nợ, trước khi tới chỉ nghe người ta nói, thiếu gia củi mục nhà họ Lâm kia có đôi khi gian xảo vô cùng, có đôi khi lại rất có khí phách, hoàn toàn tùy thuộc vào trong túi có tiền hay không để quyết định cân nhắc.

Lúc này, người này rất có phong độ! Thấy đám người bọn họ vẫn có thể vững vàng giống như núi, không sợ hãi không rối loạn, cho dù là người không mắc nợ cũng không thể bình tĩnh được như vậy! Nếu nói người này không từ trong gia đình giàu có, ai tin được chứ? Gần như có thể chắc chắn hắn chính là thiếu gia nhà họ Lâm, đồng thời lúc này trong túi có tiền!

Đầu trọc lại suy nghĩ. Tại sao vừa ổi Lâm thiếu này nhìn thấy đám người mình lại muốn chạy?

Người đàn ông vạm vỡ đầu trọc liếc mắt nhìn một nam một nữ đang lạnh lùng nhìn đám người mình. Người đàn ông thì cường tráng dũng mãnh, không giận cũng lộ vẻ uy nghiêm, người phụ nữ rất xinh đẹp, nhìn khí chất quả thật còn hơn cả ngôi sao.

Hắn đã hiểu rồi! Đây là gặp được người cùng thế hệ trong nhà có tiền, nên lưng cũng cứng hơn!

Người đàn ông vạm vỡ đầu trọc nhìn như thô lỗ, nhưng năng lực tưởng tượng thực sự quá giỏi, thoáng cái đã sắp xếp tất cả rõ ràng thông suốt.

Bạch Tiểu Thăng chẳng biết tại sao người đầu trọc này nhìn mình và lộ ra "nụ cười say đắm", dường như còn suy nghĩ gì đó, nhìn vẻ mặt hắn rất hung ác, trên cánh tay còn đầy những hình xăm, đám người phía sau hắn cũng cao lớn thô kệch, không nói diện mạo của hắn xấu xí, nhưng khí chất trên mặt trên người thì rõ ràng là không làm công việc đứng đắn, đặc điểm càng phù hợp với những nghề "lưu manh côn đồ".

Anh lại tiếp tục nhìn vào trong đám người bọn họ, người đàn ông đeo kính vừa nãy phải anh đang lấm la lấm lét nhìn sang bên này, trong ánh mắt đầu tiên là khủng hoảng, sau đó lộ vẻ vui mừng. Kết hợp vừa với người đàn ông đầu trọc hỏi anh có phải là ai đó không, Bạch Tiểu Thăng lập tức hiểu rõ.

Mình có khả năng bị tên đeo kính này hãm hại rồi.

Lâm Thăng?

Không, người đầu trọc muốn hỏi là "Lâm Sinh" .

Bên Tương Cảng thường xưng hô khách sáo với người khác, sau họ đều thêm một chữ "Sinh", ý là tiên sinh nào đó.

Đây là hiểu nhầm, còn là một vụ hãm hại.

Bạch Tiểu Thăng chỉ thấy kỳ lạ chính là, đám người đòi nợ này làm sao lại không biết tới hình dáng mục tiêu của mình chứ?

- Chúng ta là người của anh năm bên kia. Lâm Sinh nên hiểu rõ, vì sao chúng tôi tới tìm ngài chứ?



Người đàn ông vạm vỡ đầu trọc cười híp mắt nói, giọng điệu thật sự rất khách sáo.

Khoản tiền của thiếu gia nhà họ Lâm đã nợ thật không dễ đòi, mấu chốt là nếu có thể thì cố gắng không tổn thương người mới tốt, dù sao đi nữa tên này cũng xem như là người nhà họ Lâm!

Cho dù bên ngoài điên cuồng đồn đại thế nào, nói người này là tên củi mục nhà họ Lâm, không được nhà họ Lâm yêu thích, thậm chí vài lần bị đánh cho thê thảm ngoài đường cũng không ai quan tâm. Nhưng như vậy cũng thật sự không có nghĩa là đám người mình đánh tên này sẽ không sao!

Tốt xấu gì thì nhà họ Lâm là gia đình giàu có, nhà lớn nghiệp lớn, mặt mũi sẽ quan trọng, một khi có người nuốt không trôi được cơn giận này, tùy tiện động ngón tay út cũng đủ chó đám mình người chịu khổ!

Cho nên có thể giải quyết hòa bình, thì vẫn không nên làm to chuyện.

Lúc này, thiếu gia nhà họ Lâm nhìn ung dung bình tĩnh, còn thoải mái thừa nhận thân phận mình, vậy chính là không thiếu tiền, có thể trả tiền lại!

Vậy mình đám người này còn giờ trò ngang ngược làm gì!

Dù sao, Tương Cảng là xã hội văn minh, mọi người hòa khí sinh tài.

Trong lòng đầu trọc có ý nghĩ này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận