Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1675: Tên củi mục kia quá mạnh mẽ

Khi đám người đầu trọc vội vàng trở về, người đứng trong hành lang của câu lạc bộ đều nhìn bọn họ với ánh mắt cổ quái.

Cho dù nói là đòi nợ, nhưng xã hội bây giờ, có không ai nóng nảy thích múa thương vung gậy chứ? Mà cho dù đánh, cũng không phải là bọn họ chịu thiệt mới phải. Dù sao khi thấy tình thế không đúng, đám người này tuyệt đối sẽ không ăn thua thiệt trước mắt. Vậy tại sao còn thành bộ dạng này?

Người đàn ông vạm vỡ đầu trọc và những người thuộc hạ vừa đi vừa che mặt, cũng cảm giác rất không vẻ vang.

Chờ đến khi bọn họ đến bên ngoài một gian phòng Vip, cửa phòng vừa vặn được mở ra. Một người trung tuổi với dáng vẻ cao gầy đi ra.

Đầu trọc vừa thấy, vội vàng nặn ra một nụ cười vài đi tới gần.

Người trung tuổi kia vừa quay đầu liền thấy một cái đầu trọc xuất hiện ở trước mắt mình, mặt mũi bầm dập, thấy mà kinh người. Quan trọng hơn là trên gương mặt kia còn nặn ra một nụ cười nhìn mình. Thật đúng là quá mức khó coi, quá mức dọa người.

Người trung tuổi kia suýt nữa thì giơ tay đánh qua.

Thật may, vào giây phút cuối cùng người trung tuổi cũng thấy rõ người trước mắt là ai, mới ngừng tát qua, giọng nói cũng không nhịn được mà lắp bắp:

- Đầu… đầu trọc, là các cậu sao? Các cậu làm sao vậy? !

Ông ta không khỏi sửng sốt.

- Đại tiên sinh, chúng tôi đi đòi tiền, bị người ta, bị người ta đánh!

Vẻ mặt đầu trọc bi thương nói.

- Bị người ta đánh? Ai vậy!

Người trung niên cao gầy bị gọi là Đại tiên sinh nhất thời nhíu mày, kinh ngạc nói.

Đám người đầu trọc không có khả năng là kẻ hiền lành gì, trước đây cũng có chút danh tiếng, còn đánh rất giỏi. Lần này bọn họ có sáu người ra ngoài, không ngờ vẫn bị người ta đánh?

Vẫn bị chỉnh tới mức thảm như vậy?

Đối phương tối thiểu phải có số người nhiều gấp đôi!

Vậy phải là mười người hay hai mươi!

Mấu chốt là đám người đầu trọc bây giờ làm việc cho anh năm, bọn chúng còn dám trắng trợn như vậy?

Vậy đối phương phải là một người lai lịch thế nào chứ!

Trong giây lát, trong lòng Đại tiên sinh đầy hoài nghi, cảm giác thật sự không thể nào hiểu được.

- Chính là tên củi mục nhà họ Lâm này, còn có một vệ sĩ của hắn nữa! Hai người bọn họ quá mạnh, chúng tôi hoàn toàn không phải là đối thủ! Đại tiên sinh, lúc này chúng tôi tới tìm anh năm, muốn xin anh ấy tăng số người cho chúng tôi.

Đầu trọc kêu lên:

- Chúng ta muốn rửa sạch nỗi nhục trước đó!

Đại tiên sinh lập tức sửng sốt.

Ngay sau đó, ông ta nhìn đầu trọc đầy cổ quái, ánh mắt nghi ngờ nói:

- Nhà họ Lâm cái kia... Cậu tin chắc chứ?!

- Hắn rất lợi hại, ngài nhìn vành mắt tôi này, tôi còn chưa kịp ra tay, đã bị một quyền đập qua rồi.

Đầu trọc uất ức kêu lên:

- Khi chúng tôi đi, bên này cũng không nói cho tôi biết hắn lợi hại như vậy!

- Không thể nào.

Đại tiên sinh nhíu mày, buồn bực nói:

- Tôi đã từng gặp tên họ Lâm kia, hắn không thể là người đánh đấm giỏi được! Trước đây, chúng tôi cũng phái người đi tìm hắn mà? Hắn ngược lại chạy rất nhanh.

- Hắn không để lộ tài năng thôi! Tên củi mục kia ra tay rất nhẫn tâm, ngài nhìn mấy người anh em của tôi đi!

Đầu trọc nói.

Bây giờ hắn không nghe được nhất là bảo tên họ Lâm kia không lợi hại, nói thật giống như hắn và anh em dưới tay hắn rất vô dụng vậy.

Nói ra cũng thật thú vị, bản thân hắn cũng không ngừng gọi người ta là củi mục, lại hoàn toàn không cảm thấy mình bị củi mục đánh đã chứng minh bọn họ vô dụng tới mức nào...

- Bây giờ, anh năm không có ở đây, chờ anh ấy quay lại rồi nói sau. Các anh đi nghỉ trước đi, đừng đi tìm tên họ Lâm kia nữa. Để tôi cố gắng hỏi thử, lẽ nào mấy ngày qua tên họ Lâm kia học được cách đánh nhau rồi sao...

Đại tiên sinh lầm bầm nói, ngay sau đó lại trịnh trọng căn dặn đầu trọc:

- Ở trước mặt tôi, anh có thể gọi tên họ Lâm kia là củi mục, nhưng ở trước mặt anh năm thì đừng gọi như vậy! À, tốt nhất về sau cũng đừng gọi như vậy, ở trước mặt tôi cũng đừng gọi, có nghe không!

Cái gọi là tên củi mục nhà họ Lâm, đó là cách gọi của người bên ngoài. Vừa rồi Đại tiên sinh sửng sốt khi gặp phải đám người đầu trọc nên không kịp phản ứng, lúc này thần sắc nghiêm túc, đặc biệt nhấn mạnh.

Đây vì đám người đầu trọc vừa tới, thuộc về "người mới", còn không vừa mở miệng liền mắng, giơ tay lên lại đánh. Nói cách khác, Đại tiên sinh tuyệt đối sẽ không khách sáo như vậy.

- Ơ, có quan hệ sao...

Đầu trọc có chút không phục lầm bầm.

- Có quan hệ!

Đại tiên sinh trầm giọng nói, vỗ nhẹ vào vai của đầu trọc, nói với ẩn ý sâu xa:

- Người anh em, anh muốn lăn lộn ở đây thì đừng gọi như vậy! Tôi không phải đang khuyên cậu, tôi là đang cảnh cáo cậu đấy!

Ngày đầu tiên tới Tương Cảng, ba người Bạch Tiểu Thăng xem như trôi qua trong lúc đi dạo phố, mua sắm, sau đó bọn họ gọi người tới gửi đồ mua đi.

Qua ít ngày sau, Ngụy Tuyết Liên còn đặc biệt gọi điện thoại tới, rất mừng vì Bạch Tiểu Thăng tặng quà của cô, còn nói rất thích rất thích, điều này làm cho Bạch Tiểu Thăng cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Lôi Nghênh nói rất đúng, bản thân đồ gì không quan trọng, tâm ý mới là quan trọng nhất!

Ngày đó, Bạch Tiểu Thăng và Ngụy Tuyết Liên nấu cháo điện thoại suốt một giờ, hai người nồng đậm tình mật ý, thật sự hận không thể lập tức ở bên nhau.

Đương nhiên, đó là chuyện nói sau.

Ngày thứ hai đến Tương Cảng, Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh khiêm tốn ra cửa, đi thẳng tới Quang Tự Quốc Tế - công ty được khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc thành lập ở bên này.

Có thể xem người phụ trách nơi này là do Bạch Tiểu Thăng tự mình chọn ra, là một trong những nhân tài trong kho dự trữ của khu Đại Trung Hoa, là Thành Nam.

Khi Bạch Tiểu Thăng xuất hiện, Thành Nam rất mừng rỡ, nhưng sau khi anh ra hiệu, anh ta lập tức cho thư ký rời đi, mới có thể biểu hiện ra sự nhiệt tình của mình.

Thành Nam tự mình đi tới bưng trà rót nước, tiếp đón Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng chỉ nói chuyện phiếm với anh ta vài câu rồi đi thẳng vào vấn đề chính:

- Rốt cuộc Quang Tự Quốc Tế bên này gặp phải vấn đề rắc rối gì, gặp phải rào cản gì trên phương diện làm ăn vậy? Thành Nam, lúc này anh nói tỉ mỉ cho tôi biết đi!

Báo cáo, thậm chí trong điện thoại cũng có rất nhiều tình hình không nói rõ được, Bạch Tiểu Thăng muốn mượn cơ hội cố gắng nghe thử.

Thành Nam nghe được cũng liên tục gật đầu, anh ta đã sớm muốn mặt đối mặt một lần để nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng.

Nhưng trước khi mở miệng, Thành Nam vẫn bảo Bạch Tiểu Thăng chờ, anh ta đi tới trong bàn làm việc của mình và tìm ra một ít tài liệu cầm tới.

Trong thời gian sau đó, Thành Nam kể cho Bạch Tiểu Thăng nghe tỉ mỉ các sách lược, phương án, bao gồm phương diện kinh doanh và phương diện thị trường đã được áp dụng sau khi mình qua bên này.

Bạch Tiểu Thăng nghe được thì liên tục gật đầu.

Hắn thấy, Thành Nam bố trí những chuyện này hoàn toàn không có vấn đề, thậm chí có thể nói là đặc biệt đặc sắc.

Lại thêm tổng bộ ra sức ủng hộ, dù thế nào Quang Tự Quốc Tế cũng không nên có cục diện như bây giờ mới phải!

- Trước đây tôi nghe ý của anh thì doanh nghiệp địa phương đang liên hiệp bảo vệ cho thị trường ở địa phương?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Thành Nam nghe xong thì cười gượng:

- Đúng vậy, tuy rằng bọn họ không trắng trợn nhằm vào chúng tôi, nhưng không quan tâm chúng tôi vào thị trường nhỏ nào, đều sẽ có vấn đề, dây chuyền sản nghiệp trên dưới đều sẽ có một vài rắc rối không đáng có, thật giống như có một bàn tay vô hình đang cản chúng tôi! Cản tay ngáng chân lại không nhìn được, không sờ được, thật sự rất khó chịu, nhưng thật sự không dễ miêu tả! Ngay cả khi tôi báo cáo cho ngài, tôi cũng cắn nát đầu bút mới có thể nói ra được.

Thành Nam nói xong, có chút xúc động nói:

- Cũng là ngài tin tôi, chứ đổi thành một lãnh đạo khác chắc chắn đã nghĩ tôi không có năng lực, đang kiếm cớ, từ chối trách nhiệm!

Bạch Tiểu Thăng cười, hỏi:

- Vậy anh có điều tra xem là doanh nghiệp nào đi đầu gây khó dễ cho chúng ta không?

Thành Nam nghe anh nói thế thì lộ ra bộ dạng muốn nói lại thôi.

Anh ta không có khả năng là người do dự như vậy.

Bạch Tiểu Thăng tò mò nhìn anh ta:

- Có gì không tiện nói sao?

Lúc này Thành Nam mới cẩn thận nói:

- Theo tôi điều tra, rất có khả năng người dẫn đầu là... là nhà họ Lâm!

Thành Nam nói ra lời này làm cho Bạch Tiểu Thăng sửng sốt.

Ngay cả Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng kinh ngạc liếc nhìn nhau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận