Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1678: Lại gặp nhau (1)

Vào lúc đám người Bạch Tiểu Thăng thương lượng chuyện này, trong một câu lạc bộ tư nhân cao cấp, đầu trọc dẫn người vội vàng tìm đến Đại tiên sinh.

Nói chính xác hơn là Đại tiên sinh phái người tìm bọn họ tới.

Mấy ngày qua, đám người đầu trọc được cho "Nghỉ", để nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng thương.

Cho đến hôm nay, Đại tiên sinh lại thông báo cần bọn họ.

Hai ngày nay, đầu trọc rất ủy khuất, cảm giác mới đến đã bị mất hết mặt mũi, bị người ta chê cười, về sau sẽ khó sống. Vì thế, mỗi ngày hắn đều giáo dục đám thủ hạ, la hét phải rửa sạch nỗi nhục trước đó, một lần nữa lập uy vọng cho đám anh em bọn họ.

Lúc này, cơ hội đã tới.

Khi vào trong phòng thấy Đại tiên sinh, đầu trọc còn phần kích động, bởi vì hắn nghe nói lần này sắp xếp cho bọn họ trọng trách, vẫn do bọn họ đối phó với tên củi mục nhà họ Lâm kia.

Theo lời người xưa nói, ngã ở đâu thì đứng dậy ở đó, như vậy mới rửa sạch được nỗi nhục trước đó, mới có khả năng bước từng bước một, mới có thể mạnh mẽ được.

- Đầu trọc à, lần này tôi cầu xin anh năm cho các người một cơ hội, các cậu phải biết rằng, lần trước các cậu đã làm cho anh Năm rất bất mãn rồi.

Đại tiên sinh ngồi ở trên sô pha rộng rãi, bắt chéo hai chân và nói với đầu trọc.

- Ơn cất nhắc của ngài, chúng tôi sẽ không quên!

Đầu trọc rất hăng hái, ánh mắt chớp chớp, nhiệt tình nói:

- Ngài cứ căn dặn, lần này đối phó với tên củi…. . .

Thấy ánh mắt Đại tiên sinh trầm xuống, nhìn liếc qua, đầu trọc bị dọa cho giật mình, vội đổi giọng:

- Nhà họ Lâm. . . người vô cùng lợi hại kia!

Vẻ mặt Đại tiên sinh dịu xuống, nói:

- Ngay hôm nay, chúng tôi có tin tức là hắn sẽ xuất hiện ở một nhà hàng, các anh đi đưa hắn về. Nhưng nhớ kỹ, tuyệt đối đừng ra tay quá ác, phải cố gắng hết sức đừng làm người bị thương, cậu biết không, có thể khuyên hắn qua đây là tốt nhất!

Đại tiên sinh nhấn mạnh như vậy, làm cho vẻ mặt đầu trọc rất khó coi, nhưng cuối cùng hắn vẫn cắn răng gật đầu:

- Được, không thành vấn đề, chúng tôi chắc chắn làm được. Chỉ có điều. . .

Đầu trọc thận trọng nói:

- Ngài có thể cho chúng tôi thêm mấy người trợ thủ mạnh hơn, người giỏi đánh ấy.

Đại tiên sinh trừng mắt:

- Không phải tôi vừa bảo các anh cố gắng không nên đánh, không cần đánh sao? Các anh không phải đi đánh người, không phải đi bắt cóc, mà phải đi khuyên người qua đây. Cần gì tới người giỏi đánh nhau chứ!

Đầu trọc lộ ra vẻ mặt cay đắng, nhếch miệng.

Gia, ngài nói thì nhẹ lắm!

Tên củi mục nhà họ Lâm kia mạnh tới mức nào, ngài chưa từng gặp, khuyên không nổi lại làm thế nào, ra tay lần nữa thì bọn họ sẽ thảm!

- Dùng đầu óc, dùng đầu óc anh biết chưa!

Đại tiên sinh chỉ tiếc dạy mãi không nên thân chỉ về phía đầu mình.

Đầu trọc thấy Đại tiên sinh mất hứng, không dám nói gì nữa.

Nhưng có phải thật sự hiểu hay không thì khó có thể nói được.

Đại tiên sinh nhìn đầu trọc cũng thấy đau đầu, không phải là thủ hạ đều phái ra ngoài hết, ông ta cũng không muốn dùng những người này.

Nhưng nếu như nói anh năm muốn gặp, tên họ Lâm kia còn thật sự từ chối nữa sao. . .

Đây là một công việc rất đơn giản mà.

Đến bây giờ Đại tiên sinh cũng không biết tại sao đám người đầu trọc ngày đó lại bị đánh, nghe nói ngày đó bên cạnh tên họ Lâm kia có một vệ sĩ rất lợi hại à?

Vậy cũng không thể nào đi bên cạnh mỗi ngày chứ?

- Nói chung, các người xem mà làm, nhất định phải hoàn thành, thôi đi đi.

Đại tiên sinh mất kiên nhẫn phất tay một cái.

Đầu trọc mắt thấy Đại tiên sinh đã phiền chán thì không dám ở lại, vội vàng dẫn người ra ngoài.

Chờ đến khi ra tới bên ngoài, mấy anh em bên cạnh đầu trọc xông tới, mỗi người đều lộ ra vẻ mặt giống như trái mướp đắng.

- Đầu trọc anh, Đại tiên sinh bảo chúng ta đưa nhà họ Lâm. . . người kia về, chúng ta làm thế nào được. Hắn lợi hại như vậy!

- Đúng vậy, đến bây giờ mà vết thương của tôi vẫn còn đau đấy!

- Tên to con bên cạnh hắn cũng có nắm đấm rất nặng, suýt nữa đánh cho tôi gãy xương.

Đám anh em kia mồm năm miệng mười nói.

Đầu trọc vốn đã phiền chán không chịu được, thấy thế thì nổi giận:

- Tất cả đều câm miệng cho tao!

Đầu trọc chỉ vào đầu mình, hầm hầm nói:

- Chúng mày không nghe Đại tiên sinh nói thế nào sao? Dùng cái đầu, dùng cái đấy ấy, hiểu không?

Đám anh em xung quanh đều rũ người xuống.

Đầu trọc trút cơn tức ra ngoài, nhưng bản thân cũng buồn bực.

Phải dùng đầu óc này thế nào chứ. . .

Bạch Tiểu Thăng gửi một phần kết quả điều tra về tình hình của Quang Tự Quốc Tế bên này cho Hạ Hầu Khải, đồng thời trao đổi với ông qua điện thoại.

Chờ Bạch Tiểu Thăng ném điện thoại xuống, Lâm Vi Vi đi tới, mỉm cười nói với anh:

- Anh Tiểu Thăng, buổi tối, chúng ta đi đâu ăn cơm vậy?

Bạch Tiểu Thăng nhìn phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy mặt trời chiều đỏ rực, đã không còn sớm nữa, mình cũng cảm giác hơi đói bụng, đúng là nên suy nghĩ xem đi đâu ăn cơm.

- Mấy ngày qua chúng ta đều mệt mỏi, buổi tối lại ăn một bữa ngon đi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói.

Khi nói chuyện, trong lòng Bạch Tiểu Thăng bảo Hồng Liên tìm kiếm nơi có món ăn ngọt đặc sắc gần đây.

Hồng Liên tìm tòi xong liền nói cho anh biết.

- Ăn bữa ngon à, vậy thì tốt quá, đi đâu ăn nhỉ? Để tôi đi kiểm tra một lát.

Lâm Vi Vi nghe Bạch Tiểu Thăng nói vậy, cũng vui vẻ nói.

- Vẫn đến chỗ tôi tìm được đi, gần đó có một quán ăn riêng.

Bạch Tiểu Thăng nói và dùng trong điện thoại di động kiểm tra, sau đó đưa cho Lâm Vi Vi nhìn.

- Quán ăn riêng Cực Ý?

Lâm Vi Vi đọc tên quán ăn riêng, phía dưới còn có "Chú thích" thật dài.

- Thời gian quán cơm kinh doanh là không xác định, phải xem tâm trạng của chủ quán, không chấp nhận đặt trước, không chấp nhận gọi món, không cho phép chọn chỗ ngồi. . .

Lôi Nghênh ở phía xa xem tài liệu cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn qua.

Rất nhiều quy định, còn rất kỳ lạ.

Lâm Vi Vi đọc một hơi dài còn chưa đọc xong, dứt khoát không đọc nữa, buồn cười nói:

- Chủ quán ăn này có giọng điệu thật lớn, có ai nói khoa trương như vậy sao, còn cố làm ra vẻ huyền bí, chỉ là thủ đoạn làm ăn thôi.

Lôi Nghênh cười:

- Đi xem chẳng phải sẽ biết sao?

- Có phải là tuyên truyền hay không tôi không biết, nhưng có rất nhiều người nổi tiếng đều đi tới quán ăn riêng đó.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói ra tên của mấy người.

Không ngờ tất cả đều là người có máu mặt trong giới điện ảnh và truyền hình, giới giải trí, giới thể thao Tương Cảng.

- Vậy chúng ta đi xem thử, nếu chẳng may có thể gặp được minh tinh lớn gì thì sao.

Lâm Vi Vi mỉm cười và nói.

Thật ra, trên trình độ như bọn họ đã không có nhiều cảm giác đối với minh tinh lớn nữa, cũng chỉ như người bình thường vậy thôi.

Trong một năm qua, doanh nghiệp do tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa quản lý đã làm nhiều hoạt động lớn, các minh tinh ở trời nam biển bắc gần như đều đã mời một lần, nếu như là hoạt động khá lớn, ngay cả siêu sao quốc tế cũng có thể gọi tới giữ thể diện.

Đương nhiên, thân phận của những khách quý lại không tầm thường, cũng không hơn được Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tiểu Thăng tham dự, bọn họ cũng muốn qua gặp mặt.

Đây là sức lực.

Lúc này, quyết định xong nơi đi, ba người Bạch Tiểu Thăng liền rời khỏi chỗ ở.

Bởi vì không quá xa, quán ăn riêng này lại ở trong hẻm nhỏ, ba người liền đi bộ qua.

Trên đường, Lâm Vi Vi hỏi một vấn đề thú vị:

- Vì sao những quán cơm có phong cách, có cá tính, đặc sắc, đều thích giấu mình vậy? Không phải mọi người đều nói, rượu thơm cũng sợ ngõ sâu sao?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười cho ra một đáp án:

- Có thể, bọn họ muốn lộ rõ bản thân không tầm thường, biểu đạt không dính tới thế giới phàm tục, nơi ăn cơm cũng âm u tĩnh mịch, có thể quên đi những chuyện công việc, thật sự thoải mái thưởng thức món ăn ngon. . .

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nghe được thì sửng sốt.

Bạch Tiểu Thăng dứt khoát đổi một câu:

- Nói đúng là làm như vậy càng lộ vẻ phong cách, có thể lấy được nhiều tiền.



Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh bừng tỉnh hiểu ra, chợt thấy buồn cười.

Đương nhiên, đây chỉ là một lời nói đùa.

Ba người đi qua phố vào hẻm và chạy tới nơi.

Vào giờ phút này, kẻ vô dụng nhà họ Lâm lại dẫn theo người hầu Hứa Gia Hạo của mình, xuất hiện ở quán ăn riêng kia, đang đi định phòng.

Ở đây bọn họ có bao một phòng riêng, loại bao cả năm.

Quán ăn riêng này là có quy củ, có "Tính tình", nhưng có quy định, có tính tình, ở trước mặt đủ lợi ích đều không là gì cả.

Trên đời này tiền không phải là vạn năng, nhưng tiền có thể giải quyết được 99% chuyện, nếu như không giải quyết được, vậy rất có thể là tiền không đủ nhiều.

- Đã vài ngày không tới đây ăn, thật nhớ quá.

Thiếu gia nhà họ Lâm kia vào phòng bao, ngồi bên cạnh chiếc bàn gỗ lớn và ngắm nhìn bức tranh chữ trên tường, than thở.

Một cô gái xinh xắn mặc trang phục cổ xưa đang rót trà cho bọn họ.

Cô gái kia là “lễ tân” duyên nhất ở đây, khí chất thật sự có phong cách cổ, rất phù hợp với nơi này.

- Người đẹp, đã lâu không gặp, có nhớ tôi không.

Thiếu gia nhà họ Lâm kia cười trêu người đẹp.

- Đương nhiên, ngài đã đặt phòng đắt nhất ở chỗ tôi, sao chúng tôi không nhớ chứ, Lâm Thần Thăng, Lâm thiếu!

Cô gái cười hì hì nói.

Cô ta mặc đồ cổ, nhưng mở miệng vẫn là em gái hiện đại sáng sủa.

Củi mục nhà họ Lâm có tên thật là Lâm Thần Thăng, thật đúng là không khéo, tên giả của Bạch Tiểu Thăng là "Lâm Thăng" chỉ thiếu một chữ!

Lâm Thần Thăng đùa giỡn vài câu với người đẹp, người đẹp kia đã xoay người rời đi.

- Ôi, phái nữ hiện đại đều đánh mất sự thú vị của người xưa, có hình nhưng không có thần.

Chờ người đẹp vừa đi, Lâm Thần Thăng mới vừa uống trà vừa than thở.

Bạn cần đăng nhập để bình luận