Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1679: Lại gặp nhau (2)

Sau đó, anh ta lười nhác nhìn về phía ngoài cửa sổ:

- Thật đúng là thời gian thích ý. Chà chà, cứ an nhàn thảnh thơi thế này thì tốt. Đều do người phụ nữ nhà họ Hồng kia, cả ngày chặn đường bao vây truy đuổi tôi, quấn quýt không ngừng, tôi đi ra ngoài cũng phải cẩn thận, tôi thật sự chịu đủ rồi!

Lâm Thần Thăng bực tức nói.

Hứa Gia Hạo nhìn lén thiếu gia này với ánh mắt cổ quái, sau đó thận trọng nói:

- Thật ra, Lâm thiếu, tiểu thư người Nhà họ Hồng không tệ, trông rất xinh, lại có lòng với anh. Vợ chồng ngài Lâm đều rất hài lòng. Sao Lâm thiếu lại không muốn chứ?

Từ trước tới nay đều là nhà trai chạy tới nhà gái nhắc chuyện đám hỏi, bên ngoài cũng cho là như vậy, là nhà họ Lâm cứ nhất quyết đòi lấy thiếu gia vô dụng ra làm đám hỏi với người ta, nhưng tình hình thực tế không phải vậy, vừa vặn ngược lại mới đúng. Mẹ của tiểu thư nhà họ Hồng mở miệng mẹ của Lâm Thần Thăng trước, nhà họ Lâm tất nhiên cam tâm tình nguyện.

Lúc đầu, Lâm thiếu Lâm Thần Thăng cũng rất có thiện cảm với tiểu thư nhà họ Hồng, trước đây còn từng ra ngoài nhiều lần, nhưng không biết sao lại biến thành như vậy.

Có hỏi, Lâm Thần Thăng cũng không nói, chỉ trốn tránh tiểu thư nhà họ Hồng, mà cô gái kia cũng đủ kiên quyết, cứ đuổi theo không tha, rõ ràng là tình tiết nữ theo đuổi nam, Phượng Cầu Hoàng trong tiểu thuyết.

Chuyện này cũng không sao, mấu chốt là trong chuyện này, Hứa Gia Hạo cảm thấy thiếu gia nhà mình quá tệ, không muốn. . .

- Tôi có bằng lòng hay không liên quan gì tới cậu, cậu nói nhiều như vậy làm gì!

Lâm Thần Thăng rất không thích nghe về đề tài này, trừng mắt, quát.

Hứa Gia Hạo thở dài, vậy thì không trò chuyện nữa.

Kết quả, Lâm thiếu này không ngờ lại tự mình lẩm mật:

- Cũng may cô ta ầm ĩ thế nào cũng không tới chặn tôi ở cửa. . . Ừ, cô ta cũng biết xấu hổ, không muốn để lại ấn tượng xấu cho người nhà tôi. . . Không đúng, cô ta vẫn làm dư luận bên ngoài xôn xao, không giống như muốn để lại ấn tượng tốt cho người nhà tôi. Chẳng lẽ đầu óc cô gái này có vấn đề. . .

Nghe Lâm thiếu bàn luận về tiểu thư nhà họ Hồng, Hứa Gia Hạo dứt khoát nhắm mắt bịt tai, không lên tiếng.

Lâm Thần Thăng lầm bầm hồi lâu cũng không thấy người tiếp lời thì lập tức trợn mắt với Hứa Gia Hạo:

- Ôi, tôi nói chuyện mà cậu cũng không tiếp lời? Thằng nhóc cậu đúng là kiểu cách nhỉ? Ở trước mặt tôi mà cậu cũng dám giả vờ!

Hứa Gia Hạo:

- . . .

- Cậu còn học cách chơi trò im lặng à!

Lâm Thần Thăng lại cười lạnh.

- Lâm thiếu, anh có thể nói chuyện có đạo lý một chút không.

Hứa Gia Hạo thật sự chịu hết nổi rồi, nói.

- Ừ, được, nói đạo lý.

Lâm Thần Thăng gật đầu, hừ lạnh nói:

- Nhưng trước khi nói đạo lý, tôi muốn ăn lê, vải, đào mật, đi thẳng tới cuối ngõ bên có cửa hàng hoa quả tươi, qua lại cũng chỉ ba cây, cậu chạy một chuyến cho tôi.

Hứa Gia Hạo muốn nhắc nhở Lâm Thần Thăng, trong quán ăn riêng cũng có hoa quả, nhưng còn chưa mở miệng đã thấy Lâm Thần Thăng lạnh lùng nhìn mình.

- Ôi!

Hứa Gia Hạo trực tiếp nuốt lời định nói lại, ngoan ngoãn đáp lời và đứng dậy rời đi.

Lâm thiếu muốn ăn không phải là hoa quả, mà trách anh ta muốn nói đạo lý.

Nhìn Hứa Gia Hạo rời đi, Lâm Thần Thăng khẽ hừ một tiếng, lẩm bẩm nói:

- Khi cần nói thì thằng nhóc cậu không nói, khi không nên nói thì toàn nói loạn gì đâu!

Hứa Gia Hạo phiền muộn đi từ trong quán ăn riêng ra ngoài, đến cửa viện còn gặp hai nam một nữ đi tới.

Hứa Gia Hạo nhìn thoáng qua người trẻ tuổi bình thường dẫn đầu, ánh mắt lập tức bị người cao lớn phía sau thu hút:

- Thật cao!

Sau đó, anh ta lại để ý tới người phụ nữ bên cạnh:

- Xinh đẹp, có khí chất!

Quán ăn riêng thường có nhân vật lớn đến đây, nhìn nhiều thì không quá lễ phép nên Hứa Gia Hạo cũng chỉ lách người đi qua.

Anh ta gặp phải, tất nhiên là ba người Bạch Tiểu Thăng.

Đám người Bạch Tiểu Thăng một đường tìm kiếm, rốt cuộc cũng tìm đến nơi, nhìn từ bên ngoài thì đây là một gian tứ hợp viện bình thường, bên ngoài lối vào bằng gỗ, đã lộ ra phong cách cổ xưa, có dấu vết của mưa gió, rất có phong vị, trên cánh cửa treo tấm biển có viết năm chữ lớn - "Quán ăn riêng Cực Ý" .

Cửa viện không có trang trí gì khác, chỉ có một tấm bảng gỗ dựa vào bên cửa, trên đó viết chữ lớn bằng bút lông:

- Mời đi vào trong.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cảm thấy ở đây rất thú vị, lại đi vào trong.

Trong viện được thu dọn rất sạch sẽ, cũng rất lịch sự tao nhã, đi vào trong đến cửa thùy hoa mới là "quầy lễ tân".

Thế nào là cửa thùy hoa, đó là một cánh cửa rất đáng chú ý trong tứ hợp viện, nó là lối đi duy nhất giữa bên trong và bên ngoài nơi ở. Vì cột mái hiên của nó không chạm đất, gọi là cột rủ, dưới nó có chậu rũ xuống, thường là loại cánh hoa, nên được gọi là cửa thuỳ hoa.

Có một cô gái mặc trang phục cổ đang tươi cười dịu dàng chờ ở đó. Tới khi ba người Bạch Tiểu Thăng tới gần, lúc này cô ta mới mở miệng:

- Xin hỏi, các anh có chỗ không?

- Em gái, đây phải là lời bọn họ hỏi em mới đúng chứ.

Lâm Vi Vi thấy buồn cười nói.

Làm gì có nhà hàng nào hỏi khách có chỗ không, đáng lẽ phải là khách hỏi mới đúng chứ.

Không phải nói ở đây không thể đặt trước à?

- À, vậy là không có chỗ.

Người đẹp kia cười và nói thẳng:

- Thật ngại quá, các chỗ đã được đặt hết, mời lần sau trở lại.

Không ngờ đuổi khách ra ngoài.

Lâm Vi Vi cảm thấy không thể tin nổi, nói:

- Chúng ta chờ một lát cũng không có chỗ sao?

- Thật ngại quá, không thể. Nhưng các người có thể đăng ký, hẹn trước cho lần sau, chúng tôi chỉ không chấp nhận điện thoại đặt trong ngày thôi.

Người đẹp mỉm cười lấy ra một quyển vở được buộc chỉ và cầm bút lông lên:

- Các vị có muốn đăng ký không?

Ba người Bạch Tiểu Thăng không nhịn được lại thấy buồn cười, bọn họ chỉ tới ăn bữa cơm này, hẹn trước lần sau thì tính là chuyện gì.

- Không cần.

Lâm Vi Vi lầm bầm.

Bạch Tiểu Thăng cũng bất đắc dĩ theo sát Lôi Nghênh liếc nhìn nhau, nhún vai.

Xem ra, hôm nay bọn họ chỉ có thể đi nơi khác.

- Tôi nói này, người đẹp, canh Bát Tiên chỗ bọn em lần trước đấy, em nói đầu bếp cho thêm ít muối nhé.

Bên cạnh có người nói và vòng qua cây cột đi tới.

Người tới chính là Lâm Thần Thăng, anh ta ở trong gian phòng quá buồn chán, đi ra xem như hít thở không khí.

Lâm Thần Thăng cũng thấy bên này có người, nhưng không để ý, vòng qua cây cột lại đối mặt với ba người Bạch Tiểu Thăng.

Vừa nhìn, hai bên đều sửng sốt.

- Là các người!

Giọng nói của Lâm Thần Thăng cũng thay đổi.

- Là anh!

Bạch Tiểu Thăng híp mắt lại.

Lâm Vi Vi trực tiếp nhíu mày trừng mắt với Lâm Thần Thăng, trong mắt Lôi Nghênh có ánh sáng lạnh.

Ở quảng trường mua sắm mấy ngày trước, người này đã hãm hại bọn họ.

Ban đầu còn tưởng chỉ có thể bỏ qua, thật không ngờ lại đúng lúc gặp được ở đây, vậy thì phải từ từ tâm sự rồi.

Lâm Thần Thăng theo bản năng muốn chạy, Lôi Nghênh đã đi nhanh qua, cười dữ tợn, bàn tay đặt ở trên vai anh ta và hơi dùng sức bóp xuống:

- Thế nào, có việc vội đi à?

Lâm Thần Thăng đau tới nhe răng trợn mắt, trên mặt cố nặn ra một nụ cười:

- Sao có thể thế được. Tôi tôi không đi, tôi còn muốn mời các anh, nhờ có các người ngày đó trượng nghĩa cứu giúp!

Người này rất giỏi ăn nói, lại nang đám người Bạch Tiểu Thăng lên cao.

- Lâm thiếu, anh muốn thêm muối vào canh kia đúng không.

Bên kia, cô gái hỏi.

Lâm thiếu? !

Lâm Vi Vi thoáng ngẩn người ra.

Ánh mắt hai người Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh nhìn Lâm Thần Thăng có vẻ nghiền ngẫm.

Ban đầu còn tưởng rằng đây là người hầu bên cạnh kẻ vô dụng nhà họ Lâm, không ngờ anh ta mới là người thật! Xem ra ngày đó không chỉ có bọn họ bị lừa, còn có đám người đầu trọc nữa.

Người này rất lợi hại!

Lâm Thần Thăng bị bàn tay của Lôi Nghênh giữ chặt, vẫn cố nặn ra một nụ cười với người đẹp bên kia:

- Làm bình thường là được rồi.

Người đẹp kia tò mò nhìn một người đàn ông vạm vỡ giữ lấy thiếu gia nhà họ Lâm, nhưng không hề nói gì.

Dù sao, đây cũng là việc riêng của người ta.

- Mấy vị không chõ chỗ ăn cơm, vừa lúc tôi có phòng nhỏ, mấy vị có thể tùy tiện sử dụng, xem như tôi cảm ơn của các vị.

Lâm Thần Thăng vội vàng nói với ba người Bạch Tiểu Thăng, lại gọi người đẹp kia một câu:

- Tất cả đều tính vào sổ của tôi.

Người đẹp của quán ăn riêng kia lập tức gật đầu.

- Ngồi cùng nhau chứ?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói.

- Không cần không cần!

Lâm Thần Thăng vội hỏi:

- Tôi còn có việc, tôi lại đi trước, không quấy rầy mấy vị dùng cơm.

Lâm Thần Thăng thật sự sợ đám người Bạch Tiểu Thăng sẽ đánh mình.

Lôi Nghênh giữa anh ta lại nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt dò hỏi.

Cố giữa Lâm thiếu này lại cũng không có tác dụng gì, Bạch Tiểu Thăng muốn giải quyết vấn đề của nhà họ Lâm, sách lược vẫn chỉ ở trong đầu, còn chưa đầy đủ, còn phải suy nghĩ nhiều hơn mới được.

- Nếu đã vậy, Lâm thiếu có việc mời cứ tự nhiên.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười.

Lôi Nghênh buông tay ra.

Lâm Thần Thăng vừa cười gật đầu, vừa lùi lại, còn không quên nói với người đẹp kia:

- Đây là mấy người bạn của tôi, tất cả cứ ghi vào sổ của tôi là được.

Còn chưa nói dứt lời, người cũng đã chạy đến gần cửa lớn.

Ba người Bạch Tiểu Thăng chỉ cảm thấy buồn cười.

Người đẹp ở quán ăn riêng kia đi tới, nhìn ba người mỉm cười và nói:

- Mấy vị, mời đi bên này.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cũng không tức giận, theo cô ta vào phòng bao.

Lâm Thần Thăng như chạy trốn khỏi quán ăn riêng, thật lòng thấy phiền muộn, gọi điện thoại cho Hứa Gia Hạo, nói cho anh ta biết mình đổi chỗ ăn cơm.

Lâm Thần Thăng vừa mới rẽ vào ngõ nhỏ.

Bên kia lại xuất hiện một nhóm người, chính là đám người đầu trọc.

Dọc đường đi, đầu trọc nhíu mày, vừa đi vừa vắt hết óc nghĩ làm sao để không ra tay, mời củi mục nhà họ Lâm trở lại.

Nếu như Lâm Thần Thăng đồng ý còn dễ nói, nếu như không đồng ý, không phải không thể ra tay, cũng không thể làm gì sao! Một mình anh ta còn dễ nói, nhưng người to con đi bên cạnh thực sự quá mạnh, như một con gấu ngựa vậy, phải nghĩ cách để anh ta rời đi, là kế điệu hổ ly sơn, hay cách khác, dù sao cũng không thể trực tiếp đập dập đầu!

Thấy tới cửa quán ăn riêng, đầu trọc mới thở ra một hơi, hạ quyết tâm.

Đám anh em đi theo sau lưng đầu trọc không ngừng nói nhỏ.

Bọn họ cũng không dám lại nghĩ tới chuyện ra tay, còn chủ trương giải quyết "văn minh", có thể ép đám côn đồ đến "Từ. Lương", không thể không nói, ngày đó bọn họ chịu khổ khá lớn, lá gan cũng lạnh, thật sự sợ hãi.

- Tất cả đừng tranh cãi nữa, im lặng cho tôi! Một lúc nữa cứ xem lệnh của tôi mà làm!

Tên đầu trọc hít sâu một hơi, bước vào trong "Quán ăn riêng Cực Ý" nói:

- Lần này, tôi phải tiên lễ hậu binh với thiếu gia nhà họ Lâm này!

Bạn cần đăng nhập để bình luận