Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1680: Thân phận ngoài dự đoán của mọi người

Ba người Bạch Tiểu Thăng được người đẹp lễ tân của quán ăn riêng đưa vào phòng được Lâm Thần Thăng bao. Chờ tới khi đi vào trong, mọi người mới phát hiện ra gian phòng có phong cách cổ xưa, nhìn qua rất thoải mái.

Cửa sổ được mở, dựa vào lan can nhìn ra sẽ thấy có trúc xanh, dòng suối nhỏ, nước chảy, ở trong ánh chiều tà như dát một lớp vàng, trông rất hấp dẫn.

Ba người Bạch Tiểu Thăng ngồi xuống, người đẹp kia thay cho bọn họ một bình trà và rót ra.

- Ba vị, món ăn vẫn như đã đặt trước, được không?

Người đẹp mỉm cười giải thích:

- Lâm thiếu gọi rất nhiều thức ăn, một phần vốn đã nấu xong, bây giờ có thể trực tiếp bưng lên. Thức ăn nhà chúng tôi không cay không dầu mỡ, thích hợp với sở thích của phần lớn mọi người. Còn nữa. . .

Người đẹp vô cùng thẳng thắn nói:

- Phòng bếp chúng tôi chuẩn bị thức ăn không nhiều, nếu lại làm theo yêu cầu sẽ hết sức rắc rối.

Người đẹp nói xong, nhìn Bạch Tiểu Thăng với vẻ động lòng người. Nhìn dáng vẻ này, cho dù là ai cũng không tiện từ chối.

- Không sao, cứ đưa thức ăn ban đầu lên như cô nói là được.

Bạch Tiểu Thăng cười nói:

- Xem như Lâm Thần Thăng kia mời chúng ta bữa cơm này, anh ta có thể dùng một bữa cơm tới 'báo đáp' chúng ta, xem như đã kiếm lời. Mà chúng ta làm khách, cũng không nên phải quá mức kén chọn.

ba người Bạch Tiểu Thăng cũng đã điều tra ra tên thật của Lâm Thần Thăng.

Thấy Bạch Tiểu Thăng đồng ý, người đẹp kia mỉm cười cảm ơn, xoay người đi ra ngoài.

Người đẹp lễ tân mới vừa đi, hai cô gái trong trang phục thị nữ đã đi tới, trong tay nâng khay gỗ sơn đỏ, bên trong là từng đĩa thức ăn.

- Thức ăn mang lên nhanh như vậy sao? !

Bạch Tiểu Thăng vừa uống một hớp trà, không khỏi kinh ngạc nói.

- Có lẽ thức ăn vốn chờ được mang lên, chúng ta lại vừa vặn tới.

Lâm Vi Vi nói ra suy đoán của mình.

"Thị nữ" mang thức ăn lên cũng cười và giải thích với Bạch Tiểu Thăng:

- Ngài Là khách của Lâm thiếu sao? Phòng bao này có bếp riêng, nên thức ăn mang nên cũng nhanh hơn. Nếu như ngài muốn chậm một chút, có thể nói với tôi.

Phòng bao này còn có bếp riêng à?

Không ngờ lại là đãi ngộ "quý khách", không tầm thường chút nào!

- Không cần giảm tốc độ đâu, nhanh chút thì tốt hơn, chúng tôi đều đang đói.

Bạch Tiểu Thăng cười.

"Thị nữ" gật đầu và tươi cười ngọt ngào, lấy từng đĩa thức ăn trên khay xuống để lên bàn, cũng chú ý tới cách bày biện, hơn nữa cô ta đặt lên một món ăn thì báo tên của món ăn đó.

- Bạch Điểu Nhiễu Loan.

- Châu Liêm Ngọc Lạc.

- Phi Phượng Đề Minh.

- Hoa nở phú quý.

- Phật nhảy tường.

- Ở chỗ chúng tôi còn có rượu hoa quả Hoa Hương Trân, ngọt nhẹ, không sốc.

. . .

Ngoại trừ phật nhảy tường, ba người Bạch Tiểu Thăng chưa từng nghe qua về món thức ăn khác, nhưng nhìn kỹ thức ăn tương ứng với tên món ăn, thưởng thức cũng thấy thú vị và phù hợp.

Tên món ăn êm tai, thức ăn cũng đẹp mắt, mùi thơm tỏa ra bốn phía, thật khiến cho người ta thèm ăn nhỏ dãi.

- Ba vị từ từ dùng.

"Thị nữ" đặt hết thức ăn lên xong thì mỉm cười và lui ra ngoài trước.

Không có người ngoài, ba người Bạch Tiểu Thăng cũng không khách sáo nữa, cầm đũa lên nếm lên.

- Không tệ!

- Ăn ngon!

- Ừ, được!

Ba người liên tục tán thưởng.

Thức ăn ngon, rượu cũng được, nồng độ không cao, lại thơm thuần, để lại vị lâu, nhẹ nhàng khoan khoái, thích hợp để uống lúc ăn cơm.

Ba người chạm cốc chạm chén, ăn uống.

Nhưng mới uống được hai cốc rượu nhỏ lót bụng, Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh đã thấy có người thò đầu vào nhìn.

Lúc đầu, hai người tưởng người trong quán ăn, khi nhìn kỹ mới phát hiện đó là một cái đầu trọc bóng loáng.

Gương mặt hung hãn lại thô lỗ, còn nhìn rất quen mắt!

Đó không phải là tên đầu trọc đuổi theo bọn họ đòi nợ ở trung tâm thương mại sao!

Một người vốn rất hung hãn, lúc này thò đầu nhìn vào trong, không biết sao lại có cảm giác rất đáng yêu.

Thấy Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh nhìn qua, đầu trọc vội vàng nhếch môi, lộ ra một nụ cười mà tự nhận có ý tốt, rất nhiệt tình, trong nụ cười còn có phần lấy lòng.

Thật đúng là vô cùng khó coi. . .

- Ôi, sao các người không ăn đi, dừng lại làm gì.

Lâm Vi Vi đang cầm một chén rượu đặt ở bên miệng,

Đôi môi khẽ mở và uống vào một ngụm, thấy đám người Bạch Tiểu Thăng nhìn ra ngoài, cô cũng theo bản năng nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy được đầu trọc đang nhìn cô cười "Tà mị".

- Phụt!

Lâm Vi Vi phun rượu ra ngoài.

Nhìn tới mức người ta cũng muốn nôn. . .

Đầu trọc lập tức xấu hổ, từ bên cạnh đi ra, cười làm lành nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Lâm thiếu, ngài ăn, ăn cơm sao?

Đám anh em phía sau đầu trọc cũng xuất hiện, cười theo.

- Sao lại là các anh? !

Bạch Tiểu Thăng nhíu mày nói.

Sao đám người này giống như dòi bu thế, đến chỗ nào cũng có thể theo tới!

Đã giải thích với bọn họ, mình không phải là Lâm Thần Thăng, bọn họ lại không tin.

Lôi Nghênh không tốt tính như Bạch Tiểu Thăng, trừng mắt và giơ một ngón tay lên, nói với đám người đầu trọc một từ:

- Lăn!

- Lâm thiếu, còn cả ông anh này nữa, lần này chúng tôi tới đây không phải là muốn tính sổ, chúng tôi thật sự có việc!

Đầu trọc vội vàng giải thích.

Ban đầu, đầu trọc thật sự cho rằng phải tìm củi mục nhà họ Lâm đòi nợ hơn hai triệu, sau khi được Đại tiên sinh chỉ điểm, anh ta mới biết mình căn bản đã hiểu sai rồi!

Chút tiền này ở trong mắt anh Năm cũng chỉ là tiền một bữa cơm. . .

Đầu trọc nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, nói ra mục đích mình tới đây:

- Anh Năm nhà chúng tôi muốn mời Lâm thiếu qua, có việc cần.

Có việc? Bạch Tiểu Thăng thoáng nhíu mày.

- Xác định có việc?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Xác định có việc!

Đầu trọc nói vô cùng chắc chắn.

- Vậy, các anh đi tìm Lâm Thần Thăng đi, anh ta mới vừa đi thôi. Tôi quả thật không phải là Lâm thiếu, tôi cũng không phải họ Lâm, trong chuyện này có hiểu nhầm, chúng tôi đã giải thích với các anh rồi.

Bạch Tiểu Thăng vẫn kiên nhẫn trả lời.

Tốt xấu gì thì bữa cơm này cũng do Lâm Thần Thăng mời, không thể bỏ lỡ chuyện quan trọng của hắn.

Hơn nữa, có đám người đầu trọc ở đây, ba người mình còn ăn cơm thế nào được.

- Không sai, anh Tiểu Thăng tôi quả thật không phải là Lâm Thần Thăng.

Lâm Vi Vi nói.

Anh Tiểu Thăng. . .

Đầu trọc lập tức sử dụng một loại ánh mắt "Bản thân cô cũng nói lỡ miệng, cô còn lừa gạt tôi" để nhìn Lâm Vi Vi.

Lâm Vi Vi cũng cảm thấy mình giống như làm hiểu nhầm sâu hơn, lập tức nhíu mày nói:

- Các anh có thể đi hỏi lễ tân của quán ăn riêng này, xem cô ta nói thế nào, không phải sẽ hiểu rõ sao.

Đầu trọc cười ha hả và Lâm Vi Vi nói:

- Cô gái, trước khi tôi tới đây đã có người nói cho tôi biết, đây là phòng bao dành riêng cho nhà họ Lâm, chỉ có người nhà họ Lâm có thể sử dụng, cho dù Lâm thiếu làm chủ, cô cũng sẽ không vào được. Quán này có quy định, những người thô lỗ như chúng tôi cũng biết một ít, bọn họ không có hứng thú với chuyện riêng của khác, càng không nói lung tung, nhưng nếu khách Vip như Lâm thiếu căn dặn, các họ sẽ theo đó mà nói thôi.

Đầu trọc vẫn không tin.

Mặc cho đám người Bạch Tiểu Thăng giải thích thế nào, anh ta vẫn tin tưởng chắc chắn Bạch Tiểu Thăng là Lâm Thần Thăng.

Trong lòng đầu trọc có một "Đạo lý": nếu như ban đầu người hầu ở trung tâm thương mại nói bậy, lừa gạt bọn họ. Nhưng lần này là Đại tiên sinh tự mình căn dặn, bảo tới đây. Đám người mình gặp đầu tiên chính là bọn họ, vậy không sai được!

Nói gì mà Lâm Thần Thăng mới vừa đi, đây không phải là lừa quỷ sao!

- Lâm thiếu, lúc anh Năm này chúng tôi thật sự không có ý gì khác, chỉ muốn gặp ngài một lần! À, đúng rồi, Đại tiên sinh bên cạnh anh Năm nói, nếu như ngài qua, nói không chừng sẽ miễn hết nợ nần!

Đầu trọc ân cần khuyên nhủ, dụ dỗ.

Bạch Tiểu Thăng cũng thấy bất lực. Miễn nợ là chuyện tốt, nhưng liên quan gì tới anh. Đây là Lâm Thần Thăng thiếu tiền, anh cũng không phải là Lâm Thần Thăng, qua ló mặt liền sẽ lộ ra, căn bản không được miễn, đi một chuyến uổng công làm gì.

Bạch Tiểu Thăng cũng thấy phiền, sắc mặt trầm xuống.

- Tôi thấy, chúng ta không cần nhiều lời với bọn họ làm gì, để tôi trực tiếp ném bọn họ ra ngoài là được.

Lôi Nghênh thấy sắc mặt Bạch Tiểu Thăng thì lập tức đứng lên nói.

Đám người đầu trọc kia lập tức khiếp sợ "Chấn động" tập thể, mấy người anh em phía sau còn chuẩn bị chạy trốn.

Người to con này thật lợi hại, dữ tợn giống như hổ vậy!

Bọn họ như dê, vết thương lần trước còn chưa lành đâu, lại đánh một trận nữa? Ai ngứa da chứ!

- Đừng kích động! Người. . . anh trai, chúng ta có chuyện gì từ từ nói!

Vẻ mặt đầu trọc biến đổi, giọng nói cũng trở nên chói tai.

Lôi Nghênh không tính nói chuyện với hắn.

Đầu trọc cầu nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng cầu xin, giọng điệu sốt ruột nói:

- Lâm thiếu, tốt xấu gì chúng tôi cũng là người của anh Năm, chúng tôi cũng làm việc cho nhà họ Hồng! Hai nhà Lâm, Hồng sắp làm đám cưới đấy!

Một câu nói cuối cùng của đầu trọc đã lập tức thu hút sự chú ý Bạch Tiểu Thăng.

- Anh mới vừa nói gì?

Bạch Tiểu Thăng sửng sốt nhìn đầu trọc:

- Anh Năm của các người là người của nhà họ Hồng à?!

Bạn cần đăng nhập để bình luận