Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1683: Tôi giúp anh, anh giúp tôi

Trên đường đến đây, thật ra Bạch Tiểu Thăng vẫn suy nghĩ về cảnh tượng anh và "anh Năm" kia gặp mặt, căn cứ nghiệp vụ quản lý trong tay anh Năm này, còn có phong cách hành sự của đám thủ hạ, Bạch Tiểu Thăng cảm thấy người này nhất định là một người lòng dạ thâm trầm, thủ đoạn thô bạo.

Nói không chừng tình hình hai người gặp mặt sẽ giống như trong phim ảnh vậy. Một bên là anh Bạch Tiểu Thăng, bên kia là vệ sĩ vây quanh, cảnh tượng hẳn sẽ phô trương khi thổ phỉ, anh Năm này sẽ hút xì gà, nửa nằm ở trên ghế, gác chân lên trên chiếc bàn trước người...

Hình ảnh có cảm giác rất mạnh...

Mà Bạch Tiểu Thăng bị dẫn vào phòng này, thấy cảnh tượng trước mắt thì tưởng tượng ban đầu thoáng cái đã bị lật đổ.

Đó là một phòng rất lớn, trang trí theo phong cách sang trọng.

Nhưng ánh đèn ở đây mờ tỏ, ngay chính giữa bày một chiếc bàn dài, phía trên trải khăn trắng, bày lọ hoa tươi cùng rượu vang, trong không khí còn có mùi thơm ngọt thoang thoảng.

Đây thật sự là nơi hai người đàm phán à?

Không là người yêu cãi nhau chứ?

Khi cánh cửa vừa bị khóa phía sau, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên có cảm giác nổi da gà.

Anh rốt cuộc thay Lâm Thần Thăng tới nơi hẹn làm gì vậy?!

Bạch Tiểu Thăng xoay người, vỗ mạnh vào cánh cửa, trầm giọng quát:

- Mở cửa!

Ngoài cửa không có tiếng động gì.

Bỗng nhiên, đèn trong phòng này bị tắt, chỉ để lại ánh đèn mờ.

Bạch Tiểu Thăng cảm giác phía sau có tiếng động liền xoay người lại.

Dưới ánh đèn, một bóng dáng đo từ bên trong ra, cho dù dáng người cũng không tệ lắm, nhưng hai bước đi lại giống như Zombies vậy, lắc qua lắc lại.

Bạch Tiểu Thăng lập tức có cảm giác tóc gáy dựng ngược.

Đây là ma quỷ lộng hành à!

- Sao vậy, vừa tới đã muốn đi, anh còn sợ người ta ăn anh à?

Bóng dáng kia phát ra giọng nói điệu chảy nước.

Không hề cho người ta cảm giác tê dại dễ nghe, ngược lại khiến người ta có cảm giác sởn tóc gáy, muốn rùng mình.

- Người hay quỷ?

Bình tĩnh như Bạch Tiểu Thăng, cũng không nhịn được quát một tiếng.

Một tiếng nói này giống như sắc lệnh của Thiên Sư, có tác dụng rồi.

Bóng dáng bước đi cứng đờ, lắc lư đi về phía anh lập tức dừng lại, đồng thời tiếng nói cũng không ỏn ẻn nữa, mà đầy khí phách:

- Anh là ai?!

Bạch Tiểu Thăng thấy cánh cửa trên tường bên cạnh có chốt liền đi tới ấn xuống.

Trong phòng lập tức có ánh đèn sáng choang.

Bên này là Bạch Tiểu Thăng, bên kia là một người phụ trang điểm gợi cảm, đi giày cao gót, nhìn vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng gương mặt lạnh lùng, đằng đằng sát khí.

Hình như không quen đi giày cao gót, người phụ nữ kia giơ chân đá rơi nó, không nói một lời liền nhặt chai rượu vang từ trên bàn lên, giơ về phía Bạch Tiểu Thăng và quát lạnh:

- Anh vào bằng cách nào? Có ý gì? Nói, nếu không anh đừng mong sống sót ra ngoài!

Cô gái này rõ ràng là một nữ bá vương, người đẹp có chút nhan sắc, nhưng trong xương cốt lại không phải là phụ nữ.

Bạch Tiểu Thăng nhìn đối phương lộ ra khí phách, nghĩ lúc tới mùi nước hoa trong chiếc xe kia, nghĩ một đường đến đây, cuối cùng thành nữ quản gia, anh đã hiểu tất cả.

- Cô là anh Năm?!

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc nói.

Anh Năm! Đám người đầu trọc gọi ông chủ là anh Năm!

Không ngờ lại… là một người phụ nữ!

Trong giây lát này, Bạch Tiểu Thăng thật sự có cảm giác như sấm sét đì đùng đánh xuống, tam quan của mình cũng bị chấn động.

Thấy Bạch Tiểu Thăng chấn động, anh Năm kia nhíu mày và quan sát anh từ trên xuống dưới.

Mình rõ ràng bảo người ta dẫn Lâm Thần Thăng tới đây, lại tại là thành người này! Anh ta không thể nào xông vào đây mà không gây ra động tĩnh gì, trong này nhất định phải có lý do!

“Anh Năm" có thể quản lý nhiều sản nghiệp của nhà họ Hồng như vậy, cũng không phải uổng phí, cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng vẫn cầm theo bình rượu, đầy sát khí đi về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng dùng tay trực tiếp ra hiệu cho cô ta dừng lại, cười:

- Anh Năm, đúng không? Chuyện này, cô nghe tôi giải thích trước đã được không?

“Anh Năm" lại nhíu mày, cuối cùng đứng lại, hất cằm với Bạch Tiểu Thăng, ra hiệu anh có thể nói.

- Chuyện… là như vậy.

Bạch Tiểu Thăng sắp xếp lại từ ngữ rồi, nói:

- Mấy ngày trước, cô bảo người ta phái đầu trọc đi tìm Lâm Thần Thăng, nhưng Lâm Thần Thăng không biết thế nào, lừa gạt đầu trọc nói tôi là hắn, thủ hạ đầu trọc của cô không biết sao lại tin, ờ, sau đó bị chúng tôi dạy dỗ một trận. Tiếp đó, cũng chính là hôm nay, cô bảo người ta phái đầu trọc này đi mời Lâm Thần Thăng qua, vừa rồi, Lâm Thần Thăng mời chúng tôi ăn cơm, anh ta đi, đầu trọc nhìn thấy là tôi thì chết sống nhận định tôi là Lâm Thần Thăng, muốn dẫn tôi về. Mà tôi cũng vừa vặn muốn nói vài chuyện với anh Năm nên tới đây.

Bạch Tiểu Thăng sử dụng vài lời ngắn gọn nói về chuyện đã xảy ra, "Anh Năm" - Hồng Ngũ nhà họ Hồng kinh ngạc nghe xong đầu đuôi, sau đó ánh mắt lạnh đi, tức giận nghiến răng:

- Là đầu trọc gây ra hiểu nhầm, còn tới hai lần?! Tên họ Vương khốn kiếp tìm đâu ra đám đồ bỏ đi vậy! Còn cả ngày giả dạng làm quân sư quạt mo, bảo người phía dưới gọi anh ta là 'đại tiên sinh', anh ta chính là một kẻ đại ngu ngốc thích giả vờ thì có!

Sau đó, Hồng Ngũ ngước mắt, lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thăng:

- Anh và Lâm Thần Thăng vô liêm sỉ kia có quan hệ thế nào, tại sao hắn phải bảo anh giả mạo hắn, còn mời anh ăn cơm? Anh tới đấy, muốn nói chuyện gì với tôi? Là làm thuyết khách thay anh ấy sao? Hừ, tôi nói cho anh biết, tôi coi trọng hắn, hắn sống là người của tôi, chết là người chết của tôi! Tôi đã tự mình tới nhà họ Lâm bọn họ nói rồi, nhà họ Lâm cũng đồng ý. Đối với tôi, hắn muốn vơ vét thì vơ vét, muốn ôm thì ôm bây giờ không nhận nợ, làm gì có chuyện tốt thế! Trừ khi hắn nhảy từ trên cầu xuống. Nhưng hắn có can đảm đó sao?

Bạch Tiểu Thăng nhìn cảnh tượng trước mặt như vậy, đã kết hợp với lời đồn, liên hệ Lâm Thần Thăng và Hồng Ngũ trước mặt đã có một suy đoán.

Lúc này, cô gái phẫn nộ và nói nhiều như vậy, Bạch Tiểu Thăng xem như đã hoàn toàn hiểu rõ.

Hóa ra, đây là một cốt truyện "Lang vô tình, thiếp cố ý"!

Tất cả những điều này đã giải thích tất cả!

Bạch Tiểu Thăng xúc động. Tin đồn cuối cùng vẫn chỉ là tin đồn, có đôi khi ngược hẳn với tình huống thật tự, tới cửa nhắc tới chuyện đám hỏi là nhà gái, bây giờ không vui là Lâm Thần Thăng nhà trai, mà Hồng Ngũ trước sau vẫn kiên nhẫn với anh ta...

Chà chà, rất máu chó...

Nếu là như vậy...

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ rất nhanh, hoàn toàn bỏ hết chuyện lấy lý do định hợp tác với Hồng Ngũ trước đó. Thật ra cơ hội này cũng chỉ có 50/50, không ổn thỏa. Biết được Lâm Thần Thăng và Hồng Ngũ có chuyện như vậy, Bạch Tiểu Thăng bắt đầu suy nghĩ phương án mới.

Dựa vào Hồng Liên trợ giúp, Bạch Tiểu Thăng nhanh chóng suy nghĩ, chỉ vài hơi thở ngắn ngủi đã có ý mới.

Tỷ lệ thành công rất lớn!

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được cười.

- Anh cười cái gì?!

Hồng Ngũ thấy vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng như vậy thì lập tức tức giận.

- Cô Hồng Ngũ, tôi cũng xem như là nửa bạn của Lâm Thần Thăng, nhưng điều này cũng không quan trọng.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, nói:

- Quan trọng chính là bây giờ tôi định giúp cô, tác hợp chuyện giữa cô và Lâm Thần Thăng, hơn nữa tôi bảo đảm xác suất thành công 100%. Cô thấy thế nào?

Hồng Ngũ không ngờ Bạch Tiểu Thăng lại nói lời này nên lập tức sửng sốt, nhìn Bạch Tiểu Thăng với vẻ không dám tin tưởng.

Người này đặc biệt tới gặp mình là giúp mình tác hợp à?

Hắn không phải là bạn của Lâm Thần Thăng sao? Lâm Thần Thăng trốn mình còn không kịp mà...

- Anh, anh có ý đồ gì?!

Hồng Ngũ cảnh giác nhìn Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Thị lực của Bạch Tiểu Thăng tốt tới mức nào, từ trong ánh mắt của Hồng Ngũ, anh lập tức đọc được sự mong chờ, xem ra cô gái này thật sự có tình cảm rất sâu nặng với Lâm Thần Thăng.

Bạch Tiểu Thăng thấy, cho dù cô gái này có chút nhan sắc, nhưng làm lão đại lâu rồi, mỗi lời nói mỗi hành động một cái nhăn mày một tiếng cười đều tương đối khí phách uy mãnh, đàn ông bình thường đều thích cô gái dịu dàng, nên thật sự ăn không tiêu, ai thích một lão đại khí phách a, sự uy nghiêm và sức hấp dẫn của một gã đàn ông như mình phải để vào đâu.

Xem ra Lâm Thần Thăng không thích cũng chuyện có thể hiểu được...

Nhưng Bạch Tiểu Thăng cũng mặc kệ.

Giống như Hồng Ngũ nói, Lâm Thần Thăng anh nên vơ vét thì vơ vét, nên ôm thì ôm, cũng phải chịu trách nhiệm.

Hơn nữa, Bạch Tiểu Thăng liên tưởng tới phản ứng của Lâm Thần Thăng khi nhắc tới anh Năm cũng không thật sự chán ghét, thậm chí trong ánh mắt có phần rầu rĩ.

Trong này có vấn đề gì mà thôi.

Vậy mình muốn người tốt thì làm đến cùng, giúp bọn họ một chút là được.

Đương nhiên, ai nói làm người tốt sẽ miễn phí đâu...

- Ý đồ thì không dám.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười đối Hồng Ngũ nói:

- Chỉ có điều sau khi chuyện này thành công, công ty bạn tôi muốn triển khai một vài hợp tác bình thường cùng sản nghiệp do cô Hồng Ngũ xử lý, tôi giúp cô, cô giúp tôi, có thể được không!

Bạn cần đăng nhập để bình luận