Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1689: Tôi đi cướp cô ấy về! (2)

Lâm Thần Thăng bị hai nhân viên tạm thời của nhà họ Lâm nhìn kỹ với ánh mắt đùa cợt thì vẻ mặt tái mét, không nhịn được siết chặt nắm đấm.

- Ồ, ai vậy? Lâm Thần Thăng à!

Phía sau Lâm Thần Thăng truyền đến một câu kéo dài giọng, lộ ra vài phần đùa cợt.

Lâm Thần Thăng lặng lẽ hít sâu một hơi, cố bình tĩnh lại và nặn ra một nụ cười xoay người nhìn về phía sau.

Lâm Thần Du cười mỉm đứng ở phía sau và khoanh tay, một chiếc áo khoác hờ trên vai, có vẻ thời trang lại cao ngạo.

Người bên cạnh Lâm Thần Du đều nhìn Lâm Thần Thăng giống như nhìn khỉ trong vườn bách thú.

Không chỉ Lâm Thần Thăng không dễ chịu, ngay cả Hứa Gia Hạo cũng không thể không cảm giác được.

- Thần Thăng, chị cần dùng chỗ này một lát, em có thể đi tới chỗ khác mà chờ. Chị thấy quầy bar bên kia còn có một góc rất yên tĩnh, thích hợp với em đấy.

Lâm Thần Du cười nhạt nói:

- Chờ bọn chị xong việc sẽ trả chỗ này lại cho em!

Lâm Thần Du còn nhấn mạnh câu nói sau cùng, giống như góc này dành riêng Lâm Thần Thăng vậy.

- Chị Thần Du, chị dùng đi, em qua bên kia.

Lâm Thần Thăng khàn khàn nói.

Ở trong gia tộc, cha của Lâm Thần Du có quyền phát biểu rất lớn, Lâm Thần Thăng muốn quay lại công ty trong nhà để chứng minh bản thân thì không thể đắc tội chị ta được!

Lâm Thần Du khẽ gật đầu, hình như rất thỏa mãn khi thấy Lâm Thần Thăng không có mặt mũi như vậy.

Lâm Thần Thăng dẫn theo Hứa Gia Hạo rời đi mà không nói một câu nào.

Phía sau, mơ hồ còn truyền đến một vài tiếng bàn luận khe khẽ.

- Chị Thần Du, đó là Lâm Thần Thăng mà chị thường nêu ví dụ cho bọn em sao?

- Chà chà, trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên... không giống với người nhà họ Lâm.

- Chị Thần Du nói xuất thân không có nghĩa là tất cả, không có năng lực thì cũng chỉ là đồ bỏ đi, quả nhiên không sai.

Ngay cả Hứa Gia Hạo cũng cảm thấy những lời này quá khó nghe.

Lâm Thần Thăng không nói một lời, vẻ mặt hơi cụt hứng.

Ngay cả bản thân anh ta cũng cảm giác, bây giờ mình chỉ hợp với hai chữ uất ức.

Ba chữ, kẻ bất lực!

Tôi là kẻ bất lực! Lâm Thần Thăng thầm chửi mình.

- Nếu là trước đây, để cô Hồng nghe được những lời này, cô ấy nhất định sẽ đi xé nát miệng của những người đó...

Hứa Gia Hạo không biết có phải bị ma xui quỷ khiến hay không mà lầm bầm một câu.

Nói xong, cậu ta kinh ngạc phát hiện ra mình nói sai, cẩn thận liếc mắt nhìn Lâm Thần Thăng. Kết quả anh ta giống như không nghe được, không quát mắng cậu ta, thậm chí không liếc mắt nhìn cậu ta.

Lúc này Hứa Gia Hạo mới yên tâm.

- Hồng Vũ!

Nhưng vào lúc này, Lâm Thần Thăng hạ giọng, có phần khàn khàn nói ra hai chữ này.

Hứa Gia Hạo bị dọa cho giật mình, lập tức khẩn trương nhìn về phía anh ta.

Nhưng cuối cùng, Lâm Thần Thăng không nói gì.

Con người càng trải qua càng nhiều chuyện lại càng trưởng thành, anh ta đã biết kiềm chế hơn trước.

Chờ đến quầy bar bên kia, trong góc phòng đã có mấy người ngồi, hình như còn nhìn qua.

Lâm Thần Thăng không nhìn bọn họ, không muốn thấy ánh mắt giễu cợt. Anh ta cứ cúi đầu đi qua, ngồi xuống bên cạnh một người và buồn bực nói với người pha rượu:

- Cho tôi một cốc trà đá Trường Đảo!

Trà đá Trường Đảo là Cocktail, nhưng là rượu mạnh!

Đủ thấy trong lòng Lâm Thần Thăng lúc này cảm thấy khó chịu tới mức nào.

- Chào anh Lâm!

Người pha rượu nhận ra Lâm Thần Thăng, vội vàng lên tiếng trả lời và đi điều chế.

Lâm Thần Thăng cúi đầu, chờ đợi trong sự im lặng, nhưng vào lúc này, anh ta lại cảm giác Hứa Gia Hạo ngồi bên cạnh liên tục kéo tay áo mình.

Lúc đầu, Lâm Thần Thăng không để ý tới Hứa Gia Hạo.

Bên cạnh anh ta có vài người ngồi cùng thi sao. Bây giờ anh ta phải khiêm tốn, không muốn giao lưu thậm chí nhìn người ta.

Kết quả, Hứa Gia Hạo lại giống như thần kinh, vẫn không ngừng kéo tay áo anh ta.

- Cậu muốn làm gì?!

Lâm Thần Thăng cuối cùng tức giận, hạ giọng phẫn nộ hỏi Hứa Gia Hạo.

Kết quả, Lâm Thần Thăng nhìn thấy vẻ mặt Hứa Gia Hạo chấn động, không thể tin nổi, liên tục chỉ tay về phía bên kia của mình.

Hứa Gia Hạo thở ra một hơi nặng nề và xoay mặt nhìn sang.

Ở bên cạnh Hứa Gia Hạo có người đang cười tủm tỉm nhìn anh ta, thấy anh ta nhìn qua, còn giơ tay lên gọi:

- Hi, Lâm thiếu, lại gặp mặt rồi.

Chờ tới khi nhìn thấy rõ ràng người đang ngồi bên cạnh, Lâm Thần Thăng lập tức cảm thấy không thể tin nổi trợn tròn mắt và nhếch miệng.

Ngồi ở bên cạnh anh ta không phải là ai khác, chính là người trẻ tuổi từng bị anh ta hãm hại ở trung tâm thương mại, sau đó còn được anh ta nhường phòng đồng thời mời một bữa cơm ở quán ăn riêng, để đối phương bớt giận.

Sao lại gặp mặt, còn gặp ở đây nữa!

Tại sao người này lại xuất hiện ở đây?!

Lâm Thần Thăng rất kinh ngạc.

Tất nhiên ngồi ở bên cạnh Lâm Thần Thăng là Bạch Tiểu Thăng.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng đang cười híp mắt nhìn anh ta.

Thật ra, Bạch Tiểu Thăng cũng có mặt trong cuộc họp kinh doanh của nhà họ Lâm vào buổi trưa nay, chỉ là ngồi trong góc quan sát nên Lâm Thần Thăng không phát hiện ra mà thôi.

Tối qua, Bạch Tiểu Thăng và Hồng Vũ vạch ra kế hoạch, Hồng Vũ đã nói cho anh biết, hôm nay nhà họ Lâm có hai hoạt động lớn này.

Hồng Vũ nói, “nội ứng” của cô ta ở nhà họ Lâm "nói trong hai hoạt động này, cuộc họp kinh doanh vào buổi trưa có quy mô nhỏ hơn, Lâm Thần Thăng sẽ tham dự. Bữa tiệc tối, thế hệ trẻ tuổi nhà họ Lâm sẽ đến, nhưng người lớn tuổi sẽ không xuất hiện.

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy hai hoạt động này chính là thời cơ tốt nhất, lúc này mới sắp xếp tất cả.

Thật ra, vừa rồi khi Lâm Thần Thăng đi vào sảnh này, Bạch Tiểu Thăng đã để ý đến anh ta, thấy anh ta bị Lâm Thần Thành, Lâm Thần Du xem thành người qua đường, vẻ mặt hoảng hốt, cô đơn, hình như còn nhớ tới người kia.

Bạch Tiểu Thăng vừa phân tích biến hóa trong lòng Lâm Thần Thăng, vừa xúc động.

Mưu sự tại người, thành sự tại trời, câu châm ngôn này nói thật sự rất đúng.

Ban đầu mình tính ba ngày là có thể thấy được kết quả cuộc chiến theo đuổi đàn ông, nhưng xem tình hình thế này, hẳn một hai ngày là có thể làm được.

Lần này thật đúng là trời cũng giúp mình! Bạch Tiểu Thăng không nhịn được thầm cảm thấy sảng khoái.

Lúc này.

- Sao anh lại ở đây?!

Lâm Thần Thăng sửng sốt hỏi Bạch Tiểu Thăng.

- Tất nhiên là có người mời tôi tới.

Bạch Tiểu Thăng cười thần bí.

- Mời anh?

Lâm Thần Thăng híp mắt lại, kinh ngạc nói:

- Là ai vậy?

Bạch Tiểu Thăng cười, không rõ trả lời:

- Nói ra, tôi còn phải cảm ơn anh Lâm đã tặng tôi tôi một nhân duyên.

Lời nói này càng làm cho Lâm Thần Thăng không hiểu.

Bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhìn nhau, cố nén cười.

Giật mình sao?

Chuyện giật mình còn ở phía sau!

- Hóa ra anh ở đây à, thật sự làm em dễ tìm đấy.

Phía sau bỗng nhiên truyền tới một giọng nữ dịu dàng.

Lâm Thần Thăng bỗng nhiên quay đầu, mắt mơ hồ hơi sáng lên.

Một người phụ nữ đứng phía sau bọn họ, trên người mặc chiếc váy màu đen làm lộ ra các đường nét trên người cô ta, trang điểm cũng phù hợp, ở dưới ánh đèn nhìn đặc biệt động lòng người.

Quả nhiên là Hồng Vũ!

Lúc này, mặc dù ở đây là bữa tiệc rượu nhà họ Lâm, nhưng có rất nhiều người của nhà họ Hồng cũng tham gia.

Lâm Thần Thăng nhìn Hồng Vũ trước mắt với vẻ không thể tin được, có phần kích động, lắp bắp hỏi:

- Cô… cô tìm tôi?

- Cô Hồng Vũ tìm tôi!

Bên cạnh có một giọng nói vang lên.

Lâm Thần Thăng không nhịn được nhìn sang, Bạch Tiểu Thăng đã mỉm cười rời khỏi chỗ ngồi và đi về phía Hồng Vũ.

Điều này làm cho Lâm Thần Thăng há hốc mồm.

Hồng Vũ cũng không nhìn Lâm Thần Thăng, hình như thật sự phân rõ giới hạn với anh ta, chỉ nhìn Bạch Tiểu Thăng cười rạng rỡ:

- Em muốn giới thiệu với anh về mấy người bạn bên kia.

- Được.

Bạch Tiểu Thăng cười sang sảng nói.

Hai người này cùng đi về phía chỗ những người khách bên kia.

Lâm Thần Thăng nhìn hai người đi sát nhau với vẻ khó có thể tin nổi.

Cuối cùng, trong mắt Lâm Thần Thăng mơ hồ có sự ghen tuông.

Bên kia, Bạch Tiểu Thăng còn mỉm cười nói nhỏ với Hồng Vũ:

- Không tệ, duy trì trạng thái này, lạnh nhạt với anh ta. Tôi vừa thấy anh ta đang rất buồn bực tức tối, ừ, lúc này mới có thể nhớ tới lòng tốt của cô! Còn có, cô công khai xin lỗi anh ta, như vậy đã cho anh ta đủ mặt mũi rồi! Anh ta sẽ cảm thấy qua lại với cô cũng không tính là mất mặt!

Cho đến tận bây giờ, Bạch Tiểu Thăng đã sắp xếp tất cả rõ ràng, Hồng Vũ cũng thấy được sự thay đổi trên nét mặt của Lâm Thần Thăng, tất nhiên vô cùng tin tưởng và nghe theo anh, anh nói gì nghe nấy.

- Vậy anh ta sẽ thật sự chủ động sao?

Hồng Vũ vẫn không nhịn được nói.

- Cô cứ tin tôi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói:

- Tôi có thể xem hiểu được suy nghĩ trong lòng của người ta!

Ở quầy bar bên kia, tâm trạng đau khổ của Lâm Thần Thăng thật sự đã lộ rõ.

Anh ta không ngờ mình chỉ tùy tiện kéo một người đàn ông tới gánh trách nhiệm, hắn lại thật sự qua lại với Hồng Vũ!

Còn thân mật như vậy!

Chẳng lẽ, cũng bởi vì hắn nên Hồng Vũ mới thay lòng?!

Đáng chết, đáng chết, thật sự đáng chết!

Lâm Thần Thăng quả thật muốn chửi ầm lên, mắng thằng nhóc không biết tên kia, chửi cả mình!

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ở bên cạnh uống rượu, âm thầm nhìn nhau.

Cho dù là bọn họ cũng nhận ra được tâm trạng của Lâm Thần Thăng.

Bạch Tiểu Thăng kích thích như vậy, nhưng xem như đã ghim vào trong lòng hắn.

Sau khi uống thuốc mạnh như vậy, Lâm Thần Thăng còn không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao?

- Thiếu gia, lẽ nào cô Hồng Vũ với người kia thật sự... vừa gặp đã yêu sao?

Bên cạnh, Hứa Gia Hạo không dám tin tưởng khẽ hỏi.

- Cậu bớt thả rắm đi, cái gì mà vừa gặp đã yêu, Hồng Vũ làm sao có thể vừa gặp hắn đã yêu được chứ!

Lâm Thần Thăng quát khẽ, ánh mắt kia quả thật giống như muốn giết người.

Hứa Gia Hạo bị dọa cho giật mình, không nhịn được lầm bầm:

- Đây không phải là điều anh muốn sao? Cô Hồng không dây dưa với anh nữa, đổi thành đi tìm người khác...

Lâm Thần Thăng tức giận trừng mắt với Hứa Gia Hạo, như muốn nói "Cậu còn nói nữa"!

Đúng lúc này, người pha rượu đẩy một cốc tới:

- Ngài Lâm, trà đá Trường Đảo của ngài đây. Rượu này khá mạnh, cho nên mong ngài uống vừa phải...

Người pha rượu còn chưa nói dứt lời, lại kinh ngạc thấy Lâm Thần Thăng cầm cốc rượu buồn bực uống hết một hơi!

Một hơi… uống cạn!

Đây là Cocktail, không phải là bia đâu...

Người pha rượu cũng sửng sốt.

Rượu mạnh vào cổ họng làm gương mặt Lâm Thần Thăng đỏ lên, thoáng cái đã đứng lên và bước nhanh về phía Bạch Tiểu Thăng, Hồng Vũ.

Hứa Gia Hạo thấy vậy thì lập tức kinh ngạc, vội vàng hỏi:

- Lâm thiếu, anh đi đâu vậy?

Lâm Thần Thăng cũng không quay đầu lại, chỉ nói một câu:

- Tôi đi cướp cô ấy về!

Bạn cần đăng nhập để bình luận