Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1692: “Đạo sư tâm linh" Bạch Tiểu Thăng (1)

Lâm Thần Thăng ngây người nhìn Bạch Tiểu Thăng trước mắt, cho tới bây giờ mình vẫn còn chưa biết tên họ của người này, lại nhiều lần gặp gỡ. Nhìn anh ta hình như không lớn tuổi lắm, vẻ mặt tươi cười thản nhiên, mắt sâu có thần.

- Anh nói muốn cho… cho tôi một cơ hội chứng minh mình không phải là kẻ vô dụng sao?!

Lâm Thần Thăng nhắc lại lời Bạch Tiểu Thăng nói.

Bởi giật mình, thậm chí hắn hơi nói lắp.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và gật đầu, sau đó nói:

- Vừa rồi, tôi thấy thái độ của Lâm Thần Thành, Lâm Thần Du và người nhà họ Lâm với anh không tính là quá tốt! Tôi biết anh vẫn muốn chứng minh cho bọn họ, cho tất cả mọi người thấy anh không phải là kẻ vô dụng! Người kiêu ngạo như anh cũng có thể cúi đầu nghe theo, vì lợi ích toàn cục mà tạm thời nhân nhượng, tiếp nhận sự sỉ nhục, nói móc của những người trong thế hệ và trong doanh nghiệp. Tôi tin tưởng anh sẽ cảm thấy hứng thú đối với cơ hội tôi đưa ra!

Lâm Thần Thăng kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Chuyện hắn bị sỉ nhục, bắt nạt trong doanh nghiệp cũng không truyền ra ngoài, là ông nội ra lệnh giữ bí mật, nhưng Hồng Vũ biết, còn đứng ra giúp mình.

Ngay cả chuyện này mà Hồng Vũ cũng nói cho anh ta biết sao?

- Tôi rất muốn chứng minh bản thân mình, nhưng tại sao tôi phải tin tưởng anh chứ?

Lâm Thần Thăng căm giận nói với Bạch Tiểu Thăng.

Trong lòng hắn rất đố kỵ.

Với ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng tất nhiên biết tại sao hắn lại tức giận, nếu không dập tắt được thì rõ ràng không có cách nào nói chuyện tiếp.

- Lâm Thần Thăng, tôi muốn làm rõ cho anh biết một chuyện. Cho tới bây giờ, tôi và Hồng Vũ thật sự không như anh nghĩ đâu. Chúng tôi không có quan hệ gì đặc biệt. Nếu nhất quyết phải nói có quan hệ, giữa chúng tôi chắc là quan hệ về buôn bán hợp tác!

Bạch Tiểu Thăng cười nói:

- Anh muốn hỏi là hợp tác gì, vậy thứ lỗi cho bây giờ tôi vẫn không thể nói cho anh biết được, về sau anh sẽ biết. Nói chung, anh chỉ cần biết, cô ấy tin tưởng tôi trên phương diện hợp tác kinh doanh là được. Tôi cảm thấy yêu ai yêu cả đường đi lối về, anh cũng có thể thử tin tôi. Có thể đây là một lần chuyển hướng quan trọng trong cuộc đời anh, anh không muốn thử sao?

Bạch Tiểu Thăng giải thích, đồng thời không quên đưa thêm một điều kiện giới hạn, hết hạn là "cho đến hiện nay", anh và Hồng Vũ vẫn không có quan hệ cá nhân gì.

Đó chính là nói nếu trải qua thời gian dài, sẽ không thể bảo đảm được...

Bạch Tiểu Thăng làm cho Lâm Thần Thăng vừa thoáng yên lòng, lại có một cảm giác nguy cơ.

Lâm Thần Thăng nhíu mày nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt phức tạp, hỏi:

- Anh rốt cuộc là ai?

Càng tiếp xúc lâu với Bạch Tiểu Thăng, Lâm Thần Thăng càng có cảm giác kỳ lạ.

Người này thần bí lại mạnh mẽ, có khí chất khiến cho người ta kính nể, e sợ...

Anh ta tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường!

Bạch Tiểu Thăng cười, ung dung nói:

- Bây giờ còn chưa thuận tiện nói, nhưng nếu như anh đồng ý với đề nghị của tôi, có lẽ tôi sẽ nhanh chóng đến thăm nhà họ Lâm, đồng thời làm sáng tỏ thân phận.

Bạch Tiểu Thăng tiếp tục mỉm cười và nói:

- Có thể anh không tin, ngay cả cô Hồng Vũ cũng còn không biết tên họ của tôi.

Bạch Tiểu Thăng nói lời này làm cho Lâm Thần Thăng sửng sốt.

Bạch Tiểu Thăng thậm chí vẫn che giấu thân phận, điều này làm cho Lâm Thần Thăng thật sự có chút lo lắng.

Nhưng nói đến Hồng Vũ cũng không biết, Lâm Thần Thăng lại cảm thấy không thể tin nổi.

Nói cách khác, dưới tình huống Hồng Vũ không biết tên họ người này, còn có thể đồng ý tiến hành hợp tác kinh doanh với hắn sao?

Điều này... Làm sao có thể chứ?

Lâm Thần Thăng trước sau tin tưởng Hồng Vũ chắc chắn là người thông minh, lý trí, căn bản sẽ không làm ra chuyện không sáng suốt như thế.

Nếu thái độ thật sự khác thường như vậy thì trong này nhất định có nguyên nhân!

Lâm Thần Thăng cảm thấy mình có thể không tin người đàn ông này, nhưng không thể không tin Hồng Vũ!

Nhưng nếu người đàn ông trước mắt này thật sự không có ý tốt thì phải làm gì?

Hắn tất nhiên không thể mặc cho Hồng Vũ gặp nguy hiểm, nhưng hắn muốn đi nhắc cô, lúc này cô lại không để ý tới mình...

Lâm Thần Thăng vừa sốt ruột lại rầu rĩ, cuối cùng hạ quyết tâm.

Là đầm rồng hay là hang hổ, vậy không bằng mình cũng đi vào trong, phát hiện nguy hiểm thì mình liều mạng thu thập chứng cứ, để cho Hồng Vũ nhìn thấy rõ bộ mặt của người này!

Lâm Thần Thăng quan tâm tới Hồng Vũ nên quyết định, lúc này ngước mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng:

- Vậy, tôi muốn nghe thử anh muốn hợp tác với tôi thế nào rồi mới quyết định được.

Lâm Thần Thăng cũng cố gắng quan sát Bạch Tiểu Thăng, mong chờ làm cho đối phương nói ra càng nhiều hơn.

Hắn đang gài bẫy, hắn tin tưởng chắc chắn, nếu người này có vấn đề thì càng nói càng nhiều sơ hở!

Bạch Tiểu Thăng làm sao có thể không nhìn ra tâm trạng này của Lâm Thần Thăng.

- Là như vậy, tôi có người bạn làm tổng giám đốc một công ty, hắn thiếu một vị Phó tổng giám đốc điều hành. Tôi cảm thấy anh rất thích hợp.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói với Lâm Thần Thăng:

- Anh xem, lúc này không phải rất tốt sao, ngươi có cơ hội chứng minh mình, bạn tôi cũng giải quyết được vấn đề ghế trống trong tầng quản lý.

Lâm Thần Thăng nghe Bạch Tiểu Thăng nói xong thì lập tức kinh ngạc.

Lâm Thần Thăng đã từng nghĩ, Bạch Tiểu Thăng có thể sẽ nhắc tới một ít “hợp tác” tương đối quá đáng để thu lợi.

Ví dụ như lấy danh nghĩa Lâm Thần Thăng hắn để hợp tác làm chuyện gì đó, hoặc bảo hắn liên lạc với một số nhân mạch nhà họ Lâm, dù sao hắn có vô dụng, trên đầu đỉnh cũng gắn một chữ “Lâm” ngàn vàng.

Nhưng Lâm Thần Thăng tuyệt đối không nghĩ tới Bạch Tiểu Thăng đưa ra là hợp tác này!

Bảo hắn đi làm quản lý cao cấp cho một công ty?

À, ban đầu cho tôi một danh giả, sau đó gian lận trên hợp đồng, buộc chặt tôi, ép buộc tôi! Lâm Thần Thăng lập tức "hiểu".

- Bên ngoài, bây giờ người ta gọi Lâm Thần Thăng tôi là củi mục nhà họ Lâm, anh mời tôi đi làm quản lý cao cấp của một công ty, thật đúng là mắt sáng nhận ra châu ngọc!

Lâm Thần Thăng nói với Bạch Tiểu Thăng có chút giễu cợt.

Hắn nhận định trong này có hãm hại gì đó!

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy tâm tư của Lâm Thần Thăng lại mỉm cười và nói:

- Đừng xem nhẹ chính mình như thế. Vô dụng sao? Đây chẳng qua là anh không có một cơ hội có thể chứng minh chính mình thôi.

Bạch Tiểu Thăng nói tiếp:

- Anh Lâm, tôi đã cặn kẽ hỏi qua, vài lần anh gặp thất bại, nói thật, lúc đầu anh có quá nhiều chủ nghĩa lãng mạn và tư duy lý tưởng hóa, thật sự không thể thực hiện được điều đó, nhưng không có nghĩa là các biện pháp của anh không có giá trị, chỉ là bước chân phải lớn hơn một chút.

- Nói thô thiển một chút, chính là bước lớn dễ dàng kéo trứng.

- Tôi cũng chú ý thấy trong mấy lần sau đó anh đều thử chỉnh sửa lại cách làm của mình, càng cụ thể càng thực tế hơn, càng tiếp thu được nhiều loại ý kiến, đây mới là điều đáng quý! Điều này chứng minh anh có thể phát hiện vấn đề, đồng thời tích cực ứng phó, mà không phải giậm chân tại chỗ!

- Quan trọng nhất chính là thất bại cuối cùng của anh thật ra đáng phải thành công, chỉ có điều nếu anh thành công thì không hợp với bố cục chỉnh thể của nhà họ Lâm, anh cũng động tới miếng gánh của gia tộc khác trong địa phương, tôi tin tưởng là ông cụ Lâm đã ép anh phải thu tay lại!

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp phân tích làm cho Lâm Thần Thăng kinh ngạc, một câu cuối cùng lại làm cho Lâm Thần Thăng thấy chấn động.

Sao anh ta biết được những điều này!

- Anh.. anh rốt cuộc là ai?

Lâm Thần Thăng thoáng cái đã ngồi thẳng người, cảnh giác nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Tôi là một người ngoài cuộc nên nhìn tương đối thông suốt hơn.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói.

Anh là giám đốc điều hành khu Đại Trung Hoa ở tập đoàn Chấn Bắc, ngồi ôm trăm nghìn doanh nghiệp và hợp tác mật thiết với các gia tộc lớn trên thế giới, nếu như anh không nhìn ra, không phân tích ra được những điều này, chẳng phải sẽ khiến cho người trong ngành chê cười sao.

Lâm Thần Thăng nuốt nước miếng, thận trọng nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Người đàn ông trước mắt này nhìn hoàn toàn không có ác ý, thậm chí có cảm giác thân thiện, nhưng phân tích của anh ta lại càng đáng sợ hơn!

- Tôi muốn biết, công ty của bạn anh là nhà nào. Có thể nói một chút về chuyện này chứ?

Lâm Thần Thăng trầm giọng nói.

Lâm Thần Thăng muốn tiếp tục trò chuyện.

Bạch Tiểu Thăng ngược lại cũng không tránh kiêng kị, khẽ nói ra câu:

- Thiên Tự Quốc Tế.

Lâm Thần Thăng nhíu mày suy nghĩ một lát rồi nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Hắn biết một ít tình hình về Thiên Tự Quốc Tế, nhưng không nhiều.

Dù sao hắn là củi mục nhà họ Lâm nên tham gia rất ít kinh doanh trong gia tộc.

- Là một doanh nghiệp từ nội địa tới, ở bên cạnh... vẫn tính là có chút danh tiếng, quy mô thật ra không tính là nhỏ, nghe nói còn có bối cảnh lợi hại gì đó. Nhưng hình như có xung đột với buôn bán trong nhà chúng tôi.

Lâm Thần Thăng nhíu mày nói:

- Người đứng đầu công ty này là bạn của anh sao?!

Lâm Thần Thăng cảm thấy giật mình về thân phận và địa vị của Bạch Tiểu Thăng, lại không biết thân phận thật sự của anh còn cao hơn gia chủ nhà họ Lâm.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận