Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1693: “Đạo sư tâm linh" Bạch Tiểu Thăng (2)

Có thương hiệu công ty lớn, tin tưởng Lâm Thần Thăng có thể an tâm hơn.

- Không đúng, các người có phải coi trọng thân phận của người nhà họ Lâm của tôi, có phải muốn nhận được tin tức gì đó từ tôi, hoặc là bảo tôi làm nội ứng ở nhà họ Lâm? Vậy thứ lỗi cho tôi không thể đồng ý!

Lâm Thần Thăng bỗng nhiên nhíu mày nói.

Người này ngược lại rất cảnh giác!

Bạch Tiểu Thăng bất ngờ, ngược lại càng lúc càng thưởng thức hắn.

- Như vậy đi, chờ bữa tiệc rượu kết thúc, anh đi chuẩn bị một phần hợp đồng, nhớ kỹ, đừng cho mình quá nhiều ưu đãi và phúc lợi, tôi sẽ cho bên kia kiểm tra và ký. Hợp đồng có bất kỳ chuyện gì vi phạm, anh đều có thể từ chối, đồng thời có thể lập tức ngừng hẳn hợp tác, ý anh thế nào?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói.

Lời này khiến Lâm Thần Thăng sửng sốt.

Còn có chuyện như vậy sao? Bảo người được mời như hắn... tự nghĩ hợp đồng?

Quả thật mới nghe lần đầu!

- Nếu như tôi nói coi trọng anh, anh tất nhiên không tin, nhưng nếu như tôi nói cho anh biết, Hồng Vũ đã dùng sản nghiệp của cô ấy ký hợp đồng với bên kia để đổi lấy một cơ hội cho anh, anh tin không?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói:

- Đương nhiên, trong này cũng có một phần là do tôi coi trọng anh, nếu không sẽ không thông qua.

Lâm Thần Thăng nghe được lời này thì nhìn Bạch Tiểu Thăng với vẻ không thể tin được.

Nhưng sau đó, ánh mắt của hắn lại sáng ngời:

- Anh nói… là Hồng Vũ giúp tôi! Cô ấy, cô ấy không phải là...

Nghe có liên quan đến Hồng Vũ, Lâm Thần Thăng kinh ngạc lại vui, trong đầu không thể suy nghĩ tới chuyện khác nữa.

- Cô ấy muốn khích lệ cho anh đứng lên.

Bạch Tiểu Thăng xúc động nói với Lâm Thần Thăng:

- Phụ nữ tốt như vậy không nhiều đâu! Tôi thấy cô ấy chân thành, cũng thấy tình cảm giữa hai người, lúc này mới bằng lòng giúp các người một tay. Thế nào, nếu như anh không muốn thì quên đi! Tôi cần gì phải làm người xấu chứ!

Bạch Tiểu Thăng giả vờ như đứng dậy muốn đi:

- Chỉ có điều, nếu anh cứ vô dụng như thế, cô ấy cũng không tiện ăn nói với trong nhà mình! Dù sao, cô ấy là một trong những người giỏi nhất của nhà họ Hồng.

Bạch Tiểu Thăng lẩm bẩm nói:

- Về người tới nhà họ Hồng cầu hôn, sợ rằng sắp đạp bằng ngưỡng cửa rồi đấy!

Bạch Tiểu Thăng cố ý nói lời này, tất nhiên là để Lâm Thần Thăng yên tâm “hợp tác” với mình.

Bạch Tiểu Thăng không nói điều này còn tốt, vừa nói như vậy, Lâm Thần Thăng lại không thể ngồi yên được nữa.

- Được, được, tôi đồng ý với anh! Tôi bằng lòng tiếp nhận cơ hội này!

Trong nháy mắt, Lâm Thần Thăng không còn lý trí nữa, thoáng cái đã trở nên kích động:

- Tôi muốn làm ra một chuyện để chứng minh tôi không phải là kẻ vô dụng, tôi có năng lực ở cùng với cô!

Vì Hồng Vũ, Lâm Thần Thăng cũng muốn liều mạng đánh một trận.

Nếu không, Hồng Vũ trở thành của người khác, hắn sẽ hối hận cả đời!

Thấy thái độ Lâm Thần Thăng như vậy, Bạch Tiểu Thăng cười và gật đầu nói:

- Được, anh như vậy mới xem như không uổng phí tấm lòng của cô Hồng Vũ!

Bạch Tiểu Thăng nói với vẻ mặt xúc động, trong lòng lại có chút ngượng ngùng.

Mình làm vậy chính là lợi dụng tình yêu của hai người: “Lừa gạt" xong người này, lại "lừa gạt" người này, trái và phải đều "Lừa dối" cả.

Nhưng kể từ đó, quả thật có thể làm cho Lâm Thần Thăng chứng minh mình không phải là kẻ vô dụng, mở ra cuộc sống mới. Càng có thể giúp Hồng Vũ, khiến Lâm Thần Thăng trân trọng cô.

Mình chưa tính là người xấu, tôi rõ ràng là người cực kỳ tốt, là Nguyệt lão đấy!

Bạch Tiểu Thăng nghĩ tới đây thì không nhịn được thầm khen mình một hồi.

Còn nữa, mình nói chuyện một lúc đã khuyên được Lâm Thần Thăng, hoàn toàn đạt tiêu chuẩn của "đạo sư tâm linh".

Đạo sư tâm linh Bạch Tiểu Thăng, nghe cũng rất tốt...

Trong việc thuê Lâm Thần Thăng, thật ra không phải là quyết định nhất thời của Bạch Tiểu Thăng, mà anh đã suy nghĩ chu đáo.

Sở dĩ anh bảo Lâm Thần Thăng đi tới Thiên Tự Quốc Tế Thành Nam, ngoại trừ "có dụng ý khác", Bạch Tiểu Thăng cũng muốn để người nhà họ Lâm chứng minh bản thân, được người nhà tán thành và ôm mỹ nhân về, sau đó giúp đỡ Thiên Tự Quốc Tế có thể đặt chân và phát triển tốt hơn!

Đừng thấy Lâm Thần Thăng là người nhà họ Lâm, nhưng hắn ở nhà họ Lâm chịu ủy khuất và xem thường, giễu cợt và chế giễu thật sự đủ nhiều rồi.

Cho dù Lâm Thần Thăng chứng minh giá trị của mình và được nhà họ Lâm tán thành, tâm tư của hắn cũng sẽ không thiên vị nhà họ Lâm, ngược lại sẽ trung thành với Thiên Tự Quốc Tế, bởi vì Thiên Tự Quốc Tế cho hắn một cơ hội xoay người.

Bạch Tiểu Thăng nghiên cứu qua tính cách của Lâm Thần Thăng cho nên rất chắc chắn về điểm này.

- Tôi sẽ lập tức đi chuẩn bị hợp đồng!

Lâm Thần Thăng nóng lòng, quả thật không muốn lãng phí thêm một giây nào nữa.

Nhưng sau đó, Lâm Thần Thăng vẫn cẩn thận nói ra một câu:

- Trước khi đi, anh phải để tôi nói chuyện với Hồng Vũ một câu! Nếu anh nói là tấm lòng của Hồng Vũ, tôi cũng phải chứng minh đúng không?

Lâm Thần Thăng nói dứt lời lại sợ Bạch Tiểu Thăng hiểu nhầm, giọng điệu sốt ruột nói:

- Đây cũng không phải là tôi không tin anh, mà làm như thế, tôi mới có thể yên lòng hơn...

Bạch Tiểu Thăng cười có vẻ không để ý, gật đầu đồng ý:

- Có thể được.

Trên thực tế, Bạch Tiểu Thăng vốn định để cho hai người bày tỏ thái độ với nhau.

Bởi vậy, cũng có thể để cho Hồng Vũ thấy được kết quả cô ta muốn thì cơ bản đã đạt được, có thể thực hiện “phần thưởng” như đã giao hẹn với anh!

Thấy Bạch Tiểu Thăng thản nhiên đồng ý như vậy, trong lòng Lâm Thần Thăng cũng yên tâm hơn.

Hắn tất nhiên biết ơn Hồng Vũ, cũng biết ơn Bạch Tiểu Thăng.

Dù sao, lúc này hắn đang rất thê thảm, Bạch Tiểu Thăng còn có thể bình thản, kiên trì nói chuyện với hắn như vậy, đồng thời bảo hắn tự nghĩ hợp đồng. Cho dù trong đó có một phần nguyên nhân là “hợp tác” với Hồng Vũ "Hợp tác", nhưng người này cũng đủ tôn trọng mình!

Dệt hoa trên gấm, kém xa đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Lâm Thần Thăng lúc này, ai đối xử tốt với hắn, hắn sẽ nhớ kỹ.

- Bây giờ, mọi được đã được chuẩn bị rồi.

Bạch Tiểu Thăng thấy vậy, trong lòng cũng cảm giác khoan khoái:

- Xem ra, ít ngày nữa có thể đến nhà họ Lâm, từ từ nói chuyện với bọn họ rồi!

Sau khi Bạch Tiểu Thăng và Lâm Thần Thăng nói chuyện thỏa đáng, hai người lần lượt đứng lên. Theo Lâm Thần Thăng yêu cầu, bọn họ sẽ đi qua nói chuyện với Hồng Vũ.

Thấy đám người Bạch Tiểu Thăng nói xong, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh lần lượt cười. Hứa Gia Hạo lại bối rối, không rõ có chuyện gì xảy ra.

Bạch Tiểu Thăng và Lâm Thần Thăng đi về phía Hồng Vũ.

Lúc này, Lâm Thần Thành đang đứng ở trước mặt Hồng Vũ với phong thái tao nhã, mỉm cười nói chuyện với cô. Hồng Vũ cũng câu được câu không trả lời hắn.

Lâm Thần Du ở cách đó không xa, đang trò chuyện với những người khác.

Đám người Bạch Tiểu Thăng vừa tới gần lập tức làm Lâm Thần Thành chú ý.

Lâm Thần Thành không Lâm Thần Thăng còn tốt, vừa thấy anh ta thì nụ cười ôn nhu lập tức lạnh đi, ánh mắt lộ ra mơ hồ có phần không vui.

Theo Lâm Thần Thành thấy, cậu em họ Lâm Thần Thăng này của mình quả thật giống như cao da chó, quấn quýt với Hồng Vũ không ngừng, đến giờ rồi mà vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.

Quả thật là đáng ghét!

- Đồ bỏ đi như mày, đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!

Trong lòng Lâm Thần Thành thầm mắng Lâm Thần Thăng.

Nhưng hắn không thấy được trong ánh mắt Hồng Vũ mơ hồ có chút mong đợi chợt lóe lên rồi biến mất.

Vị "Đại tiên sinh" này đã nói cô ta phải bình tĩnh.

Bình tĩnh! Hồng Vũ có nén tâm trạng của mình.

Lâm Thần Thăng nhìn chằm chằm vào Hồng Vũ, hoàn toàn quên những người bên ngoài, bước đi mạnh mẽ, ánh mắt nóng bỏng.

Bạch Tiểu Thăng đi theo ở phía sau.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh lại dẫn theo Hứa Gia Hạo tới cửa đại sảnh của bữa tiệc. Bọn họ không thích hợp để xuất hiện trong tình cảnh sau đó.

- Lâm Thần Thăng, cậu còn qua đây làm gì?!

Chờ đám người Bạch Tiểu Thăng đến gần, Lâm Thần Thành lên tiếng, chất vấn trước.

Lâm Thần Thành vừa cao giọng, mọi người xung quanh lập tức nhìn sang.

Lâm Thần Du thấy thế thì khẽ nhíu mày, khoanh tay và đi tới đứng cùng với Lâm Thần Thành.

Lâm Thần Thăng không nhìn Lâm Thần Thành, càng không trả lời câu hỏi đầy uy hiếp của hắn. Anh ta dừng lại ở trước mặt Hồng Vũ, chăm chú nhìn cô ta say đắm với ánh mắt nóng bỏng.

Điều này làm cho tim Hồng Vũ đập thình thịch!

Lâm Thần Thành thấy vậy thì nổi trận lôi đình.

Lâm Thần Thăng tưởng mình là ai, một tên bỏ đi lại dám không trả lời mình, không nhìn mình ở ngay trước mặt mọi người!

Vào lúc Lâm Thần Thành tức giận định lên tiếng, Lâm Thần Thăng đã mở miệng.

- Hồng Vũ, anh biết tất cả những gì em làm vì anh! Trước kia anh quá ngu ngốc, nhưng bây giờ anh sẽ không như vậy nữa!

- Anh sẽ chứng minh cho em thấy anh không phải là một kẻ vô dụng!

- Mong em hãy chờ anh, anh sẽ một lần nữa quang minh chính đại theo đuổi em! !

Lâm Thần Thăng nói không nhiều, nhưng lời nói rất khí thế lại rất cảm động.

Trong lòng Hồng Vũ giống như có chú nai con đang đụng loạn, nhưng vẫn liều mạng cố ép mình phải kiềm chế, không hề thể hiện ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận