Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1694: Hoàn thành bố cục (1)

'Đại tiên sinh' đã nói chuyện với anh ấy, vậy... mình có thể tiếp nhận anh ấy không!

Hồng Vũ lén nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu, lại khẽ lắc đầu.

Đó là ám chỉ đã sớm giao hẹn trước, ý là: “Có thể, nhưng đừng quá nhiệt tình" .

Hồng Vũ lập tức hiểu được.

Người đàn ông này, cô tuyệt đối không thể dính quá chặt, không thể biểu hiện quá nóng nảy, chỉ thích hợp để ở khoảng cách hơi xa mới có thể làm cho hắn một lòng một dạ với cô.

Đây là xa thương gần thường...

- Vậy tôi… sẽ chờ xem sao.

Cho dù vẻ mặt Hồng Vũ bình tĩnh, giọng điệu bình thản, nhưng rõ ràng trong lời này khiến cho người ta hy vọng.

Mắt Lâm Thần Thăng lập tức sáng ngời.

Lâm Thần Thành hết sức kinh ngạc, trong lòng nóng như lửa đốt.

- Lâm Thần Thăng, cậu còn qua quấy rầy cô Hồng làm gì, còn ngại vừa rồi chưa đủ mất mặt sao? Tôi thấy cậu đúng là tính xấu không đổi! Vừa rồi cậu say rượu mất kiểm soát, tôi còn chưa có tìm cậu tính sổ đấy!

Lâm Thần Thành phẫn nộ chê bai Lâm Thần Thăng và bất chợt nói với Hồng Vũ:

- Cô Hồng, cô cứ yên tâm, tôi sẽ thay mặt người lớn trong gia tộc quản giáo tốt cậu em họ này của tôi, không để cho cậu ta không quấy rầy cô nữa! Nếu cần thiết, tôi có thể yêu cầu người lớn tuổi trong nhà cấm túc cậu ta!

Lâm Thần Thành sỉ nhục Lâm Thần Thăng, còn hứa hẹn với Hồng Vũ.

Đây cũng là để thể hiện ra địa vị và thực lực của Lâm Thần Thành ở nhà họ Lâm.

- Lâm Thần Thăng, cậu chẳng những vô dụng, còn không biết xấu hổ!

Lâm Thần Du cũng bĩu môi khinh miệt lắc đầu, nói giúp vào.

Làm lớn chuyện này sẽ vừa vặn chèn ép người trong nhà Lâm Thần Thăng, Lâm Thần Du rất vui khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Hai người này giễu cợt sỉ nhục như thế làm cho ánh mắt Hồng Vũ mơ hồ có phần tức giận, nhưng cô ta vẫn kiềm chế, không lên tiếng nói giúp Lâm Thần Thăng.

Bạch Tiểu Thăng đã nói, người đàn ông coi trọng mặt mũi, cho dù bị sỉ nhục cũng phải nhận!

Người phụ nữ can thiệp vào sẽ không phải là lấy lại mặt mũi cho đàn ông, mà càng làm cho hắn khó xử!

Lúc này, Hồng Vũ liền nghe lời.

Giờ phút này, Lâm Thần Thăng nghe thấy những lời sỉ nhục của người trong gia tộc lại không phẫn nộ, cũng không phát điên như vừa rồi, mà chỉ bình tĩnh liếc nhìn Lâm Thần Thành, Lâm Thần Du.

Lâm Thần Thăng không cần cầu xin một cơ hội xoay người ở nhà họ Lâm, toàn thân cũng lộ ra chí khí cực lớn.

- Tôi sẽ chứng minh cho các người thấy, Lâm Thần Thăng tôi không phải là kẻ vô dụng!

Lâm Thần Thăng chỉ tay vào hai người này mà hoàn toàn không kính nể, e sợ, lớn tiếng nói ra câu nói này.

Hành động này làm cho Lâm Thần Thành, Lâm Thần Du thấy bất ngờ, sửng sốt.

Sau khi ngây người, hai người đều tức giận.

Bị Lâm Thần Thăng chỉ vào mũi mà tuyên bố như vậy, không thể là chuyện thoải mái gì!

Hai người đều muốn lớn tiếng quát mắng Lâm Thần Thăng, đáng tiếc Lâm Thần Thăng không cho bọn họ có cơ hội trút giận. Anh ta nói xong những lời nên nói liền xoay người rời đi, đi rất dứt khoát, phóng khoáng vô cùng.

Lâm Thần Thành buồn bực nghẹn trong lòng, chỉ vào bóng lưng Lâm Thần Thăng và nói với Lâm Thần Du:

- Cậu ta nói muốn chứng minh cho chúng ta xem? Đồ dốt nát! Chờ cậu ta có cơ hội kia rồi hãy nói! Tuy nhà họ Lâm chúng ta lớn, nhưng không có chức vụ nào nhàn nhã để cho một kẻ vô sỉ như vậy chứng minh bản thân!

- Không sai!

Lâm Thần Du cũng nói.

Hai người này được gọi là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi của nhà họ Lâm, có quyền phát biểu rất lớn ở trong gia tộc, quả thật cũng có năng lực ngăn cản cơ hội của Lâm Thần Thăng ở trong gia tộc.

Tranh đấu bên trong gia tộc lớn, nhà lớn cũng vô cùng tàn khốc.

Bạch Tiểu Thăng vốn muốn yên lặng đi cùng Lâm Thần Thăng, nhưng thấy Lâm Thần Thành, Lâm Thần Du lộ ra sắc mặt như vậy, anh bỗng nhiên thấy khó chịu.

Mặt khác, Hồng Vũ gần như không nén được, muốn nổi giận. Bạch Tiểu Thăng cũng không muốn cô ta tỏ thái độ vào lúc này!

Vì vậy, Bạch Tiểu Thăng không rời đi, mà đứng ở đó lạnh lùng nhìn về phía Lâm Thần Thành, Lâm Thần Du.

Sau khi Lâm Thần Thành phát hiện ra ánh mắt của người này nhìn mình chằm chằm không hề khách sáo thì lập tức nhíu mày căm tức.

Đây không phải là người vừa đi cùng Lâm Thần Thăng lúc nãy sao? Hắn là ai? Còn nữa, hắn nhìn mình với ánh mắt như vậy là sao?

- Lâm Thần Thăng không cần nhà họ Lâm cho cơ hội để chứng minh bản thân, tôi cũng có thể cho. Chờ tới giây phút anh ta thể hiện ra bản lĩnh của mình, sợ rằng ngài Thần Thành và cô Thần Du đều sẽ phải mặc cảm, xấu hổ đấy!

Ở trước mắt bao nhiêu người, Bạch Tiểu Thăng ngang nhiên nói với hai người xuất sắc nhất của nhà họ Lâm như vậy!

Lâm Thần Thăng tốt xấu gì cũng được xem như là người nhà họ Lâm, có một chữ "Lâm" ở trên người, nói dọa người thì cũng thôi, nhưng người này dựa vào đâu mà mở miệng nói ra những lời ngông cuồng như vậy?

Bạch Tiểu Thăng lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Những ánh mắt kinh ngạc, nghi ngờ và khó có thể tin nổi tập trung vào anh.

Ngay cả Lâm Thần Thăng cũng dừng lại, quay đầu nhìn qua.

Hồng Vũ lập tức cảm giác vị "Đại tiên sinh" này thật sự lợi hại, rõ ràng đây là một câu nói rất bình thường, vì sao khi hắn vừa nói lại có vẻ đẹp trai như vậy, có khí thế như vậy!

- Anh ở đâu xuất hiện, anh là ai?

Lâm Thần Thành bị một người ngoài giễu cợt ở trước mặt mọi người, còn ở sân nhà mình như vậy, đơn giản là trước nay chưa từng có!

Còn bị nói không bằng một kẻ vô dụng, cho dù hắn tu dưỡng tốt cũng tức giận!

- Tôi sao?

Bạch Tiểu Thăng khẽ cười một tiếng:

- Đừng hỏi. Tôi là một người đàn ông cách xa anh vạn dặm, cho anh ngồi máy bay cũng không đuổi kịp!

Bạch Tiểu Thăng nói lời này, trực tiếp làm cho Lâm Thần Thành và mọi người ở đó phải sửng sốt.

Lâm Thần Du sửng sốt nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Đây là lần đầu tiên cô ta nghe được có người khen mình trước mặt mọi người như vậy, người này phải không biết xấu hổ tới mức nào chứ!

Lâm Thần Thành tức giận tới mức tay run rẩy, quả thật muốn chửi ầm lên:

- Anh tính là gì mà cũng nói mạnh hơn tôi!

Đáng tiếc, Bạch Tiểu Thăng không để cho Lâm Thần Thành có cơ hội này, sau khi nói những lời này, anh liền đi tới chỗ Lâm Thần Thăng.

Lâm Thần Thăng ở bên kia nhìn lại, có cảm giác cực kỳ sảng khoái.

Nhiều năm qua làm kẻ vô dụng, hôm nay có thể có cơ hội trút ra oán giận với Lâm Thần Thành ở ngay trước mặt mọi người. Đời người như vậy mới sảng khoái thế nào chứ!

Tâm trạng của Bạch Tiểu Thăng vô cùng tốt, nhưng không phải bởi vì mắng Lâm Thần Thành, mà bởi vì Lâm Thần Thăng hoàn toàn bị người cùng thế hệ của nhà họ Lâm bài xích, chỉ có thể đứng cùng với mình!

Hai người có sảng khoái riêng nhìn nhau cười, bước nhanh về phía lối ra của đại sảnh.

Lâm Thần Thành nhìn bọn họ, tức giận trong lòng quả thật muốn xông thẳng lên đỉnh đầu. Hắn kích động muốn mắng chửi Bạch Tiểu Thăng còn nghẹn trong họng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Dù sao cũng không thể nói.

Trong trường hợp này, Lâm Thần Thành là nhân tài kiệt xuất của nhà họ Lâm cũng phải e ngại tới thể diện của bản thân mình.

Răn dạy Lâm Thần Thăng là việc anh trai nên làm, Lâm Thần Thăng quả thật cũng có phần không đúng mực, người ngoài sẽ không nói gì.

Nhưng mắng một người ngoài lại khác.

Nổi giận thì dễ, nén giận mới khó.

Lâm Thần Thành dùng hết khả năng mới ép được cơn giận xuống, còn cố nặn ra một nụ cười, giả vờ rộng lượng mà nói với Hồng Vũ bên cạnh:

- Quả thật chẳng biết những người này làm sao nữa! Cô Hồng, Lâm Thần Thăng đúng là một kẻ vô sỉ! Cô tuyệt đối đừng chấp nhặt với hắn...

Lâm Thần Thành "trấn an", Hồng Vũ nhìn như thật sự không tức giận.

- Đúng vậy, tôi cũng không muốn chấp nhặt với một kẻ vô sỉ, càng không muốn nói thêm câu nào với kẻ vô sỉ.

Hồng Vũ nhìn Lâm Thần Thành cười.

Vào lúc Lâm Thần Thành cho rằng có thể tiếp tục trò chuyện với cô ta, lại nghe được Hồng Vũ nói một câu:

- Xin lỗi không tiếp được.

Lâm Thần Thành thoáng ngẩn người ra.

Hồng Vũ đã bước nhanh tới ngoài đại sảnh.

Lâm Thần Thành ngây người nhìn theo bóng lưng của cô ta, luôn cảm thấy những lời mình vừa nghe hình như có ẩn ý khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận