Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1699: Không thể đồng ý (2)

Lâm Thiên Nghĩa và Bạch Tiểu Thăng vừa cười vừa nói chuyện, thế hệ trẻ tuổi nhà họ Lâm đi theo phía sau, cuối cùng đều dừng lại ở cửa thang máy của đại sảnh tầng một, hai ông chủ lớn sắp đi nói chuyện, bọn họ tất nhiên không có tư cách tham dự.

Lâm Thiên Nghĩa dẫn theo hai quản gia của mình, Bạch Tiểu Thăng dẫn theo hai người Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, tổng cộng sáu người đi thang máy lên trên.

- Tòa nhà chính này có tổng cộng sáu tầng, ban đầu kiến trúc sư kia nói với tôi không cần xây cao như vậy, nhưng con người tôi thích số sáu, lục lục đại thuận, cho nên tôi xây dựng thư phòng ở tầng sáu...

Ở trong thang máy, Lâm Thiên Nghĩa và Bạch Tiểu Thăng trò chuyện, cười đùa với nhau.

Những lời Lâm Thần Thăng nói ra nghe như không quan trọng gì, chỉ là những chuyện sở thích, vụn vặt, nhưng nói chuyện tự nhiên như vậy đã vô thức khiến mọi người cảm giác gần gũi.

Bạch Tiểu Thăng tất nhiên đã biết qua kỹ năng nói chuyện này từ chỗ của Hồng Liên

Anh cũng cười và nói chuyện phiếm với Lâm Thiên Nghĩa.

Chờ đến tầng sáu, mọi người đi thẳng đến thư phòng của Lâm Thiên Nghĩa.

Đến cửa thư phòng, Lâm Thiên Nghĩa căn dặn một quản gia dẫn theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh sang phòng khách nghỉ tạm, bảo một quản gia khác đi chuẩn bị trà bánh, còn mình tự mở cửa cho Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng khách sáo một hồi, lại đi theo Lâm Thiên Nghĩa vào trong gian thư phòng kia.

Thư phòng này có diện tích thực sự không nhỏ, nửa bên là cửa thủy tinh, đứng ở trước cửa sổ sát đất có thể quan sát thấy cảnh núi non, có thể nhìn thấy biển rộng phía xa, phạm vi tầm nhìn thoáng khiến cho thể xác và tinh thần của người ta thấy thoải mái.

Các trang thiết bị được lắp đặt ở trong thư phòng này cũng rất có phong cách, bên trong trưng bày các đồ nội thất, đồ sứ, bức tranh, không có cái nào không phải tác phẩm đắt giá.

Phong cách còn nghiêng về chủ đề "Điền viên".

- Thật ra, bản thân tôi có ba thư phòng, có một cái chuyên dùng để nói chuyện làm ăn, có nơi chuyên để tôi suy nghĩ, và nơi này là nơi tôi thích nhất, tôi dùng để chiêu đãi bạn bè.

Lâm Thiên Nghĩa nói chuyện rất giỏi, mỉm cười giới thiệu:

- Tôi à, thật ra thích bài thơ điền viên của Đào Uyên Minh, bài thơ này còn khiến tôi hướng tới.

Lâm Thiên Nghĩa mời Bạch Tiểu Thăng ngồi xuống, còn ngâm nga câu thơ:

- Nhà cỏ giữa nhân gian, không thấy tiếng ngựa xe. Hỏi ông: “Sao được vậy?” Lòng xa, đất tự xa. Hái cúc dưới rào đông, thản nhiên ngắm núi Nam. Không khí chiều núi đẹp, chim bay về từng đàn. Trong cảnh có chân ý, muốn tả lại quên lời.

- Tôi cũng muốn trải qua một cuộc sống điền viên, không phải lo lắng tới hơi tiền thế tục.

Lâm Thiên Nghĩa cười ha hả nói.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười, khen:

- Ngài Lâm đúng là tao nhã, bội phục bội phục!

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ hai chữ. Vô nghĩa.

Kẻ có tiền đều nói mình không ham tiền, có quyền ngại quyền tăng mệt mỏi, nhưng cũng không thấy bọn họ tránh xa...

Lâm Thiên Nghĩa muốn quy ẩn, muốn điền viên mà không có cơ hội, hắn đồng ý mới là lạ.

Nói cho cùng, sở thích này cũng chỉ là sở thích, xem như chơi một chuyến, tự mình vui vẻ rồi thôi.

Sau khi hai người ngồi xuống, quản gia gõ cửa.

Được Lâm Thiên Nghĩa đồng ý, quản gia kia dẫn theo bốn cô giúp việc xinh đẹp bước vào, bê trà bánh cho hai người.

Sau khi bọn họ để đồ xuống, Lâm Thiên Nghĩa phất tay cho bọn họ rời đi, tự mình rót trà cho Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười giơ tay nhận lấy và nhấm nháp, hết lời khen ngợi loại trà này.

Lâm Thiên Nghĩa cũng hứng thú nói chuyện trà đạo với Bạch Tiểu Thăng.

Hai người trò chuyện gần mười phút.

Sau đó, Lâm Thiên Nghĩa đổi đề tài và đi thẳng vào vấn đề chính:

- Không nói khoa trương, Lâm gia chúng tôi xem như là nhà lớn nghiệp lớn, có rất nhiều người phải nuôi. Cho dù trong lòng tôi hướng tới cuộc sống tao nhã này, nhưng làm người đứng đầu một nhà, tôi vẫn phải quan tâm tới những chuyện củi gạo dầu muối! Anh Bạch, chúng ta đã nói chuyện tao nhã, không ngại nói thực tế một chút, ví dụ như chuyện hợp tác giữa hai bên chúng ta!

Bạch Tiểu Thăng cười và đặt chén trà xuống nói:

- Tôi tới cũng là vì chuyện này... Tôi muốn nghe ý của ngài Lâm trước!

Bạch Tiểu Thăng muốn nghe “sáng kiến” cho đối phương trước.

Lâm Thiên Nghĩa cười:

- Được, vậy tôi nói trước, chúng ta trao đổi ý kiến một chút.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy gật đầu.

- Cái này, trước tiên tôi nói một chút về tình hình của tôi bên này.

Lâm Thiên Nghĩa nghiêm mặt và nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Lâm gia chúng tôi ở Tương Cảng bên này không nói là đứng số một số hai, nhưng thực lực thương mại muốn đứng vào hàng thứ ba cũng không thành vấn đề. Ở trên một vài lĩnh vực như tài chính, vận tải, hải vận, ngoại thương, tôi có thể rất kiêu ngạo nói là có thực lực tương đối mạnh mẽ, còn có điều kiện được ông trời ưu ái, thậm chí thị trường Tương Cảng bên này không có cách nào thỏa mãn được nhu cầu càng lúc càng tăng của chúng tôi!

Điều này cũng đúng, nếu không Lâm Thiên Nghĩa ông sẽ không để ý tới thị trường nội địa của chúng tôi. Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

- Mấy năm nay nội địa phát triển tốt như vậy, chúng tôi muốn qua đó khai thác thêm thị trường. Trước đây, chỉ tôi chỉ làm ăn nhỏ. Lần này chúng tôi muốn bắt tay cùng doanh nghiệp trong tay của ngài Bạch, muốn hợp tác lớn cùng liên minh thương nghiệp bên ngài, như vậy thật sự có thể nói là cả hai cùng thắng!

Cả hai cùng thắng à? Chúng tôi chia thị trường cho người ngoài uống một chén súp chính là cả hai cùng thắng rồi sao? Bạch Tiểu Thăng thầm cười lạnh, ngoài mặt không có để lộ cảm xúc gì.

Lâm Thiên Nghĩa nói tiếp:

- Nếu như ngài Bạch cảm thấy phía bên chúng tôi có thể hăm hở tiến vào thị trường Châu u cùng, tôi sẽ càng cảm kích! Tôi có thể bảo đảm, ở thị trường u Mỹ, chúng tôi sẽ nghe theo sách lược và mệnh lệnh của tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa!

Nói thật hay! Trong lòng Bạch Tiểu Thăng thấy buồn cười.

Xem ra Lâm Thiên Nghĩa không chỉ để mắt tới thị trường nội địa, thậm chí bọn họ còn muốn chen chân vào u Mỹ bên kia.

- Bên phía Tương Cảng chúng tôi có chính sách, còn có vận tải đường bộ và đường biển, bên phía các ngài có nhu cầu gì thì cứ giao cho chúng tôi làm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không keo kiệt với phía hợp tác.

Lâm Thiên Nghĩa còn thiếu chút nữa thì vỗ ngực bảo đảm.

Đây là muốn nói các anh muốn bước vào thì không có cửa đâu, muốn làm việc vẫn phải đi theo con đường nhà họ Lâm.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu.

Lâm Thiên Nghĩa nói rất hay, tính toán cũng rất giỏi.

Nhưng chẳng lẽ ông ta thật sự nghĩ Bạch Tiểu Thăng là kẻ ngốc sao?!

- Đương nhiên, đây đều là do tôi thuận miệng nói thôi, ý của ngài Bạch thế nào, không ngại thì cứ nói ra. Chúng ta trao đổi ý kiến, tìm một điểm hợp tác tốt nhất.

Lâm Thiên Nghĩa mỉm cười và nói.

Lâm Thiên Nghĩa thấy mình thăm dò mà vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng vẫn hoàn toàn không thay đổi, liền biết người trẻ tuổi này không dễ dàng đối phó, vì vậy bảo Bạch Tiểu Thăng nói ra ý của mình.

Bạch Tiểu Thăng cười và ung dung nói trong sự mong chờ của Lâm Thiên Nghĩa:

- Việc này cần thời gian dài mới quyết định được, hai bên chúng ta có thể không cần vội vàng đưa ra kết luận, nên đi từng bước. Tôi thấy cứ trò chuyện về hợp tác ban đầu, để cho mọi người hiểu nhau hơn rồi hãy tính.

Lâm Thiên Nghĩa làm ra vẻ lắng nghe.

- Ngài Lâm, ở bên này chúng tôi có một doanh nghiệp tên là Thiên Tự Quốc Tế, nhưng lại gặp phải nhiều vấn đề trên phương diện phát triển. Tôi nghe nói liên minh thương nghiệp do nhà các anh làm chủ có thể giúp đỡ chúng tôi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói:

- Không bằng chúng ta bắt đầu từ đây trước, sau này ở nội địa, chúng tôi cũng sẽ dành cho nhà họ Lâm những trợ giúp có giá trị. Ý ngài thế nào?

Lâm Thiên Nghĩa cười.

Thả cho các cậu bước vào?

Sao có thể như vậy được!

Không thể mở lỗ thủng này được!

Sau khi Lâm Thiên Nghĩa hăng hái nói chuyện hợp tác với Bạch Tiểu Thăng xong, đối mặt với yêu cầu hợp tác đầu tiên do Bạch Tiểu Thăng đưa ra, ông ta lại chỉ cười mà không nói, thái độ trở nên hơi "rụt rè".

Thiên Tự Quốc Tế, nói trắng ra chỉ là một doanh nghiệp, một công ty, phải đặt ở giữa trận doanh của hai bên, cũng không tính là tồn tại lớn.

Nhưng nó lại do tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa lập ở Tương Cảng này, là một lô cốt đầu cầu!

Ban đầu, Bạch Tiểu Thăng cũng có mấy doanh nghiệp ở đây, nhưng sau khi phổ biến cải cách đã sát nhập lại và đặt tên, xác định nghiệp vụ chính mới biến thành Thiên Tự Quốc Tế này.

Thiên Tự Quốc Tế đại biểu cho một ý nghĩa khác!

Theo Lâm Thiên Nghĩa thấy, một khi giúp đỡ Thiên Tự Quốc Tế có nhiều thị trường đứng vững và phát triển lớn mạnh, ai biết Bạch Tiểu Thăng có thể không ngừng mà tới đây không!

Bất kể là tài chính hay tài nguyên, bọn họ đều có!

Lâm Thiên Nghĩa lo lắng là đến lúc đó thị trường ít ỏi của mình sẽ bị bọn họ cướp đi, không gian sinh tồn của bản thân sẽ bị ép xuống!

Nói cho cùng, ra ngoài phát triển tất nhiên tốt, nhưng nơi đây mới là nền tảng để gia tộc bọn họ kinh doanh.

Quê hương thì không thể sơ suất!

Năm gia tộc lớn ở Tương Cảng, mấy năm nay ba nhà khác hưởng ứng chính sách, tích cực nối liền quan hệ với nội địa và quốc tế, phát triển cũng không tệ.

Nhưng đồng thời, số thị trường của bọn họ ở đây đang giảm xuống từng năm. Không có cách nào, mở rộng cửa đón đối thủ cạnh tranh, đây là cục diện không hề làm cho người ta bất ngờ.

Lâm Thiên Nghĩa không muốn thành như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận