Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1700: Buổi tối, muộn (1)

Nhà họ Lâm ở Tương Cảng, trừ các lĩnh vực vận tải, tài chính, vận tải đường biển, buôn bán quốc tế như ông ta đã nói ra, ở một vài thị trường riêng vẫn chiếm tuyệt đối. Bọn họ cùng nhà họ Hồng và rất nhiều doanh nghiệp trong liên minh thương nghiệp cũng hưởng số lượng thị trường nhất định.

Phạm trù nghiệp vụ của Thiên Tự Quốc Tế có một phần tương đối trùng với thị trường bọn họ đang chiếm chủ đạo!

Nói cách khác, giúp Thiên Tự Quốc Tế chính là cho mình một đối thủ cạnh tranh, một kẻ địch, mở rộng cửa cho bọn họ bước vào thị trường của mình!

Sao có thể làm vậy được!

Thật ra Lâm Thiên Nghĩa cũng biết, định mức thị trường chỉ dựa vào canh phòng nghiêm ngặt, liều chết trấn thủ, ở trong hoàn cảnh kinh tế hiện nay thì căn bản không giữ được.

Điều ông ta nên làm không phải là cố gắng tăng ưu thế thị trường của bản thân, khiến thời gian gắn bó lâu một chút.

Mười năm hai mươi năm kiếm lời cũng đủ cho nhà họ Lâm tích được tài sản lớn.

Ông ta dùng điều này để giải thích với nhà họ Hồng bên kia, cũng đã gây ấn tượng cho đối phương.

Nhưng chỉ dựa vào lợi nhuận của thị trường Tương Cảng thì lợi ích thu được còn quá ít, càng lúc càng khó chống đỡ được hệ thống đang càng lúc càng khổng lồ của gia tộc.

Cho nên, Lâm Thiên Nghĩa lại đưa ánh về phía nội địa, về phía Châu u, Mỹ Châu, thậm chí là toàn thế giới!

Vừa che túi tiền của mình, lại nhìn túi tiền của người khác...

Bạch Tiểu Thăng thấy Lâm Thiên Nghĩa như vậy, trong lòng thật sự xúc động.

Anh không biết tổ tiên gia tộc Lâm thị là người có tài năng xuất sắc tới mức nào mới đánh ra sản nghiệp đế quốc mấy chục năm, lại biết giữ vững sự nghiệp, Lâm Thiên Nghĩa gia chủ Lâm gia bây giờ đúng là làm được tới cực hạn.

Hợp tác là hai bên cùng thắng, cũng là quá trình cả hai cùng có lợi.

Nhưng không muốn cắt chút thịt nào, chỉ muốn được lợi, làm gì có chuyện tốt như vậy!

Bạch Tiểu Thăng cũng tin tưởng Lâm Thiên Nghĩa không phải là kẻ ngốc, sẽ hiểu được điều này.

Nhưng hiểu và có chịu làm hay không là hai việc khác nhau.

Mà bây giờ hai người gặp mặt nói chuyện chính là đang tìm một điểm thăng bằng lợi ích mà hai bên đều có thể tiếp nhận được.

Nhưng trước đó, Bạch Tiểu Thăng còn muốn xem Lâm Thiên Nghĩa trả lời mình thế nào về chuyện liên quan tới giúp đỡ Thiên Tự Quốc Tế.

Sau khi Lâm Thiên Nghĩa "Rụt rè" xong, hình như đã nghĩ được lí do thoái thác, cười và nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Thiên Tự Quốc Tế là doanh nghiệp của ngài Bạch bên kia, tôi cũng biết. Nghĩ tới trước đây, khi bọn họ thành lập, tôi còn phái người tham dự nghi lễ cắt băng khánh thành. Sau đó, tôi cũng tìm hiểu sâu hơn, rất thưởng thức về phong cách quản lý và hoạt động của bọn họ. Trong liên minh thương nghiệp, tôi cũng nhiều lần nhắc với các thành viên doanh nghiệp, Thiên Tự Quốc Tế là một bạn hợp tác rất tốt, có thể hợp tác!

Lâm Thiên Nghĩa thể hiện "Công lao" của mình ra trước.

Bạch Tiểu Thăng cười và gật đầu, tiếp lời:

- Vậy tôi phải cám ơn ngài Lâm trước đây đã ủng hộ. Ngài Lâm đã mở đầu vui vẻ cho hợp tác giữa chúng ta, tôi tin tưởng trong hợp tác tiếp theo, ngài cũng làm cho chúng tôi thỏa mãn.

Bạch Tiểu Thăng đánh rắn theo gậy lên.

Những lời này làm cho tiếng cười của Lâm Thiên Nghĩa chợt khô khốc.

- Ha ha, ngài Bạch cũng không cần cảm ơn, đây đều là chuyện tôi nên làm. Nhưng... liên quan tới phạm vi nghiệp vụ của Thiên Tự Quốc Tế thì tôi phải nói một câu, ở trên phương diện làm ăn có trùng với nhà chúng tôi, còn có một gia tộc lớn qua lại thân thiết với nhà họ Lâm là nhà họ Hồng và rất nhiều doanh nghiệp trong liên minh thương nghiệp chúng tôi nên ít nhiều vẫn có chút cạnh tranh. Tôi rất muốn giúp đỡ doanh nghiệp của ngài phát triển, nhưng... trong gia tộc có người không đồng ý, nhà họ Hồng bên kia cũng có nhiều ý kiến phản đối, thậm chí trong liên minh cũng có rất nhiều chủ doanh nghiệp không muốn...

Lâm Thiên Nghĩa tỏ ra khó xử thở dài nói:

- Đây là sức cản không nhỏ đâu...

- Đương nhiên!

Sau đó, giọng Lâm Thiên Nghĩa rõ ràng đã cao hơn và nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Nếu như anh Bạch bằng lòng điều chỉnh nghiệp vụ kinh doanh của Thiên Tự Quốc Tế một chút, không hình thành xung đột với bên phía chúng tôi thì tôi nghĩ sẽ hoàn toàn không có vấn đề gì nữa!

Lâm Thiên Nghĩa nói ra đề nghị này, theo Bạch Tiểu Thăng thấy thì “thật biết điều"!

Tại sao Thiên Tự Quốc Tế phải phát triển những nghiệp vụ đó ở Tương Cảng, đó không phải là quyết định nhất thời, mà đã được điều tra nghiên cứu cẩn thận, thảo luận nhiều lần cuối cùng mới quyết định.

Trên các ngành và lĩnh vực khác, thị trường Tương Cảng ổn định, các phương diện sản phẩm, phục vụ đã khai thác tới mức cao nhất, dẫn đến doanh nghiệp bên ngoài tiến vào sẽ không có được lợi nhuận cao.

Nói cách khác, đầu tư và sản xuất không quá thành công.

Hễ là nhà kinh doanh đều hi vọng đầu tư một xu sẽ lãi một đồng, nếu như đầu tư một xu, ném đi các loại chi phí thì chẳng còn lại chút nào, vậy còn không bằng để dành tiền lấy lời.

Lại nói tiếp, mức độ khai thác ở các lĩnh vực khác tương đối cao, có thể là những doanh nghiệp của Tương Cảng trong lĩnh vực này, còn có gia tộc phía sau bọn họ tương đối tiến bộ, bằng lòng hợp tác với bên ngoài. Mà Thiên Tự Quốc Tế nhắm chính xác vào thị trường, lĩnh vực này, là bởi vì hai nhà Lâm, Hồng và liên minh thương nghiệp do bọn họ giữ chủ đạo vẫn canh phòng nghiêm ngặt liều chết trấn thủ, nên tương đối bế tắc. Cũng bởi vì vậy, ngược lại có không gian kinh doanh rất lớn.

Bây giờ, Lâm Thiên Nghĩa không ngờ lại đề nghị Bạch Tiểu Thăng thay đổi nghiệp vụ của Thiên Tự Quốc Tế?

Vậy có khác gì nói đùa đâu!

Tạm thời không nói tới điều này không khác gì giải tán công ty, tiến hành gây dựng lại.

Tất cả những đầu tư trước đây sẽ hóa thành bọt nước, tất cả cố gắng đều thành tro bụi, cũng sẽ làm cho thanh danh của Thiên Tự Quốc Tế bị mất mát rất lớn.

Thử hỏi, ai dám hợp tác với doanh nghiệp như vậy.

Bây giờ doanh nghiệp nào đó từng gọi là Thiên Tự Quốc Tế, trước kia cố gắng làm vận tải, bây giờ đổi sang sản xuất thực phẩm, hóa ra là chơi đầu tư tài chính, bây giờ biến thành bán khăn trùm đầu...

Có bước ra khỏi giới hạn cũng không thể làm vậy, vứt bỏ hết tất cả mọi thứ ban đầu “nháy mắt một cái, từ gà mái biến thành vịt" à...

Vậy thì không được!

- Chuyện thay đổi nghiệp vụ chính là không được!

Bạch Tiểu Thăng dứt khoát từ chối "kiến nghị" của Lâm Thiên Nghĩa

- Vậy thì không dễ làm rồi!

Lâm Thiên Nghĩa giang hai tay ra và cười “bất lực".

Trong chuyện này, tôi đã đưa ra phương án giải quyết cho Bạch Tiểu Thăng cậu.

Là cậu không đồng ý thì đừng có trách tôi!

Lâm Thiên Nghĩa nhìn Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh trước mặt. Vừa rồi anh kiên quyết từ chối đề nghị của Lâm Thiên Nghĩa đã bị ông ta trả lời "không thể giúp được", lúc này ánh mắt anh không hề để lộ cảm xúc.

Bạch Tiểu Thăng như vậy không khỏi làm cho Lâm Thiên Nghĩa thấy kiêng kỵ.

Bạch Tiểu Thăng này quá lạnh lùng, quá bình tĩnh! Lâm Thiên Nghĩa thầm nghĩ.

Vừa rồi, Lâm Thiên Nghĩa cho ra kiến nghị thay đổi nghiệp vụ chính của Thiên Tự Quốc Tế, cùng với nói là ứng phó với yêu cầu của Bạch Tiểu Thăng, còn không bằng nói một thăm dò.

Thăm dò giới hạn của Bạch Tiểu Thăng, thăm dò tâm tư của Bạch Tiểu Thăng, thăm dò... mức độ nhẫn nại của Bạch Tiểu Thăng!

Kết quả, Lâm Thiên Nghĩa cho ra một kết luận thật sự không tốt.

Bạch Tiểu Thăng này rất khó đối phó!

Không hổ danh là người tuổi còn trẻ đã trở thành giám đốc điều hành tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Hoa. Những thế hệ trẻ tuổi trong nhà họ Lâm, dù có tư chất xuất sắc nhất như Lâm Thần Thành cũng hoàn toàn không thể so sánh được! Lâm Thiên Nghĩa âm thầm xúc động.

Yêu nghiệt!

Sau đó, Lâm Thiên Nghĩa chủ động nói:

- Thật ra, nếu như chỉ là nhà họ Lâm tôi, vậy tôi dám bảo đảm với ngài Bạch, cho dù là trong gia tộc bộ có sức cản lớn hơn nữa, có nhiều tiếng phản đối hơn nữa, tôi là người đứng đầu trong nhà cũng sẽ cố gắng loại bỏ những ý kiến khác, giúp ngài đến cùng!

- Nhưng trong chuyện này không chỉ có nhà họ Lâm chúng tôi. Ngài Bạch cũng nói, hi vọng liên minh thương nghiệp của chúng tôi giúp đỡ Thiên Tự Quốc Tế. Liên minh thương nghiệp này không phải do nhà tôi định đoạt, còn có nhà họ Hồng. Có nhà họ Hồng ở đó, tôi thật sự rất khó làm. Không nói khi hai nhà chúng ta qua lại thân thiết, vì lợi ích của nhà tôi mà bảo bọn họ cắt thịt thì có thích hợp không. Chỉ riêng tính cách của Hồng Thành Thiên - gia chủ Hồng gia có không dễ dàng thỏa hiệp, nói không tốt, tôi sẽ xích mích với ông ấy trên phương diện này mất.

- Nhà khác lại càng không cần nói. Liên minh thương nghiệp có nhiều doanh nghiệp như vậy, người ta không có khả năng phụ thuộc vào nhà họ Lâm, sẽ không dễ dàng bỏ ra lợi ích!

Lâm Thiên Nghĩa "nói ra sự thật và vấn đề khó khăn" với Bạch Tiểu Thăng, muốn cho anh biết mình có nỗi khổ tâm, không phải chỉ giữ chặt phần đất của mình.

Lâm Thiên Nghĩa đã chuẩn bị kỹ càng cho tình huống Bạch Tiểu Thăng sẽ đưa ra "cách giải quyết" khác, ông ta sẽ gặp chiêu phá chiêu.

Kết quả Bạch Tiểu Thăng chỉ khẽ cười, nâng chén trà lên và uống, trên mặt không có gì khác thường.

Trong lòng Lâm Thiên Nghĩa lại thấy bất an.
Bạn cần đăng nhập để bình luận