Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1711: Đi qua Nam Mỹ (2)

Ném điện thoại xuống, Bạch Tiểu Thăng đùa với hai người Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh:

- Lúc này Thành Nam, Lâm Thần Thăng nhiệt tình tràn đầy, sau một thời gian nữa, hai người này thật sự có thể kéo các gia tộc khác ở Tương Cảng vào trong trận tuyến của chúng ta! Đến lúc đó, chúng ta lại kiếm lời!

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng vui mừng khi nghe Bạch Tiểu Thăng nói vậy.

Lâm Thần Thăng là người nhà họ Lâm, con rể của nhà họ Hồng, cũng là quản lý cao cấp được Bạch Tiểu Thăng bổ nhiệm, tất nhiên được khắp nơi nể tình, có thể kéo các gia tộc lớn khác tới hợp tác cũng là hoàn toàn đương nhiên!

...

Trong lúc chờ máy bay, không có gì để làm, Bạch Tiểu Thăng lại dẫn theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đi tới các cửa hàng miễn thuế gần đó, xem thử có đồ gì tốt.

Đối với tài sản trước mắt của bọn họ, những đồ gọi là xa xỉ phẩm chẳng qua chỉ đẹp hơn, chất lượng cao hơn mà thôi.

Lúc này, đám người Bạch Tiểu Thăng đang ở Ligelisi – một thành phố tại Châu u, gần sân bay thật sự có rất nhiều cửa hàng miễn thuế, sản phẩm cũng đa dạng.

Gần đây có cửa hàng miễn thuế "tụ tập thành bầy", còn có một con sông chảy qua thành phố, cho dù ngắm phong cảnh cũng rất tốt.

Ba người Bạch Tiểu Thăng đi dạo cũng rất thảnh thơi.

Khi đi ngang qua một nhà cửa hàng nhỏ không mấy bắt mứt, ba người bất ngờ nhìn thấy có mấy chiếc xe hơi sang trọng ra vào, người ra vào cửa hàng cũng mặc quần áo đắt tiền, vẻ mặt cao ngạo.

- Đây là chỗ nào vậy?

Lâm Vi Vi ngạc nhiên ngước mắt nhìn biển ngoài cửa hàng.

Nhà Vũ Quả ", một... cửa hàng đồng hồ à?

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng lấp lánh, trực tiếp mở miệng nói:

- Đây là một cửa hàng đồng hồ có lịch sử trăm năm ở Ligelisi, chế tạo linh kiện thủ công có tiếng, rất nhiều thương gia giàu có đều tới đây. Chủ cửa hàng Sebastian được khen là thợ làm đồng hồ tốt nhất nước!

- Oa, anh Tiểu Thăng, làm sao anh biết rõ ràng như vậy.

Lâm Vi Vi chấn động nói.

Cho dù Bạch Tiểu Thăng biết rất nhiều, cũng không có khả năng biết được cả tin tức cửa hàng ở nơi đất khách quê người chứ? Chẳng lẽ, trước đây anh đã tới chỗ này? Nhưng trên đường tới đây, anh cũng lộ vẻ lạ lẫm, không giống như đã từng tới.

Lôi Nghênh cũng nhìn Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt nghi ngờ, không hiểu.

Bạch Tiểu Thăng cười, cho dù anh có Hồng Liên nên có thể lập tức truy tìm tất cả vấn đề, nhưng lần này, anh thật sự không dùng tới Hồng Liên.

- Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không phải là thần tiên. Ở đây viết rõ rồi mà!

Bạch Tiểu Thăng giơ tay chỉ.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhìn sang, ở trên tường chỗ bọn họ không để ý tới có treo một tấm biển bằng đồng.

Phía trên chạm khắc chữ tiếng Anh rất đẹp, là do chính quyền của thành phố đặc biệt giới thiệu về cửa hàng này.

Về phần người giàu có vừa nói là do Bạch Tiểu Thăng kết hợp với quần áo và cử chỉ của những người ra vào đó để phán đoán.

- Chúng ta cũng vào xem thử đi, anh Tiểu Thăng!

Lâm Vi Vi lập tức có tinh thần.

Lôi Nghênh cũng gật đầu, anh ta cũng muốn xem thử cửa hàng này có gì tốt, nếu có, anh cũng muốn thuận tiện mua cho Tử Nguyệt.

- Đi, đi xem thử thôi!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói, anh cũng muốn vào xem qua.

Ba người đi vào quán kia, vừa vặn có mấy người đi ra ngoài, bên trong có vẻ rất yên tĩnh.

Cửa hàng này không lớn, bốn vách tường đều có tủ kính và giá gỗ đặt các đồng hồ đeo tay cùng các sản phẩm kim loại được làm thủ công, còn có nhiều loại linh kiện.

Sâu bên trong bàn là một bàn làm việc, có một bóng người đang vùi đầu làm.

Khi ba người Bạch Tiểu Thăng bước vào, đối phương cũng không ngẩng đầu, chắc là đang bận nên không thể phân tâm.

Bọn họ đều nín thở tập trung tinh thần, rón ra rón rén nhìn rất nhiều loại đồng hồ, và sản phẩm thủ công.

Đồ ở đây không có cái nào giống nhau, tất cả đều do thợ làm tinh tế vô cùng, có vài cái là nguyên mẫu, có vài cái là vật cũ được gia công lại, nhìn thật thú vị.

Lâm Vi Vi nhìn không chớp mắt, rất hưng phấn, ngay cả Lôi Nghênh cũng liên tục gật đầu.

Cho dù là Bạch Tiểu Thăng cũng thấy hứng thú với rất nhiều thứ.

Ba người đang xem thì có mấy người từ bên ngoài đi vào.

Đi đầu là một bà lão với gương mặt Châu Á, vẻ mặt vô cảm, ánh mắt có phần cao ngạo.

Bên cạnh bà lão là một người đẹp với dáng vẻ tha thướt, có lẽ cũng gần với tuổi của Lâm Vi Vi, dáng người thật quyến rũ, da hơi nâu, nhìn dáng vẻ như con lai.

Lúc này, người đẹp nhìn xung quanh với vẻ mặt xoi mói.

Phía sau có hai cô gái nhắm mắt theo đuôi, trong tay cầm các loại túi giống như người hầu.

- Chính là cửa hàng này, ông nội con từng nói rất thích đồ ở đây, bà mua về mấy cái cho ông ấy. Cháu xem giúp bà, liệu cái nào mới có thể làm cho ông nội con thích được.

Bà lão nói tiếng Anh vô cùng lưu loát, còn ngón tay tùy ý chỉ ra xung quanh.

Bộ dạng tương đối tài lớn khí thô.

- Được ạ, cháu rất giỏi chọn đồ đấy.

Cô gái xinh đẹp với màu da rám nắng cười hì hì nói lưu loát bằng tiếng Anh.

Lâm Vi Vi lại không nhịn được nhíu mày.

Vào cửa đã ồn ào như thế, phá bầu không khí yên tĩnh ở nơi đây, thật đáng ghét!

Ngay cả chủ quán bên kia dường như cũng phải ngẩng đầu nhìn sang.

Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh nhìn nhau và âm thầm lắc đầu.

Nhưng bọn họ cũng không quyền đi bảo đối phương giữ yên lặng, còn nữa, một đám phụ nữ, tốt nhất là không dễ trêu vào.

Nếu như là đàn ông, hai người bọn họ còn có thể qua nói chuyện.

Hai người bắt nạt nam "sợ" nữ cũng không hé răng, tự mình cẩn thận quan sát đồ đặt trong tủ kính.

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy hứng thú với một chiếc đồng hồ đeo tay kiểu cũ, cái đồng hồ đeo tay này giống như sản xuất ở Trung Quốc thời anh còn nhỏ, chỉ là mặt trong của đồng hồ được thiết kế khác, được chạm rỗng và cải tiến, nhìn rất thú vị.

- Hồng Liên, đây là đồng hồ đeo tay được sản xuất ở Trung Quốc thời kỳ đầu sao?

Bạch Tiểu Thăng có phần hứng thú hỏi Hồng Liên.

Hồng Liên kiểm tra một hồi mới nói cho Bạch Tiểu Thăng biết anh đoán không sai.

Đây là nhóm đồng hồ đeo tay đầu tiên sau khi Trung Quốc xây dựng nước, sản xuất vào năm 1955.

Chắc chủ cửa hàng này đã gia công sáng kiến lần thứ hai, vẫn đậm nét đặc sắc của Trung Quốc.

Hơn nữa nhìn vị trí được trưng bày của nó, hẳn cũng chiếm vị trí quan trọng trong lòng của chủ cửa hàng!

Bạch Tiểu Thăng lập tức muốn có cái đồng hồ này.

- Cái đồng hồ này không tệ, bà nội, ông nội nhất định sẽ thích đấy!

Bên cạnh có một bàn tay nhỏ bỗng nhiên thò qua, chỉ thẳng vào cái đồng hồ đeo tay mà Bạch Tiểu Thăng nhìn trúng.

Bạch Tiểu Thăng ngước mắt nhìn sang, thấy bà lão cùng hai người giúp việc cũng đi tới.

Khi bà lão thấy Bạch Tiểu Thăng còn nhìn anh từ trên xuống dưới.

Người đẹp con lai với làn da rám nắng kia cũng nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng vẫn đứng ở đó, lập tức cười:

- Xin nhường chỗ!

Sau đó, người đẹp lại cảm thấy hứng thú hỏi Bạch Tiểu Thăng:

- Anh là người nước H hay người nước R?

Bạch Tiểu Thăng cố gắng thu lại khí thế, cố giống người bình thường, nhưng trên người anh vẫn thể hiện ra khí chất khác hẳn người thường.

- Tôi là người Trung Quốc.

Bạch Tiểu Thăng nhã nhặn nói.

Câu trả lời này làm cho người đẹp con lai kia đang cười chợt nghiêm mặt, không ngờ ánh mắt lộ vẻ tiếc nuối.

- Trung Quốc.

Bà lão kia hình như khẽ cười giễu cợt, ánh mắt càng thêm cao ngạo.

- Nhường chỗ đi, chúng tôi muốn mua cái đồng hồ này.

Người đẹp kia trực tiếp nói với Bạch Tiểu Thăng, giọng điệu cũng không hề lịch sự.

Hình như bọn họ rất khinh thường người Trung Quốc.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được khẽ nhíu mày. Anh không muốn chấp nhặt với phụ nữ, nhưng người bất lịch sự như vậy thực sự làm anh không vui.

Bên cạnh, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đều lạnh mặt.

Nhưng ở nước ngoài kêu la với một bà lão thật sự sẽ làm mất phong độ của người Trung Quốc, Bạch Tiểu Thăng cũng muốn xoay người rời đi.

- A, người nghèo, năm đó chúng ta trốn khỏi nơi quỷ quái đó, thật sự là may mắn mà!

Bà lão kia đổi sang dùng tiếng Bồ Đào Nha nói với người đẹp con lai.

Bạch Tiểu Thăng vừa muốn đi lại nghe được câu này, ánh mắt lạnh đi.

- Chính là cái đồng hồ này, nhìn thật đẹp, mua đi.

Bà lão nói.

- Thật ngại quá, tôi cũng nhìn trúng cái đồng hồ này!

Bạch Tiểu Thăng quay người lại và nghiêm túc nói với bà lão kia:

- Có người Trung Quốc tôi ở đây, ngài thật sự không mua được nó đâu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận