Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1722: Soái chỉ ba giây

Lúc này, ở trong đại sảnh của trang viên đang đèn đuốc sáng trưng.

Bên một chiếc bàn lớn có ba người đang ngồi, còn có một người chia bài.

Ngồi ở vị trí chính là một người đàn ông da nâu, hắn chính là chủ của trang viên này, ngài Ruby.

Lúc này ngài Ruby đang chơi bài với khác người, hai bên đều có người đẹp hầu hạ, phía sau còn có hai vệ sĩ cao lớn đang đứng.

Hai vệ sĩ một da đen, một da trắng giống như Hắc Bạch Song Sát, bọn họ mặc comple đi giày da và đeo kính đen, bên hông căng phồng, hình như có mang theo vũ khí.

Người đàn ông da đen dẫn theo Daisy đứng ở gần cửa đây, chờ đợi đám người ngài Ruby chơi bài xong.

Daisy đã chờ mấy phút, vẻ mặt hơi sốt ruột. Từ lúc tiến vào, ngài Ruby chỉ nhìn cô một lần, sau đó thì không để ý tới cô nữa. Điều này làm cho cô thấy rất khó chịu.

- Ngài Ruby, anh trai tôi thật sự ở đây sao?

Cuối cùng Daisy không nhịn được mà mở miệng.

Người đàn ông mặt đen sợ đến mức vội vàng dựng thẳng một ngón tay lên, liên tục ra hiệu cho Daisy đừng lên tiếng, nhưng cô lại không để ý tới.

Ngài Ruby vẫn tiếp tục chuyện trò vui vẻ, giống như không nghe thấy.

- Ngài Ruby!

Daisy lớn tiếng nói.

Lúc này, đám người chơi bài cũng không nhịn được mà nhìn qua, ngài Ruby hình như bị quấy rầy nên rất khó chịu chà xát lá bài trong tay, mất hứng ném lên trên bàn và vung tay với hai người chơi cùng.

Những người này lập tức thức thời rời đi.

Ngài Ruby đốt một điếu xì gà rồi chậm rãi hút một hơi.

Đám người giúp việc vội lao về phía trước và đưa bàn đi.

- Tiểu thư Daisy, hoan nghênh, hoan nghênh cô đã tới!

Ngài Ruby nhìn Daisy và toét miệng cười, lộ ra mấy cái răng vàng chói mắt rồi ôn hoà hỏi:

- Cô mới nói gì nhỉ? Dường như tôi nghe được cô nói muốn trả tiền cho tôi sao?

- Ngài nghe nhầm rồi! Tôi hỏi anh trai tôi có phải ở chỗ của ngài không?

Daisy nghiêm túc nói.

Ruby nghiêng đầu nghiêm túc nhìn Daisy một hồi rồi cười hì hì:

- Cô gái thật dũng cảm, dám nói chuyện với tôi như vậy chứng tỏ có cá tính! Không trách được, tôi nghe nói chủ nhân của cô cũng rất thích cô!

Những lời này làm cho Daisy rất không vui.

- Anh cô không ở đây, nhưng tôi lại thật sự tung tích của anh ta!

Ruby cắn điều xì gà mỉm cười nói và giơ tay lên:

- Siberia Hoang vắng có rất nhiều mỏ than đá, nhưng người rất ít ỏi nên tôi đưa anh ta đi học tập kỹ thuật đào than đá. Anh ta làm mấy năm là chắc hẳn có thể trả tôi số tiền lãi.

Daisy nghe được thì sửng sốt.

Cô biết ta khi mất liên lạc, anh trai mình có nói là nợ ngài Ruby một khoản tiền lớn nên mới qua tìm hiểu.

Ngài Ruby thật sự có thể biết chỗ của anh ta.

Nhưng nghe ngài Ruby nói vậy, cô lại cảm thấy không đáng tin. . .

- Tôi nghe nói cô mang theo châu báo giá trị ngang với khoản tiền kia của tôi, cho nên tôi mới bảo bọn họ mời cô qua.

Ruby cười hỏi:

- Bọn họ không có làm gì thô lỗ với cô chứ? Tiểu thư Daisy.

Nghe hắn nói vậy, người đàn ông mặt đen bên cạnh Daisy liền khẩn trương, nhìn cô.

Anh ta sợ Daisy tố cáo.

- Nếu như dùng quyền đấm cước đá với tôi mà không tính là thô lỗ, vậy thì cũng không có gì.

Daisy hừ lạnh một tiếng.

Lời này làm cho vẻ tươi cười của Ruby biến mất, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông kia.

Dường như hắn rất khó chịu khi Daisy gặp phải đãi ngộ như vậy.

- Ngài Ruby, không phải là như vậy! Đó là do cô ta ra tay trước, cô ta đá tôi và bỏ chạy. Thuộc hạ của tôi thấy vậy mới đánh cô ta có vài cái. . .

Người đàn ông mặt đen vội vàng giải thích:

- Nhưng chúng tôi không đánh vào mặt. . .

Người đàn ông mặt đen còn chưa nói hết đã bị Ruby cắt ngang.

- Thật đúng là một đám hèn hạ khốn kiếp, không ngờ lại đối xử thô bạo với một người đẹp, người khác của tôi như vậy!

Ruby đen mặt, nhìn người bên cạnh và rạch ngón tay một cái.

Người đàn ông vạm vỡ da đen lập tức cúi người đi qua.

- Qua đánh gãy chân tên khốn kiếp đã ra tay, để cho bọn họ nhớ lâu một chút! Dù sao trong thành này mà bạo lực như vậy, danh tiếng của tôi bị giảm sút cũng là vì bọn họ!

Trong giọng nói của Ruby vẫn có phần tức giận.

Người vệ sĩ da đen không lên tiếng, chỉ gật đầu và nhìn về phía người đàn ông mặt đen. Đã có hai vệ sĩ kéo anh ta ra ngoài.

Người vệ sĩ da đen liền bước qua, muốn chứng kiến việc thực hiện.

- Ngài Ruby, ngài không thể làm như vậy được! Tôi cũng là trung thành làm việc cho ngài thôi, ngài Ruby. . .

Người đàn ông mặt đen đã tái mặt, đang gào thét trong lúc bị bắt đi.

Daisy nhìn cảnh tượng như vậy mà cảm thấy không thể tin nổi, cô không ngờ chuyện sẽ phát triển như thế.

Ngài Ruby đang trút giận cho cô, giúp cô "trả thù" à?

Lúc này, ngài Ruby khẽ sờ mũi của mình, nhìn Daisy cười nhẹ giọng nói:

- Đã làm cho cô phải khiếp sợ rồi. Tôi thay mặt anh ta xin lỗi cô. Như vậy bây giờ, cô hẳn có mang theo hàng tới cho tôi rồi chứ?

Đối mặt với ngài Ruby vui buồn bất chợt như vậy, Daisy cũng thấy thầm rùng mình.

Nhưng cô vẫn tính là bình tĩnh.

- Đó là đồ của chủ nhân tôi. Ngài Ruby hẳn cũng biết thân phận địa vị của ngài ấy. Ngài muốn lấy đi, cho dù là ngài thì sợ cũng sẽ có phiền phức rất lớn đấy.

Daisy nhấn mạnh.

- Tôi có con đường có thể bán đường đồ đó mà không để lại chút rắc rối nào cho mình. Tôi cảm ơn sự quan tâm của cô, tiểu thư Daisy.

Ruby ôn hòa nói:

- Người bên phía tôi rất kín miệng, sẽ không có ai dám đi lén báo ra ngoài, nếu không tôi sẽ chôn sống bọn họ. Vật kia biến mất khỏi tay cô, có rắc rối cũng không phải là tôi, mà là cô đấy!

Ruby nhún vai nói:

- Nhưng cô bồi thường cho chủ nhân cô cũng là điều nên làm.

- Không đền được thì cô có thể lấy mình ra gán nợ mà.

Ruby cười tủm tỉm bổ sung.

Daisy im lặng.

Ngài Ruby không vội, im lặng chờ câu trả lời.

Nhưng một lát sau, Daisy lại cười.

- Thật đúng là đáng tiếc, ngài Ruby.

Daisy giang hai tay ra lộ vẻ bất lực và cười nói:

- Đồ không ở trên người tôi! Nếu không tin, ngài có thể cho người phụ nữ bên kia tới lục soát!

Ruby khẽ nhíu mày.

Daisy thậm chí không để ý cứ giang hai cánh tay ra và cười tủm tỉm nói:

- Ngài thấy tôi qua chỗ ngài còn có thể mang theo đồ quý ra như vậy sao? Chẳng lẽ tôi tới đây để tự chui đầu vào lưới à? Không, tôi đã sớm giao nó cho người bạn của tôi bảo quản! Đó là hai người Á Châu rất lợi hại, nói đúng hơn là người Trung Quốc. Bọn họ biết võ công đấy! Nếu như ngài hỏi thuộc hạ lúc trước của ngài, anh ta chắc chắn sẽ biết, bởi vì anh ta đã từng nếm được sự lợi hại của bọn họ!

Vẻ tươi cười của Ruby đã biến mất, hắn nhìn chằm chằm vào hai mắt của Daisy, hình như muốn xem cô có nói dối không.

- Không đúng. Tôi nghe nói cô và những người Trung Quốc kia cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, trước đây các người không hề quen biết, làm sao có thể là bạn được! Cô đang nói dối tôi!

Ngài Ruby hừ lạnh nói.

Trước khi người đàn ông mặt đen quay về đã nói rõ một vài tình hình ở trong điện thoại, cũng nhắc tới người Trung Quốc vướng tay vướng chân, cho nên ngài Ruby vẫn biết.

- Tôi xin số liên lạc của những người này, trong lúc bọn họ không để ý, tôi đã nhét đồ vào trong túi của người phụ nữ.

Daisy nói nghiêm túc giống như thật:

- Vật kia đã được bọc kín, rất có khả năng ngụy trang. Cho dù bọn họ có mở ra, trong thời gian ngắn cũng không nhìn ra được gì. Hơn nữa, tôi tin nhân phẩm của bọn họ.

Trên thực tế, cô căn bản không có cách liên lạc của ba người Bạch Tiểu Thăng, cũng không có cách nào lặng lẽ thả đồ vào trong túi của Lâm Vi Vi.

- Thật vậy sao? !

Ánh mắt Ruby hơi thâm trầm.

Không ngờ chỉ là một chuyện nhỏ mà lại rắc rối thế nào!

- Ngài cho rằng tôi tới mà không chuẩn bị gì sao? Tôi ngoại trừ lén bỏ đồ ở chỗ của bọn họ, còn nói cho bọn họ biết tôi muốn tới chỗ của ngài, nếu như trong vòng nửa giờ tôi không gọi điện thoại cho bọn họ thì nhờ bọn họ báo cảnh sát, đồng thời liên hệ với chủ nhân của tôi! Đến lúc đó, tôi có thể trả tiền công cho bọn họ, bọn họ cũng đồng ý rồi!

Daisy ngạo nghễ nói.

Con nhóc này rất nhanh trí, nói là hoảng loạn nhưng ánh mắt lại không chớp lấy một cái, nghe còn rất thật.

Ruby nhíu mày.

Daisy mỉm cười tự nhiên nói:

- Tôi rất có trách nhiệm nói cho ngài biết, trừ tôi ta, không ai biết bọn họ ở đâu, bọn họ cũng sẽ không dễ dàng xuất hiện!

Daisy là đang uy hiếp ngược lại ngài Ruby khiến hắn càng nhíu chặt chân mày.

Đấy vậy, bây giờ trời đã khuya, muốn tìm ra mấy người Trung Quốc này chỉ còn khó hơn cả lên trời!

Dù sao, New Orange lớn như vậy!

Cho dù bọn họ trốn quán trọ nhỏ nào đó cũng không dễ tìm!

Người Trung Quốc bên kia hoặc là không xen vào việc của người khác, hoặc là quản thì quản tới cùng.

Báo cảnh sát cũng là một rắc rối, nói cho chủ nhân của Daisy biết. . . còn rắc rối hơn!

Không ngờ ngài Ruby lại có cảm giác bó tay không làm gì được.

Đúng lúc này, một người hầu vội vàng đi vào đại sảnh.

- Ngài Ruby, ngoài cửa có người xin gặp mặt.

Người kia nói:

- Là hai người Trung Quốc, bọn họ nói là bạn của tiểu thư Daisy.

Lời này thoáng cái liền làm cho Ruby sửng sốt.

Daisy cũng sửng sốt.

Cô vừa uy hiếp Ruby một cú tuyệt đẹp, chớp mắt đã phá tan rồi sao?

Chuyện này quả thật đúng là chỉ soái trong ba giây.

Ruby nhếch miệng lộ ra chiếc răng nạm vàng cười với Daisy, sau đó nói cho người giúp việc nghe:

- Anh đi dẫn bọn họ vào đây!

Sau đó, ngài Ruby rất vui vẻ ngẩng đầu sửa lại lời mình mới nói:

- Không, anh đi mời bọn họ vào đi!

Gương mặt Daisy lập tức trở nên khó coi, thậm chí không nhịn được muốn giậm chân.

Tại sao vậy chứ? Làm sao những người Trung Quốc lại có thể tự mình tới cửa được!

Lúc này thì cô gặp rắc rối lớn, mà hai người Trung Quốc này cũng gặp rắc rối lớn rồi!

Phải biết đây chính là trang viên của Ruby đấy!

Bọn họ sắp đối mặt lại là ngài Ruby!

Bạn cần đăng nhập để bình luận