Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1724: Đừng mong lại lừa gạt tôi! (2)

- Các người không ngờ lại công nhận tiểu thư Daisy là bạn của mình, vậy xem ra, các người vẫn thật sự đáng để gửi gắm!

Ruby liếc mắt nhìn Daisy, bắt đầu tin tưởng lời cô vừa nói.

- Các người đã lo lắng cho sự an toàn của cô như vậy, tin tưởng cũng không hy vọng cô ấy xảy ra chuyện gì, đúng không.

Ruby mỉm cười và nói:

- Còn nữa, dù sao đó cũng là một vài vật ngoài thân mà thôi, so với người lại chẳng là gì cả.

- Các người nói xem có đúng không? !

Bạch Tiểu Thăng nhìn ngài Ruby, chờ hắn nói tiếp.

Daisy lại khẩn trương, bởi vì cô đoán được Ruby sẽ muốn hỏi gì tiếp.

- Các người giao đồ của tiểu thư Daisy ra đây, sau đó, tôi sẽ thả các người đi.

Ruby cười:

- Con người tôi nói sẽ giữ lời, sau khi các người giao đồ ra, tôi sẽ không động tới một ngón tay của các người!

Đồ à?

Đó là thứ gì vậy?

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Daisy, ánh mắt Lôi Nghênh cũng rất kinh ngạc.

Phản ứng của hai người này đều lọt vào trong tầm mắt của ngài Ruby, hắn híp mắt lại.

- Tôi lặng lẽ bỏ đồ vào trong túi của cô gái đi cùng bọn họ, bản thân cô ấy còn không biết, hai người này lại càng không biết! Bây giờ cô ấy không đến đây, ngài Ruby có biết tại sao không?

Daisy cao giọng nói:

- Đó là bởi vì tôi đã thật sự cầu xin cô ấy, cô ấy mới là người bảo đảm cho chúng tôi, ngài Ruby, tôi cho ngài biết, nếu như ngài không thả chúng ta đi, cô ấy sẽ báo cảnh sát, đồng thời thông báo cho chủ nhân của tôi, chờ đến lúc đó...

Daisy nói rất nhanh, làm cho Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh không khỏi nhìn nhau.

Nhưng sau đó hai người lại hiểu rõ.

Daisy đang nói dối ngài Ruby này, lấy điều này tới uy hiếp hắn.

Thật là một cô gái thông minh lại to gan! Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh thầm than.

Nhưng bọn họ vừa thầm khen Daisy liền nghe được một tiếng hét rõ ràng và đầy khí phách.

- Tiểu thư Daisy!

Ngài Ruby hét lớn một tiếng, ngắt lời Daisy nói.

Daisy theo bản năng nhìn về phía Ruby.

Ngài Ruby nhìn cô và liên tục cười lạnh:

- Cô cảm thấy Ruby tôi đây là một kẻ ngốc từ đầu tới chân sao?

Daisy không biết vì sao Ruby phải hét lên như vậy.

Ngài Ruby nói tiếp:

- Cô mở mắt ra nhìn kỹ nơi đây đi! Liệu một người ngu ngốc có thể tạo dựng được một sản nghiệp lớn như vậy sao?

Ngay sau đó Ruby giận tái mặt đứng dậy, ngón tay kẹp điếu xì gà tay và chỉ vào Daisy, nói với vẻ ghét cay ghét đắng:

- Vừa rồi tôi còn nửa tin nửa ngờ, cảm thấy cô không nói thật! Thế nào, bây giờ cô còn muốn lừa gạt tôi nữa sao? !

- Một lời nói dối sẽ cần một trăm lời nói dối khác giúp đỡ!

Ruby chỉ tay vào hai người Bạch Tiểu Thăng:

- Cô xem thử, vừa rồi ngay cả bọn họ cũng bối rối mà cô vẫn còn muốn lừa gạt tôi, nói mình có sự chuẩn bị trước! Cô đừng mong có thể lừa gạt được tôi!

Ngài Ruby càng nói càng tức, nhưng vẫn không quên hút một hơi xì gà rồi mới nói tiếp:

- Cô thật giỏi, cô có thể giấu đồ trên người đi cùng bọn họ, nhưng cô tuyệt đối không thể có chuẩn bị nào khác! Còn nói định báo cảnh sát, còn định thông báo cho chủ nhân của cô biết sao? Tôi thấy cô hẳn xem phim quá nhiều rồi!

- Cô có biết mình đang lừa gạt ngài Ruby lương thiện và thành thật chứ?

Ruby với khí thế tăng cao cùng lời lẽ quyết đoán vạch trần lời nói dối của Daisy.

Cuối cùng Daisy chỉ là một cô gái giảo hoạt nhưng tâm trí không được rèn luyện đủ, lập tức liền kinh hoàng.

Điều này làm cho Ruby giống như nhận được chứng cứ xác thực, lập tức liên tục cười lạnh.

- Bây giờ, người Trung Quốc kia hãy gọi điện thoại cho bạn đi cùng của các người, bảo cô ta cầm thứ lạ xuất hiện trong túi tới đây cho tôi!

Ruby nói:

- Như vậy, tôi có thể không truy cứu về sự liều lĩnh của các người, còn về sự lừa dối của tiểu thư Daisy…

Nghe Ruby nói, Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh bình thản nhìn hắn mà căn bản không hề động đậy.

Người này đúng là một quý ông "có lòng bao dung", khi bị lừa gạt như vậy mà còn không ra tay với bọn họ, chỉ cần đồ, vì tiền mà không bị tổn thương người.

- Thật ra, tôi vẫn cảm thấy rất kỳ lạ về chuyện này.

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên nhìn Ruby mỉm cười và nói.

Ruby khẽ nhíu mày, lạnh lùng hỏi:

- Kỳ lạ, có gì mà kỳ lạ chứ?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười ung dung nói:

- Tôi kỳ lạ chính là người có tiền có thế, ngồi ôm cả một sản nghiệp lớn như ngài, sợ rằng mỗi phút cũng thu được trên dưới mười mấy vạn, không ngờ lại để ý tới một khoản nợ nhỏ như vậy, còn tự mình đến thu nợ. Ngài không cảm thấy chuyện này đặc biệt thú vị sao?

Bạch Tiểu Thăng vừa nói vậy, Daisy lập tức ngẩn người ra, vô thức nhìn về phía Ruby.

Đúng vậy, cho dù anh của cô có nợ nhiều tiền hơn nữa, kim cương khuyên tai bình thường cho dù đáng giá cũng chỉ là với mình, ở chỗ ngài Ruby hẳn không tính là gì cả. Tính ra cũng chỉ là số tiền nhỏ nhặt không đáng kể.

Nhưng không ngờ Ruby lại không ngừng đuổi theo đòi, còn là đòi mình?

Hắn không làm chuyện gì phạm pháp chứ?

Chỉ thoáng cái, Daisy đã nghĩ đến vấn đề trong này, ánh mắt lập tức lộ vẻ nghi ngờ.

Vẻ mặt Ruby quả thật cứng đờ, sửng sốt nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Mọi người đều nói người Trung Quốc thông minh, giảo hoạt, hôm nay hắn vừa gặp thì quả nhiên biết điều này không phải là giả!

Không ngờ người Trung Quốc này lại chú ý tới điểm ấy!

- Tôi không có thời gian nói nhảm với các người! Càng không nhất thiết phải giải thích với các người!

Ruby lập tức lạnh mặt nói:

- Ở đây, tôi chính là vua. Tôi bảo các người làm thế nào thì các người phải làm tho, nếu không các người sẽ gặp rắc rối lớn!

Ruby thậm chí chỉ tay vào Lôi Nghênh:

- Tôi biết anh hẳn là rất lợi hại. Nhưng…"

Ruby búng ngón tay một cái thật kêu, bên cạnh lập tức có mười mấy người bao vây hai người Bạch Tiểu Thăng. Rõ ràng những người này được đào tạo tốt, hành động nhanh chóng, người đàn ông mặt đen và những người đi theo anh ta còn lâu mới có thể so sánh được. Nếu như thật sự ra tay, sợ rằng chỉ vài giây đã đánh ngã người đàn ông mặt đen kia.

Bên thắt lưng của những vệ sĩ đều phồng lên, hình như có súng.

- Anh có lợi hại hơn nữa, nhưng chúng ta lại có nhiều người!

Ruby cười lạnh:

- Còn nữa, các người không có vũ khí!

Lập tức, bầu không khí trở nên căng thẳng.

Dường như Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh căn bản không có cơ hội để thi triển võ công đã bị khống chế.

Daisy bị dọa cho giật mình, sợ hãi nhìn.

Cô là một cô gái còn chư từng thật sự gặp phải cảnh tượng đáng sợ như vậy, trong giây lát đã trở nên hoảng hốt.

Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh vẫn tính là bình tĩnh.

- Được, tôi sẽ không hỏi những câu hỏi nữa. Tôi tin tưởng một khi mình hỏi sẽ làm cho ngài Ruby thẹn quá thành giận, không nói một chữ nào.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và giang tay ra:

- Nhưng anh bảo người bạn đi cùng tôi mang đồ tới, vậy thì sợ rằng tôi làm không được.

Thứ nhất, Bạch Tiểu Thăng sẽ không bảo Lâm Vi Vi đến đây chịu nguy hiểm.

Thứ hai, lời cô gái Daisy này chắc hẳn là lời nói dối, trong túi Lâm Vi Vi làm gì có vật gì lạ chứ!

Bạch Tiểu Thăng không thức thời làm cho ngài Ruby đen mặt.

- Tôi từng nghe được một câu nói rất có khí thế của người Trung Hoa, cá nhân tôi cũng rất thích…

Vẻ mặt ngài Ruby lười biếng nhìn Bạch Tiểu Thăng, hất cằm nói.

- Tôi rất sẵn lòng được nghe anh nói!

Bạch Tiểu Thăng vẫn còn tâm trạng để cười hỏi.

- Các người, đừng có “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt”!

Ruby lập tức trợn trừng mắt và quát.

Trong nháy mắt, trong những người vệ sĩ kia, dẫn đầu là đôi “Hắc Bạch Song Sát" đã lập tức rút súng chỉ vào Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh.

Nhưng những người khác rút ra là súng điện dành cho bảo vệ sử dụng.

Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh đảo mắt nhìn qua, trong lòng đã thấy vững tin hơn.

Nếu vậy, bọn họ đối phó được!

- Chờ một chút!

Bên kia, Daisy lại hoảng loạn, hét lớn:

- Đồ ở chỗ tôi, tôi cho ngài! Ngài Ruby, ngài đừng động tới bọn họ!

Mọi người nhìn qua, ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng rất bất ngờ.

Chỉ thấy Daisy giơ hai tay lên vén tóc của mình ra, tự nhiên lấy từ trong búi tóc ra hai cái khuyên tai bằng kim cương.

Không ngờ cô lại giấu đồ ở trong tóc!

- Cuối cùng cô cũng nhận rõ được tình hình thực tế sao, tiểu thư Daisy thân yêu của tôi!

Ngài Ruby cười to và bước nhanh tới.

Bên kia đã có người cầm khuyên tai kim cương trong tay của Daisy và muốn đưa qua.

Nhưng vào lúc này, mọi người chợt nghe được tiếng Trung Quốc.

Những lời này rất ngắn, từng câu từng chữ đều rõ ràng và nói rất nhanh, ở đây đều là người địa phương, rất đáng tiếc là không có ai nghe hiểu được.

Chỉ có Daisy vừa mới ngước mắt lên thấy Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói chuyện, nhưng giống như đang ra lệnh tác chiến hơn!

- Lôi Nghênh, anh chịu trách nhiệm bên trái và phía sau, tôi chịu trách nhiệm bên phải và trước mặt!

- Sau đó, nhớ “bắt giặc thì phải bắt vua trước”!

Bạn cần đăng nhập để bình luận