Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1726: Người giật dây (2)

Ruby nhìn Bạch Tiểu Thăng và nặn ra một nụ cười:

- Ngài muốn tôi nói gì? Ngài đến chỗ tôi rốt cuộc là muốn làm gì?

Ruby rất nghi ngờ thân phận thật sự của Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh, chẳng lẽ bọn họ là hình cảnh quốc tế, chuyện mình làm đã bị lộ rồi sao...

- Chúng tôi muốn dẫn tiểu thư Daisy, được chứ?

Bạch Tiểu Thăng nói.

Ruby liên tục gật đầu.

Điều này thì không thành vấn đề, trên thực tế cho dù bọn họ có muốn dẫn mình đi, sợ là cũng không phải chuyện gì khó.

- Về món nợ liên quan tới tiểu thư Daisy, rốt cuộc là bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả thay cô ấy.

Bạch Tiểu Thăng lại nói:

- Sau đó, các người không được quấy rầy tiểu thư Daisy nữa.

Ruby ngẩn người rồi gật đầu nhưng có chút không muốn, ánh mắt cũng có phần lấy lệ.

Trước cứ đáp ứng đã, sau này không thừa nhận là được rồi... Ruby thầm nghĩ.

Sợ rằng chuyện này sẽ không kết thúc như vậy được. Bạch Tiểu Thăng nhìn ra tâm tư của hắn.

- Anh thật sự muốn trả trước hộ tôi sao?

Daisy không nhịn được mà trợn tròn mắt, kinh ngạc lắp bắp nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Đó là khoảng ba trăm nghìn đô la đấy!

Đối với cô, đây không khác gì con số trên trời.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Daisy mỉm cười:

- Tôi sẽ trả thay cho cô trước, khi nào cô trả lại tôi cũng được, không trả lại cũng không sao.

Ở trong mắt Bạch Tiểu Thăng, số tiền này thật chỉ là chuyện nhỏ.

Daisy kinh ngạc bất đắc dĩ.

Hóa ra những người Trung Quốc này lại nhiều tiền như vậy!

Lúc này, Ruby cẩn thận nhìn Bạch Tiểu Thăng, muốn nghe anh nói tiếp.

Bạch Tiểu Thăng thấy vẻ mặt của Ruby và lập tức cười, nói:

- Không còn nữa.

Không còn nữa?

Ruby không mấy tin tưởng.

Cũng chỉ là dẫn Daisy đi và trả nợ thay cô ta thôi sao? Không bắt mình, đi uống trà gì đó à? Hoặc là, bắt mình nói ra những chuyện đen tối? Đã ầm ĩ đến mức như vậy, chỉ thế là... kết thúc rồi sao?

Ruby cũng cảm thấy không tin.

- Nếu cứ nhất quyết phải nói là còn gì nữa.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn ngài Ruby nói:

- Tôi vẫn rất tò mò, vì sao ngài Ruby lại để ý tiểu thư Daisy như vậy! Ba trăm nghìn đô la với ngài cũng không đáng giá như vậy.

Ruby nghe được lời này của Bạch Tiểu Thăng thì chợt im lặng rồi bỗng nhiên nói:

- Các người rốt cuộc là ai? !

Daisy cũng nghi ngờ về điều này.

Cô nhìn về phía hai người Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh nhìn nhau và đều cười.

Bạch Tiểu Thăng nói với Ruby:

- Chúng tôi thật sự chỉ là du khách mà thôi. Chỉ có điều, hôm nay bởi vì có duyên bèo nước gặp nhau với tiểu thư Daisy, trong giây lát thấy chướng mắt cho nên can thiệp vào chuyện này. Thật ra chúng ta cũng đã quấy rầy rồi, dù sao cũng không thể thật sự bắt ngài, nài nói có đúng không, ngài Ruby.

Nghe đến đó, Ruby chậm rãi cười.

Đúng vậy!

Đúng vậy!

Nếu những người Trung Quốc này không phải là hình cảnh quốc tế gì đó, không phải đám người săn tiền thưởng lấy mình làm mục tiêu, vậy có thể làm gì mình?

Thật sự bắt mình sao, vậy sẽ thành tội phạm!

Ngay cả New Orange cũng đừng mong rời đi được!

Ruby bỗng nhiên lại có tự tin, tối thiểu chẳng phải lo sợ không yên nữa.

- Thật ra, chúng ta tới nhà bạn chơi thôi.

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên nói:

- Ngài Ruby biết Budla và nhà họ Tần chứ?

Bạch Tiểu Thăng nói lời này trực tiếp làm cho nụ cười trên mặt Ruby liền cứng đờ, trợn trừng mắt.

Budla nhà họ Tần?

Hắn có thể không biết sao?

Đây chính là gia tộc lớn tiếng tăm lừng lẫy của Nam Mỹ, sản nghiệp có sở khắp nơi, thậm chí là toàn thế giới!

- Anh… các anh có quan hệ với nhà họ Tần sao?

Ruby có vẻ khẩn trương nói.

Hắn không sợ người bên ngoài, nhưng hắn không dám không thận trọng khi đối mặt với trùm ở địa phương.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười khẽ gật đầu, lấy ra tín vật đại biểu nhà họ Tần cho Ruby xem. Phía trên có ký hiệu đặc biệt, ngoại trừ bạn của dòng chính nhà họ Tần ra, người bên ngoài khó có thể nhận được.

Đồng thời, thứ này cũng có "quy cách".

Bạch Tiểu Thăng lấy ra là đồ Tần Tiểu Yêu đưa cho anh chỉ là thế hệ trẻ nhất của nhà họ Tần, trong mắt người ngoài thật sự không tính là cao...

Nhưng đối với Ruby, cho dù là con cháu của nhà họ Tần, hắn cũng không thể chọc nổi!

Ánh mắt Ruby nhìn Bạch Tiểu Thăng cũng có chút kiêng kỵ.

Lấy ra nhà họ Tần, Bạch Tiểu Thăng muốn chấn áp Ruby, để tránh sau hôm nay hắn lại gây sự với Daisy, thậm chí sẽ gây rối cho ba người mình khi ở New Orange.

Nơi này là Nam Mỹ, có thể cái khác không dùng được, nhưng trùm trong châu này cần phải có tác dụng.

Bạch Tiểu Thăng "Để lộ chút nội tình", không chỉ làm cho Ruby chấn động, ngay cả Daisy cũng cảm giác không thể tin nổi.

Chính cô cũng đã từng nghe nói tới danh tiếng lừng lẫy của nhà họ Tần!

Đám người Bạch Tiểu Thăng thật sự có quan hệ với người nhà họ Tần, cho dù chỉ là người bé nhỏ không đáng kể trong nhà họ Tần cũng đủ rồi.

Daisy cho rằng Ruby sẽ cho nhà họ Tần mặt mũi này.

Trong lòng cô cũng rất vui mừng.

Dù sao, một phiền toái lớn quấy nhiễu mình lâu như vậy sắp được giải quyết.

- Cho nên tôi nói cho anh biết quan hệ giữa chúng tôi và nhà họ Tần là muốn nhắc nhở anh, ngài Ruby, về sau anh không thể lại quấy rầy tiểu thư Daisy nữa.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Lôi Nghênh cũng cảm thấy Bạch Tiểu Thăng nói như vậy sẽ không có vấn đề gì.

Kết quả, sau khi Ruby khiếp sợ lại nhíu mày cúi đầu, im lặng không nói.

Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, Ruby ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng và hạ quyết tâm.

- Hai người và người nhà họ Tần là bạn bè, vậy hôm nay các người gây ầm ĩ ở chỗ của tôi, tôi cũng không dám làm gì.

Ruby nói xong liền liếc nhìn Daisy:

- Nhưng bỏ qua cho cô ta... Vậy không được!

Ruby nói những lời này làm Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh kinh ngạc.

Daisy lại khiếp sợ:

- Sao vậy, có người đã đồng ý trả nợ cho tôi mà ngài Ruby vẫn dự định nắm lấy tôi không tha sao?

Nghe được tiếng chất vấn này, Ruby liếc nhìn Daisy, nhưng cuối cùng lại nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Ngài Ruby thậm chí dịch sát vào một chút nghiêng người về phía trước và hạ giọng nói:

- Cũng vì thấy ngài có tín vật của nhà họ Tần, nể mặt ngài là bạn của thế hệ trẻ tuổi trong nhà họ Tần, tôi mới nói với ngài…"

Ruby hít sâu một hơi rồi nhìn Bạch Tiểu Thăng nói tiếp:

- Ngài không phải nói, lấy thân phận và địa vị, tiền tài của tôi mà còn phân cao thấp với một cô gái là không bình thường sao?

- Vậy bây giờ tôi lại nói cho ngài biết, tôi là đang 'Nghe lệnh hành sự'!

- Bảo tôi cho anh của Daisy nợ, thả anh ta chạy rồi đòi nợ tiểu thư Daisy là người khác!

- Muốn tiểu thư Daisy đưa đôi khuyên tai kim cương khiến cô ta không đền nổi, phải lấy thân bù vào cũng là hắn!

Ruby nói vậy làm cho Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh bất ngờ, càng làm cho Daisy kinh ngạc tới ngây người.

- Người đó chính là ngài Umea!

Ruby nhìn về phía Daisy nói:

- Tiểu thư Daisy, là chủ nhân của... cô!

Đáp án này vừa được đưa ra, ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng giật mình.

Chủ nhân của Daisy cũng chính là ông chủ của cô lại là thủ phạm hãm hại anh trai cô, bảo người ta đòi nợ cô, còn bày ra chuyện cướp đồ của mình, làm cho Daisy lấy thân bù vào?

Điều này quả thật không thể tin nổi!

Cho dù là phim truyền hình cũng không dám diễn như thế!

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được nhìn về phía Daisy.

Con gái đang giật mình.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ, sau này cô ấy có thể hô lớn "không thể như vậy được!:

- Chủ nhân của tôi sẽ không làm như vậy!,- Ông lừa người!

các loại hay không?

Bạch Tiểu Thăng còn suy nghĩ nên khuyên giải an ủi thế nào, lại nghe được Daisy cắn răng trầm giọng nói:

- Lần này ngài Umea thật sự quá đáng rồi!

Chỉ "quá đáng" thôi sao?

Phản ứng của Daisy thậm chí không hề quá khích, điều này làm cho Bạch Tiểu Thăng không thể tin nổi.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh, thậm chí Ruby nghe Daisy kể ra chuyện bí mật.

Hóa ra ngài Umea có vợ, vẫn có rất nhiều nhân tình, cũng muốn có Daisy, nhưng Daisy kiên quyết không theo. Đối phương ở bên ngoài là người đàn ông lịch sự, sau lưng lại quấy rầy làm cho Daisy rất buồn phiền.

Có thể càng không vào tay, càng cảm thấy muốn có được, đồng thời càng để ý. Đây có lẽ là một điểm đáng ghét nhất của ngài Umea cao ngạo kia...

Bởi vậy, ngài Umea bắt đầu bày ván cờ cho Daisy...

Khi Bạch Tiểu Thăng hỏi vì sao Daisy không rời khỏi ngài Umea, Daisy tiếc nuối nói cô còn thời gian phục vụ nửa năm nữa, nếu rời đi sớm thì phải bồi thường một khoản tiền rất lớn.

Cho nên cô cũng không biết phải làm sao, chỉ đành nhẫn nhịn.

- Ngài Umea đúng là một người đa tình, nhưng cũng thật không thức thời!

Bạch Tiểu Thăng nhíu mày nói.

Ruby cười lạnh, nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Cậu trẻ tuổi, chẳng lẽ cậu cho rằng mình có người bạn trong nhà họ Tần thì thật sự có thể ngang dọc ở đây sao.

Ruby cười nói:

- Tôi khuyên cậu tuyệt đối đừng nghĩ như vậy! Đặc biệt là khi đối mặt với ngài Umea. Cậu biết nhân mạch của hắn khủng khiếp tới mức nào sao? Tôi cho cậu biết, hẳn cậu từng nghe tới tập đoàn Chấn Bắc rồi chứ?

Ruby không nói câu này còn tốt, vừa nói, Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh đều kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Ruby tự cho rằng Bạch Tiểu Thăng khiếp sợ nên không khỏi đắc ý.

- Tập đoàn Chấn Bắc tồn tại sáu bộ phận sự nghiệp lớn, những người chịu trách nhiệm đó cũng phải nể tình gia chủ nhà họ Tần! Mà người quản lý sự nghiệp ở Nam Mỹ chính là anh rể của ngài Umea!

Ruby càng tự tin hơn.

Cậu có bạn ở nhà họ Tần thì thế nào, ngay cả gia chủ nhà họ Tần cũng phải nể mặt anh rể của ngài Umea!

Lại hỏi cậu có sợ không?

Cậu muốn can thiệp vào chuyện của ngài Umea, cho dù bên cạnh cậu có người, sợ rằng cũng không đủ tư cách đâu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận