Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1733: Xung đột bùng phát

Mai Phu mắt lạnh nhìn Bạch Tiểu Thăng đang ngồi ở đối diện của mình, lườm Bạch Tiểu Thăng "vừa nói vừa cười" với chính mình, trình độ khó chịu ở trong lòng hắn bạo tăng đến đỉnh điểm.

Chính là tiểu tử này đã làm hỏng chuyện tốt của mình, còn dạy dỗ đám người Rewby kia nữa? Đó không phải là tương đương với đánh mặt mình sao! Hôm nay ở chỗ này, hắn còn dám càn rỡ đến như thế!

Một bút lớn đến như vậy, có phải nên tính toán một chút rồi hay không đây!

Ở trên địa bàn của ta, ta còn để cho ngươi kiêu ngạo lên trời nữa hay sao!

Mai Phu lườm Tiểu Thăng, ánh mắt lãnh lệ.

- Ta nghe Rewby nói, chính là ngươi, còn có quan hệ với người Tần gia nữa à?



Đuôi lông mày Mai Phu khẽ nhướng lên một cái, giọng nói khàn khàn hỏi Bạch Tiểu Thăng.

Hắn muốn xác nhận sau cùng một chút, rốt cuộc là Bạch Tiểu Thăng và Tần gia có quan hệ gì với nhau, mới dễ động thủ.

- Muốn nói có quan hệ đúng thật là có quan hệ, nhưng muốn nói quan hệ sâu bao nhiêu thì lại không có sâu bao nhiêu.



Bạch Tiểu Thăng cười cười đáp.

Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn ra tâm tình của Mai Phu cũng sắp không kìm nén được rồi, ý định trêu chọc. Đùa giỡn hắn một phen.

Ngược lại, nói lên thân phận chân thật, vậy thì thân phận Bạch Tiểu Thăng gần như cùng cấp bậc với anh rể Landvo của Mai Phu, đủ để cho Mai Phu có tàu hỏa lớn hơn nữa cũng phải nhẫn nhịn, kìm nén, nuốt xuống.

Đồng dạng, cho dù Bạch Tiểu Thăng lại chán ghét Mai Phu đến thế nào, cũng không thể ra tay giáo huấn đối phương. Dù sao, Mai Phu cũng là cậu em vợ của Landvo người phụ trách tối cao ở khu vực Nam Mỹ của Tập Đoàn Chấn Bắc, đánh chó còn phải ngó mặt chủ, huống hồ, đây là nhà hắn. Cái này đối với Bạch Tiểu Thăng mà nói, đây sao có thể không phải là một việc đáng thất vọng cơ chứ.

Cho nên, Bạch Tiểu Thăng cũng muốn dựa vào đùa giỡn Mai Phu mà phát tiết một chút lửa giận trong lòng mình.

Đến mức quan hệ với Tần gia bên kia, Bạch Tiểu Thăng không chuẩn bị dùng.

Dùng cái đó để "hù dọa" Rewby cũng không sai biệt lắm, Mai Phu với tư cách là em vợ của Landvo, dùng cái đó hoàn toàn không thể hù dọa được.

Uy phong vay mượn chung quy không dễ xài.

Cũng may, thân phận của Bạch Tiểu Thăng hắn cũng đủ mạnh mẽ giống như vậy!

Mai Phu nghe Bạch Tiểu Thăng thẳng thắn thành khẩn bày tỏ quan hệ "không bao sâu" với Tần gia, nhất thời cười gằn hút một điếu Xì gà.

Đây chính là bản thân ngươi thừa nhận! Quả nhiên ngươi cáo mượn oai hùm, hôm nay còn ở nơi này kiêu ngạo, làm càn, ta đây há có thể buông tha cho ngươi! Mai Phu thầm nghĩ.

- Ta nghe nói, các ngươi chạy đến chỗ của Rewby đại náo một trận, ép buộc hắn buông tha nợ nần? Các ngươi thực sự là thật to gan! Các ngươi có biết Rewby là kẻ nào hay không!



Mai Phu há miệng phun ra một làn khói, quát lên,



- Người của ta đấy!

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh thấy biểu hiện của Mai Phu, cũng không nhịn được nhìn nhau.

Vừa mới ngồi xuống không đến năm phút đồng hồ, đối phương vậy mà không thèm che giấu, vội vã muốn xé rách mặt như thế sao?

- Vị Rewby tiên sinh kia cũng thừa nhận, hắn là người của ngươi, cho nên chúng ta mới đến đây tâm sự thật tốt với Mai Phu tiên sinh ngươi, ta muốn làm lắng lại chuyện này!



Bạch Tiểu Thăng vẫn bình tĩnh như trước, khẽ cười một tiếng.

- Làm lắng lại? Làm lắng thế nào?



Mai Phu lên tiếng cười nhạt,



- Bây giờ ngươi đã biết sợ, biết hối hận rồi sao? Có phải là đã hơi trễ rồi không? Nói cho ngươi biết, nói thật ra, chút nợ nần này đối với ta mà nói, còn nhỏ hơn cả cọng lông! Thế nhưng sự việc đó lại là một lác thú của ta! Daisy cũng là cô gái mà ta tương đối yêu thích! Các ngươi phá hỏng lạc thú của ta, còn muốn ta buông tha cho cô gái mà ta thích nữa? Có phải là có chút quá mức rồi hay không? Các ngươi sự thật muốn làm lắng lại chuyện này, thì phải bồi thường ta mới được!

Trong khi nói chuyện, ánh mắt Mai Phu nhìn về phía Lâm Vi Vi không che giấu tham lam chút nào,



- Cái bồi thường này, phải hoạt-sắc-sinh-hương mới được!

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được nhíu nhíu mày.

Ánh mắt Lôi Nghênh chợt tối lại.

Lâm Vi Vi thấy Mai Phu nhìn mình lom lom, nhất thời hỏa khí dâng lên,



- Mai Phu tiên sinh, ngươi nhìn ta là có ý gì. Chẳng lẽ còn muốn để ta bồi thường cho ngươi sao? ! Ngươi chính là người có thân phận, làm sao có thể như vậy! Nếu như truyền đi, ngươi không sợ bị tổn hại thanh danh sao!

Cho dù nhìn trên phân thượng Landvo tiên sinh, thì cái tên Mai Phu này cũng không dám nói toạc móng heo ra như thế mới đúng chứ!

Mai Phu nhìn Lâm Vi Vi nói, trên mặt cười híp mắt,



- Người đối ngoại khiêm tốn giống như ta, sao có thể không tiếc danh tiếng cho được. Chỉ có điều, ta và các ngươi ở chỗ này nói gì làm gì thì người ngoài làm sao biết chứ! Các ngươi muốn đi nói? Vậy thì cứ đi nói đi! Người bên ngoài đều biết ta là một thân sĩ điệu thấp, các ngươi bịa đặt cũng vô dụng!

Mai Phu rướn người về phía trước, mỉm cười ngưng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, nói với giọng điệu hết sức tùy ý,



- Huống hồ, các ngươi biết ở cái chốn New Orange này, thậm chí ở trong cái quốc gia này có bao nhiêu người làm môi giới hay không? ! Các ngươi có biết ta có thể sớm kêu gọi bọn họ, đến ngăn lại cơn sóng dư luận trước khi tổn hại hay không?

Bạch Tiểu Thăng không nói một lời, ngưng mắt chăm chú nhìn hai mắt Mai Phu.

Người càn rỡ như thế, có một mặt ghê tởm của hắn.

Nhưng, cũng có một mặt có thể lợi dụng được. . .

- Đối nghịch với ta, kẻ nào cho các ngươi cái dũng khí đó!



Mai Phu cũng không chú ý tới thâm ý trong mắt Bạch Tiểu Thăng, thân thể dựa vào phía sau một chút, ngạo nghễ nhìn ba người trước mặt, như một tên Quốc Vương kiêu ngạo.

Ngoài cửa có tiếng động truyền đến, Daisy bưng khay đang muốn tiến đến.

- Đi ra ngoài!



Mai Phu giương giọng hét lớn.

Một tiếng quát này dọa cho Daisy cho giật cả mình, kinh hãi nhìn sang bên này.

- Trà và cà phê, đều đổ vào cống thoát nước đi, những người này không cần. Thuận tiện, ngươi đi thông báo cho bác sĩ chuẩn bị sẵn sàng, một lát có thể sẽ cần hắn qua đây đấy!



Mai Phu cười nhạt nhìn Daisy, nói với vẻ ý vị thâm trường,



- Xen vào việc của người khác, cái giá phải trả sẽ vô cùng thảm! Không biết thức thời thì hậu quả cũng sẽ rất thảm!

Lời này Mai Phu cũng là nói cho Daisy nghe thấy.

Tuy rằng hôm nay nhìn thấy một vưu vật Hoa Hạ, nhưng hắn còn chưa có thu cô nàng Daisy này vào tay, cũng không thể cứ tính như vậy được!

Hành động của Mai Phu là đang làm sụp đổ phòng tuyến tâm lý của Daisy.

Daisy nhìn bên trong đang giương cung bạt kiếm với nhau, hơi thở thuốc nổ tốc thẳng vào mặt, nhất thời sắc mặt kinh biến.

Lúc này mới qua được bao lâu, sao lại thành cái dạng này rồi?

Việc bàn luận đã sụp đổ rồi sao?

Có quan hệ với người ở bên trong Tần gia, cũng không thể ngăn cản Mai Phu tiên sinh trở mặt nữa sao?

Daisy nhịn không được lo lắng nhìn về phía ba người Bạch Tiểu Thăng.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thăng chỉ là hơi lộ ra âm trầm, nhưng vẫn là an ủi cười một tiếng với nàng, ý bảo nàng không cần phải lo lắng, cứ đi ra ngoài là được.

Lúc này Daisy mới rời khỏi, thuận tiện cũng đóng cửa lại luôn.

Có điều, ở ngoài cửa, Daisy còn nhịn không được ngừng chân, biểu hiện lo lắng, rồi lại bó tay hết cách.

Nơi này là Andrew Leo Fort, là nhà của Mai Phu tiên sinh, nếu như ông ta thật muốn làm gì với những người Hoa này thì khả năng ngay cả một chút viện trợ bên ngoài bọn họ cũng không có!

Báo cảnh sát cũng đều vô dụng!

Thần sắc Daisy vô cùng khó chịu.

. . .

- Nữ nhân kia, ta muốn định rồi.



Mai Phu liếc nhìn cửa, cười nhạo một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn Lâm Vi Vi,



- Còn cô gái này, cũng rất tốt nha! Thật là làm cho ta đặc biệt cảm thấy hứng thú!

Mai Phu thậm chí nhìn Lâm Vi Vi, trắng trợn không kiêng nể gì cả liếm liếm môi mình.

- Thế nào, lần này để cô dùng thân thể của mình bồi ta, chuyện này sẽ được xóa bỏ!



Mai Phu vừa nói với Bạch Tiểu Thăng, vừa nhìn về phía Lâm Vi Vi, ánh mắt tùy ý đảo tới đảo lui,



- Cô ở lại đây bồi ta, một năm ta sẽ cho cô một triệu mỹ kim, thế nào! Có đủ mua phục vụ cá nhân của cô hay không!

Mai Phu thực sự là càng nói càng quá mức.

Nụ cười trên môi Bạch Tiểu Thăng thu lại từng chút từng chút một.

Landvo có thật sự có vấn đề hay không, hắn không biết, nhưng mà cái gã Mai Phu này thực sự rất thiếu ăn đòn!

Dù cho hắn đã quyết định không động vào Mai Phu, hiện tại cũng có chút dao động.

Sắc mặt Lâm Vi Vi càng thêm phẫn nộ.

Ánh mắt Lôi Nghênh thì lại như hàn băng, siết chặt nắm đấm.

- Thế nào, ngươi nắm quyền lại làm gì, ngươi còn muốn giáo huấn ta sao?



Mai Phu thấy Lôi Nghênh nắm chặt tay, cười nhạo một tiếng, lại nhìn Bạch Tiểu Thăng, nói với vẻ lười biếng,



- Ta nghe nói hai người các ngươi đều rất giỏi đánh nhau, ở chỗ của Rewby đã đánh ngã mười mấy người, rất uy phong ha!

- Nhưng nơi này không phải là địa phương để các ngươi dốc hết uy phong ra!

Mai Phu nhe răng cười,



- Hôm nay các ngươi tới, muốn yên ổn đi ra ngoài, thì phải nhìn tâm tình của ta, còn phải nhìn... các ngươi có cái bản lĩnh kia hay không nữa!

- Nếu hai người các ngươi đã biết đánh nhau như thế ở đây của ta cũng có một vị cao thủ, nếu các ngươi có thể kiên trì không ngã dưới tay của hắn thì ta có thể cân nhắc, buông tha cho các ngươi!

Cca6u nói sau cùng của Mai Phu chính là đang phát tín hiệu cho người ta.

Nam Ba Đồ vẫn đang ở bên trong nghe, nghe thấy câu nói sau cùng, nhịn không được cười lạnh một tiếng, ngang nhiên cất bước đi ra.

Là thời điểm, gặp một lần với những "cao thủ" đến từ Hoa Hạ đó rồi, hắn ghét nhất chính là người Hoa, đặc biệt là những kẻ biết công phu!

Nam Ba Đồ bước chân trầm trọng, bên ngoài tự nhiên nghe được.

Sau đó, thân ảnh của hắn xuất hiện ở cửa, cả người tràn đầy khí tức thô bạo, ánh mắt bễ nghễ tứ phương, ngạo nghễ đăng tràng.

Ba người Bạch Tiểu Thăng nhìn sang.

Vẻ mặt của Mai Phu hài lòng nhìn Nam Ba Đồ, lại đắc ý nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh, muốn nhìn vẻ mặt kinh hãi của hai người họ.

Đáng tiếc, hắn không được như ý nguyện, Bạch Tiểu Thăng chưa từng có bao nhiêu phản ứng.

Lôi Nghênh lại hơi nâng đuôi lông mày với vẻ khiêu khích, ngạc nhiên cất tiếng,



- Nam Ba Đồ?

- Là ngươi đấy à, vạn năm lão nhị!



Bạn cần đăng nhập để bình luận