Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1734: Tình huống có biến

Sát khí trên người Nam Ba Đồ quá nặng, đây cũng là khí tràng hắn tận lực theo đuổi từ trước tới nay. Vừa lộ diện một cái làm đã làm cho người ta hoảng sợ không thôi, vừa ra tay đã làm cho người sợ, đây là thứ mà Nam Ba Đồ luôn cần cù theo đuổi, hắn giống như là một cây đao một thanh kiếm, thời thời khắc khắc đều luôn duy trì trạng thái phong mang, sắc bén ra khỏi vỏ.

Sự xuất hiện của hắn, quả thật cũng làm cho ánh mắt Bạch Tiểu Thăng chợt dừng lại, để cho Lâm Vi Vi kinh ngạc đến giật cả mình.

Nhưng sau đó, Nam Ba Đồ nghe được những lời trào phúng đến từ Lôi Nghênh, cũng nhìn thấy bản thân Lôi Nghênh.

Một câu “vạn năm lão nhị” kia của Lôi Nghênh làm cho khí tràng cuồng bá của Nam Ba Đồ bị công phá chỉ trong nháy mắt.

Sắc mặt Nam Ba Đồ cũng đột nhiên biến đổi, tròng mắt trợn tròn, thật không thể tin nhìn về phía Lôi Nghênh, âm thanh bén nhọn phát ra,



- Là ngươi!

Bọn họ vậy mà nhận thức nhau.

Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi cảm thấy ngoài ý muốn.

Ngay cả Mai Phu cũng sửng sốt.

- Các ngươi, nhận thức nhau sao?



Bạch Tiểu Thăng nghiêng người nhìn Lôi Nghênh, ngạc nhiên hỏi.

- A, nhận thức.



Lôi Nghênh nhìn ánh mắt tức giận mang theo địch ý thật sâu của Nam Ba Đồ ở đối diện, hừ lạnh mà bảo,



- Trước đây, tôi và người này từng ở trong một đoàn đội, tôi đã quên tên thật của hắn rồi, không biết là Turner hay là Trudeau gì gì đó, nhớ không rõ nữa.

Nghe Lôi Nghênh nói như vậy, ngay cả mình tên đều không nhớ rõ, Nam Ba Đồ tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch.

- Hắn cả ngày la hét muốn đoạt vị trí đệ nhất của tôi, nằm mơ cũng muốn trở thành người mạnh nhất đoàn đội, có thể, chỉ tiếc bất kể là cận chiến, xạ kích hay lái xe, mọi thứ đều ở phía sau tôi, chưa từng thắng nổi một lần nào, cứ như vậy còn muối mặt một mực dây dưa với tôi nữa chứ.

Lôi Nghênh vừa nói những lời này ra nhất thời khiến cho Nam Ba Đồ xanh cả mặt.

Lôi Nghênh nói tiếp,



- Vì vậy, tôi đã đặt cho hắn cái biệt danh là No.2, Nam Ba Đồ. Không ngờ người nay vậy mà vẫn luôn sử dụng, làm một cái khích lệ.

Ngay cả cái tên Nam Ba Đồ cũng là do người này cấp cho? ! Mai Phu ngạc nhiên nhìn về phía Lôi Nghênh.

- Nhưng thực ra, tôi cũng không phải tán thành hắn chính là đoàn đội thứ hai. Bởi vì có một vài phương diện hắn xa xa không bằng người khác.



Lôi Nghênh nhìn Bạch Tiểu Thăng, nói với vẻ buồn cười,



- Tôi gọi hắn là No.2, Nam Ba Đồ, kỳ thực ý định ban đầu của tôi là muốn nói, con người của hắn, rất hai.

Lôi Nghênh vừa nói như vậy, Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi càng thêm kinh ngạc hơn, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

Nam Ba Đồ nghe như vậy đều sắp tức điên.

Mấy năm nay hắn tìm hiểu tiếng Trung rất nhiều, ý tứ của từ "hai" này hắn biết, có nghĩa là "ngu xuẩn" trong tiếng Anh.

Bản thân mình lại còn đội cái danh hiệu này nhiều năm như vậy!

Quá khinh người, quả thực quá khinh người mà.

Cho tới nay, bản thân mình luôn giấu ở trong lòng cái người đàn ông mà mình muốn đánh bại, thậm chí ngay cả mình là ai cũng nhớ không rõ, càng nói ra tứ hàm xúc mang theo ý vũ nhục trong biệt danh đã đưa cho bản thân mình năm đó.

Quá mức khi dễ người!

Gân xanh trên trán Nam Ba Đồ đều nhảy lên, cả người đều sắp nổ tung.

Bên cạnh, Mai Phu choáng váng.

Sát Thần Nam Ba Đồ, lại cam chịu đứng dưới cái kẻ to con ở đối diện kia, biệt danh còn là do người ta đặt.

Cái xưng hô kia, không phải là tán thành, mà chính là cười nhạo.

Cũng thua thiệt Nam Ba Đồ một mực dùng đến hiện tại. . .

- Này, bây giờ ngươi tên gì, Turner hay là Trudeau, dù sao chắc ngươi cũng sẽ không vẫn còn gọi là Nam Ba Đồ đấy chứ.



Lôi Nghênh hỏi Nam Ba Đồ.

Lúc này sắc mặt của Nam Ba Đồ trông như thể là ăn phải c*t vậy.

- Ngươi thực sự vẫn còn gọi Nam Ba Đồ?



Lôi Nghênh nói với vẻ hết sức ngạc nhiên.

- Fuck you, Lôi!



Nam Ba Đồ siết chặt nắm đấp, phát ra rít gào tràn đầy bi phẫn kiểu Anh, sau đó dùng sở học tiếng Trung cả bản thân bật lên tiếng gầm thét giận dữ,



- Ta con mẹ nó, liều mạng với ngươi!

Song phương giao đấu, một phương quát to liều mình với đối phương, không thể nghi ngờ là đánh không lại, chỉ có thể dựa vào "liều" tới liều mạng. . .

Trong lòng Mai Phu thật lạnh, triệt để không còn gì để nói.

Át Chủ Bài to lớn nhất mà hắn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, chỗ dựa lớn nhất, là tồn tại như một đòn sát thủ, lại củi mục như thế. . .

Mai Phu nhất thời cảnh giác nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh, rất sợ hai người này động thủ với bản thân mình, vậy hắn coi như nguy hiểm rồi!

- Ngươi liều với ta làm cái gì chứ, hiện tại ta là người văn minh, không đánh đánh giết giết với ngươi vậy nữa, không tiến bộ chút nào cả.



Lôi Nghênh nói không chút khách khí,



- Ngươi để lộ phong mang ra ngoài, khí thế quá thừa, điều này căn bản đi ngược lại với tôn chỉ huấn luyện điệu thấp kín đáo của xưa kia, ngươi bây giờ, sợ là so với năm đó cũng không bằng.

Những lời này của Lôi Nghênh hệt như là những mũi dao sắc bén "xoẹt xoẹt xoẹt" đâm thẳng vào ngực Nam Ba Đồ.

Nam Ba Đồ quả thực điên rồi, càng thêm liều lĩnh lao tới hơn.

Lôi Nghênh cũng bày xong tư thế nghênh chiến.

- Dừng tay!

Bỗng nhiên, rống to một tiếng phát ra, cao như tiếng sấm nổ, dọa cho tất cả mọi người trong phòng đều giật cả mình.

Mai Phu sợ đến trái tim đều như thể ngừng đập, trợn to mắt nhìn nam nhân đang cất tiếng gào thét trước mắt... Bạch Tiểu Thăng.

Lúc này Bạch Tiểu Thăng, trầm mặt, ngồi ở chỗ kia uy nghiêm nhìn mọi người, giống như một vị Vương Giả cao cao tại thượng, khí thế cả người cũng thay đổi.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng nhìn người, vẫn bình tĩnh như trước, lại mang theo vẻ thâm thúy dọa người, khiến người ta hồi hộp không thôi.

Đó là không đồng ý với cái loại sát phạt chi khí này trên người Nam Ba Đồ, một loại lực chấn nhiếp khác.

Loại cảm giác này, làm cho Mai Phu trước tiên nghĩ đến người anh rể kia của hắn... Landvo tiên sinh, đối mặt với loại khí tràng này, Mai Phu cảm thấy sợ hãi theo bản năng.

Ngay cả Nam Ba Đồ cũng dừng chân lại, kinh dị nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Sau khi toàn trường đã yên tĩnh, Bạch Tiểu Thăng giương mắt nhìn về phía Mai Phu, trầm giọng nói,



- Mai Phu tiên sinh, chúng tôi tới đây là để nói chuyện với ông chứ không phải là tới để đánh nhau!

- Tự, tự nhiên là phải giải quyết việc này rồi, vậy cậu nói xem phải giải quyết như thế nào?



Mai Phu nhịn không được nói lắp một tiếng, lập tức tiếng nói trở nên cứng rắn.

- Tôi tới gặp ông, không phải là dựa vào quan hệ với Tần gia bên kia.



Bạch Tiểu Thăng nói với vẻ bình tĩnh,



- Bởi vì, tôi không cần!

- Tôi cũng giống như Landvo tiên sinh, đều ở trong Tập Đoàn Chấn Bắc! Tôi là người đại diện tổng phụ trách khu Trung Hoa mà đến!

- Không biết cái thân phận này, có thể làm cho Mai Phu tiên sinh cho chút thể diện, để cho chuyện này trước tiên có một cái kết thúc hay không?

Sự việc phát triển đến bây giờ, là lúc nên ngừng lại!

Tuy rằng Bạch Tiểu Thăng cũng ôm suy nghĩ giáo huấn Mai Phu trước khi làm sáng tỏ thân phận của mình, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn từ bỏ.

Dù sao, nơi này là nhà của Landvo!

Xem ra tình thế không khống chế được, thật động thủ lên, thu thập người của người ta trong nhà người ta, vậy thì có hơi quá phận rồi!

Bất kể là nói chuyện hợp tác với Landvo, hay là nói cảm thấy Landvo có vấn đề, muốn tiến hành điều tra, cũng không có thể đả thảo kinh xà!

Hiện tại xé rách mặt, được chả bằng mất!

Sau khi Bạch Tiểu Thăng cân nhắc, vẫn quyết định trước dừng cơn sóng gió này lại đã.

Nhưng có điều Bạch Tiểu Thăng cũng không có vừa tới thì đã cho thấy thân phận thật sự, chỉ nói, mình là đại diện do người phụ trách khu Trung Hoa phái tới.

Đây cũng không phải là nói láo, mình có thể đại diện chính mình. . .

Nghe Bạch Tiểu Thăng vừa nói như thế, Mai Phu nhất thời sửng sốt.

Người Hoa trẻ tuổi này lại là đại diện do người tổng phụ trách khu Trung Hoa Tập Đoàn Chấn Bắc phái tới? Mai Phu có chút không thể tin được.

Mai Phu càng không nghĩ tới, Bạch Tiểu Thăng chính là người phụ trách khu Trung Hoa Tập Đoàn Chấn Bắc.

Có điều, nếu như những gì Bạch Tiểu Thăng nói là sự thật, một cái người đại diện gần như cùng cấp với anh rể Landvo, trái lại thật sự cũng không thể bị đánh ở nhà mình được.

Cái này không còn gì để nói!

Dù cho Mai Phu có kích động như thế nào đi nữa, sự việc nặng nhẹ vẫn có thể phân biệt được rõ ràng, nhanh chóng tỉnh táo lại.

- Phi, ta không cần biết địa vị của ngươi là gì, hôm nay, ta nhất định phải phân ngươi chết ta sống với Lôi! Cẩn thận, ta ngay cả ngươi ta cũng sẽ thu thập một lượt luôn đấy!



Nam Ba Đồ lấy lại tinh thần, hướng về phía Bạch Tiểu Thăng rít gào.

Hắn còn muốn tiến lên, quyết đấu với Lôi Nghênh.

Bạch Tiểu Thăng nhìn cũng không thèm liếc nhìn Nam Ba Đồ một cái, bởi vì hắn theo thần sắc trên mặt Mai Phu mà biết được, đã không cần hắn để ý tới nữa.

Mai Phu vội vã ngăn Nam Ba Đồ lại, quát lên,



- Nam Ba Đồ, không được vô lễ!

Nam Ba Đồ hiển nhiên không muốn nghe theo.

Mai Phu lại quát lên,



- Ngươi còn như vậy thì Landvo tiên sinh sẽ không cao hứng!

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Nghe thấy danh hiệu của Landvo, Nam Ba Đồ sửng sốt.

Hắn cũng không phải hết thảy đều không đặt ở trong mắt.

Đắc tội với Landvo thì hắn sẽ không có chén cơm.

Nam Ba Đồ ngay tức thì nghiến răng nghiến lợi, thở hổn hển, cũng không nhào qua nữa, có điều vẫn dùng ánh mắt hung hăng nhìn Lôi Nghênh như trước.

Lôi Nghênh giống như là không thấy hắn vậy, nhìn cũng không thèm nhìn hắn.

- Cậu nói cậu là đại diện của người tổng phụ trách khu Trung Hoa Tập Đoàn Chấn Bắc, nhưng cậu làm thế nào để chứng minh thân phận của mình đây!



Mai Phu nhìn Bạch Tiểu Thăng trầm giọng nói ra.

Đối với việc này, Bạch Tiểu Thăng chỉ cười nhạt mà đáp,



- Mai Phu tiên sinh, anh rể ông chính là người đứng đầu bộ sự nghiệp Nam Mỹ, ít nhiều gì ông cũng hiểu biết một chút tình huống nội bộ của tập đoàn chúng ta. Không bằng ông cứ tùy tiện đặt câu hỏi, xem ta có thể trả lời được hay không!

Mai Phu híp mắt lại.

Đây đúng thật cũng là một biện pháp!

Hắn không có chú ý tới chính là, trong đôi mắt của Bạch Tiểu Thăng, mơ hồ chớp động một tia ý tứ hàm xúc khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận