Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1737: Bà lão quyết không buông tha (1)

Bây giờ, lầu một đại sảnh.

Ở ngoài cửa, lão quản gia nhắm mắt theo đuôi, bồi tiếp hai cô gái đi vào.

Một lão bà đi song song với cô cô gái tuổi còn trẻ tới, lão bà còn không ngừng cằn nhằn.

- Thật đáng chết, nếu không phải là hai cái người Hoa kia, ngày hôm qua chúng ta đã trở lại rồi, hai cái tên hỗn đản đáng ghét kia, gặp lại nhất định phải hung hăng thu thập bọn họ!

Hai người này, Bạch Tiểu Thăng bọn họ nhận biết.

Rig Arliss, trong cửa hàng đồng hồ "Hugo nhà", song phương đã từng "gặp mặt một lần".

Donna Trần vừa đi vừa giận dữ, trong miệng còn không ngừng mắng, cái gì mà "Gặp phải thằng nhóc Trung Quốc đáng chết", “Thằng nhóc khốn kiếp không biết tôn trọng người già", “thằng nhóc thối tha không chịu cứu giúp”.

Tất nhiên người mà bà ta mắng chính là Bạch Tiểu Thăng.

Ở cửa hàng đồng hồ tại Ligelisi, Bạch Tiểu Thăng miệng lưỡi linh hoạt như lò xo, không ngờ lại làm cho chủ cửa hàng người da trắng tặng đồng hồ cho mình, còn từ chối không chịu bán bất kỳ thứ gì cho bà!

Donna Trần đã cảm thấy mình bị sỉ nhục, khiến mình rất mất mặt, cho nên bà vu oan hãm hại ba người Bạch Tiểu Thăng có ý đồ bất chính ngay bên đường.

Đáng tiếc báo ứng tới quá nhanh, bọn họ tự nhiên thật sự gặp kẻ trộm.

Hai người đàn ông Bạch Tiểu Thăng không ngăn cản kẻ trộm, làm hại bọn họ không còn giấy tờ và vé máy bay, phải ở Châu u bên kia không về nhà được.

Nếu không phải Donna Trần gọi điện thoại cho con gái lớn, bảo con rể Landvo tìm người giúp đỡ, sợ rằng bây giờ bọn họ còn ở Cục cảnh sát đấy.

Cũng bởi vì quen ngang ngược ở New Orange, Donna Trần vênh mặt hất hàm sai khiến ở trong Cục cảnh sát còn thiếu chút bị người ta bắt giam.

Nỗi nhục nhã này, mất mặt này, Donna Trần cũng ghi lên trên đầu Bạch Tiểu Thăng. Đây là chuyện mất mặt nhất, đáng sợ nhất của đời bà, đặc biệt là còn ở trước mặt người da trắng:

Bà ta có thể ghi nhớ “mối thù này” trong lòng trong tám năm mười năm.

Ở lối vào của pháo đài cổ kính, lão quản gia vốn hờ hững với đám người Bạch Tiểu Thăng đang cẩn thận nhắm mắt theo đuôi.

- Nhờ có con rể tốt Landvo, Mạt Lỵ à, sau này cháu cũng nên học hỏi chị cháu, lập gia đình cũng phải tìm người như anh rể cháu vậy.

Bà lão Donna Trần không quên chỉ điểm cho con cháu gái nhỏ Mạt Lỵ bên cạnh.

- Vâng! Sau này cháu sẽ bảo anh rể giới thiệu cho cháu một người xuất sắc giống như anh ấy.

Mạt Lỵ kéo cánh tay Donna Trần, liên tục gật đầu.

Thấy cháu gái ngoan ngoãn nghe lời, trong lòng Donna Trần cũng thoải mái hơn, nhưng vẫn mắng:

- Đừng để cho bà gặp đám người Trung Quốc kia, nếu không bà nhất định phải trừng trị bọn họ!

- Thế giới này lớn như vậy, bà sao có thể dễ dàng gặp lại đám người đáng ghét kia chứ?

Mạt Lỵ an ủi.

Đang nói, Donna Trần, Mạt Lỵ lại cảm giác phía trước có người đi tới thì lập tức ngẩng đầu nhìn qua.

Vừa hay, đám người Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn qua.

Vừa nhìn, hai nhóm người đều sửng sốt.

- Lão phu nhân.

Daisy cũng không biết Donna Trần mắng ai, càng không biết người bà ta ghi hận chính là Bạch Tiểu Thăng bên cạnh mình nên vội vàng cúi người chào hỏi bà ta.

Nhưng chờ Daisy ngẩng đầu, lại cảm giác bầu không khí không thích hợp.

Donna Trần cũng không để ý tới cô, hai mắt nhìn chằm chằm vào ba người Bạch Tiểu Thăng có vẻ giật mình, phẫn nộ, không ngờ còn có mấy phần ngạc nhiên.

Bên cạnh, cô con lai Mạt Lỵ cũng không thể tin nổi nhìn ba người Bạch Tiểu Thăng.

Bên này, Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng giật mình và bất ngờ.

Không ngờ hai người phụ nữ mà bọn họ vô tình gặp ở trong Ligelisi lại xuất hiện ở đây, hai bên gặp lại trong pháo đài này.

Bà lão Donna Trần là người Trung Quốc mà xem thường Trung Quốc, xem thường người Trung Quốc.

Ấn tượng của ba người Bạch Tiểu Thăng về bà ta cực tệ.

- Lão phu nhân?

Daisy thấy tình thế không đúng, cẩn thận nói một tiếng.

Lúc này Donna Trần mới bị giật mình, nhìn ba người Bạch Tiểu Thăng và dữ tợn quát một tiếng, nhưng là nói với lão quản gia bên cạnh:

- Quản gia!

- Lão phu nhân, ngài có gì căn dặn!

Lão quản gia người da trắng bên cạnh nghiêm mặt, lưng căng ra.

Cảnh tượng vừa rồi khiến ông ta cũng phải kinh ngạc, không biết vì sao lão phu nhân thấy mấy người khác tầm thường này lại có phản ứng lớn như vậy.

Chẳng lẽ những người từng đắc tội lão phu nhân sao?

Vậy thì thật là to gan!

Lão quản gia nhìn ba người Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt thương hại.

Kết quả của ba người này chắc chắn sẽ không tốt!

Lão phu nhân này nổi tiếng lòng dạ hẹp hòi!

- Những người này là sao, sao bọn họ có thể ở đây!

Donna Trần chỉ vào ba người Bạch Tiểu Thăng và kêu to.

Bạch Tiểu Thăng híp mắt lại.

Cha mẹ Landvo đều mất, Donna Trần được Daisy và quản gia tôn trọng gọi là "Lão phu nhân", như vậy nói cách khác bà là mẹ vợ của Landvo, mẹ của Umea, Mạt Lỵ và vợ của Landvo?

Vậy thì thật khéo!

Đám người mình còn chưa bước vào Nam Mỹ lại đắc tội mẹ vợ của người quản lý chính của khu Nam Mỹ, vừa dừng phong ba với em vợ người ta lại gặp "Oan gia ngõ hẹp".

Có đôi khi không thể không nói, đời người quá kỳ diệu, luôn xảy ra những chuyện ngạc nhiên. . .

Nhưng từ ngoại hình của Umea lại thấy giống như thuần huyết hơn. Liếc nhìn Mạt Lỵ bên cạnh Donna Trần là có thể nhìn ra đây là con lai. Umea cũng là con trai của Donna Trần sao?

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng có chút tò mò, nhưng không nghĩ nhiều nữa.

Chuyện nhà người ta, cũng không cần anh để ý nhiều. . .

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng nhanh chóng hiểu được thân phận của Donna Trần, trong lòng hai người không khỏi thán phục.

Daisy có chút khẩn trương, nhìn hai nhóm người Donna Trần và Bạch Tiểu Thăng, cho dù cô hoàn toàn không biết trong đó có chuyện gì, nhưng vẫn cảm giác hình như không tốt lắm. . .

- Lão phu nhân, bọn họ là khách mà ngài Umea muốn gặp, lúc này chắc là đang muốn rời khỏi đây.

Lão quản gia cung kính trả lời.

Không phải Donna Trần là mẹ vợ của Landvo, lão quản gia lại kính nể, e sợ, mà là con gái lớn của Donna Trần, phu nhân Landvo là bà chủ thật sự của nhà này, ở trong nhà này không ai dám trái lời cô ta.

Xuất phát từ sự kính nể, e sợ kia, khiến cho lão quản gia cũng không dám bất kính với Donna Trần.

- Khách của Umea? Ông bảo nó tưới gặp tôi! Tôi cũng muốn hỏi thử nó tìm đâu ra những vị khách này, tìm những kẻ dám bắt nạt đến trên đầu mẹ nó rồi!

Donna Trần tức giận kêu to, khiến cho những người giúp việc xung quanh đều nhìn sang.

Lão quản gia lạnh lùng liếc nhìn ba người Bạch Tiểu Thăng rồi cúi người nhận lệnh của Donna Trần và vội vàng rời qua một bên, sau đó dùng trong tai điện thoại để trao đổi với người hầu ở trên tầng, bảo bọn họ báo lại tình hình ở đây cho ngài Umea biết, mời ngài ấy nhanh chóng qua.

Donna Trần cười lạnh nhìn đám người Bạch Tiểu Thăng. Có câu nói oan gia ngõ hẹp, tôi thấy ông trời cố ý muốn tôi gặp mặt các người, để cho tôi trút cơn giận này!

Lời nói này, Donna Trần dùng tiếng Trung để nói những lời này.

- Lão phu nhân, tôi nghĩ giữa chúng ta có hiểu nhầm.

Bạch Tiểu Thăng nhã nhặn nói.

Anh có thể giải quyết tranh chấp một cách hòa bình ở chỗ của Umea, tất nhiên cũng hy vọng tránh xung đột với Donna Trần.

Bởi vì trước mắt không thích hợp.

- Thế nào, bây giờ mới biết sợ sao! Muộn rồi! Cậu đã làm gì? Hả, các người không biết kính nể, e sợ sớm hơn, vậy hôm nay ở đây, lão bà tôi phải tính rõ món nợ với các người!

Donna Trần không buông tha.

Mạt Lỵ cười lạnh gật đầu, xem như phụ họa.

Vẻ mặt Daisy sợ hãi, muốn hòa giải lại không biết nói gì, ở trong nhà này, ở trước mặt Donna Trần, cô không có quyền nói chuyện.

Lâm Vi Vi cảm thấy chán ngán Donna Trần, thờ ơ nói:

- Bà lão, chúng tôi là khách của con trai ngài, ngài lại đãi khách như thế sao?

Donna Trần nghe Lâm Vi Vi nói vậy thì lập tức xem thường, châm chọc nói:

- Ở đây có phần cho cô nói chuyện sao, con đĩ này! Nhìn cô như một người hầu, dám nói xen vào lung tung, cẩn thận tôi xé nát miệng của cô ra! Các người là khách của con trai tôi, nó không xuống tiễn các người là biết các người cũng không phải nhân vật gì lớn! Hôm nay, tôi cứ muốn giáo huấn các người ở đây đấy!

Lâm Vi Vi bị chửi thì lập tức buồn bực.

- Lão phu nhân, xin hãy chú ý lời nói và việc làm của bà!

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được nhíu mày.

Bạn cần đăng nhập để bình luận