Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1741: Còn chưa xong chuyện (1)

Một đá của Bạch Tiểu Thăng quả thật gọn gàng, đẹp mắt lại trực tiếp làm Umea ngất đi, còn chưa kịp tổn thương tới Lâm Vi Vi bên cạnh, lập tức khiến cho mọi người biến sắc, nói chính xác hơn nói mọi người hoảng sợ.

Cho dù Pháo đài Andre Leo thực tế thuộc về ngài Landvo, nhưng Umea cũng xem như là chủ nhân trên danh nghĩa, địa vị của hắn ở trong nhà này rất cao, không ngờ hôm nay lại bị một người ngoài đá cho hôn mê

Từ quản gia đến người giúp việc, người hầu trong nhà này đều ngạc nhiên tới mức không nói nổi lời nào, không biết nên làm thế nào cho phải.

Đám bảo vệ của Pháo đài cổ kính đều nghẹn họng nhìn trân trối.

So với thấy lão đại South Figure quỳ xuống đất, cảnh tượng này mới thật sự làm cho bọn họ chấn động.

Bên kia, Donna Trần, Mạt Lỵ cũng choáng váng, không nói được lời nào.

Ngay cả Bạch Tiểu Thăng thấy rõ là Umea cũng thấy nghẹn lời.

Ban đầu, một mình Lôi Nghênh chấn áp tất cả mọi người ở đó, giảm xung đột xuống tới mức Bạch Tiểu Thăng cho rằng có thể tiếp nhận được, có thể khống chế được, kết quả anh đá một phát liền trực tiếp đá vỡ giới hạn.

- Anh Tiểu Thăng, vậy… vậy phải làm sao đâu.

Lâm Vi Vi có chút sốt ruột và tự trách mình.

Nếu không phải cô sốt ruột, tức giận la lên, Bạch Tiểu Thăng tuyệt đối sẽ không ra tay quyết đoán như vậy, không, là ra chân nặng như thế.

Lâm Vi Vi không muốn nhìn thấy mình gây ra rắc rối lớn như vậy cho Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng âm thầm thở ra một hơi, vẻ mặt không thay đổi, ngược lại mỉm cười an ủi Lâm Vi Vi:

- Không sao, không phải là lỗi của em. Tất cả cứ để anh tới xử lý "

Theo Bạch Tiểu Thăng thấy, chuyện đã như vậy thì không cần rầu rĩ xem vấn đề có nên hay không nên nữa.

Trên thực tế, bây giờ anh cũng không hối hận, cho dù biết là Umea, anh cũng sẽ đá.

Thật sự muốn trách, vậy phải trách Umea tự cho mình thông minh, lại muốn đi đánh lén Lâm Vi Vi.

Chắc Umea muốn ép bọn họ phải khoanh tay chịu chết, không ngờ lại chạm đến vảy ngược của Bạch Tiểu Thăng, cũng xem như là hắn xui xẻo

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng không hề dao động. Chuyện đã xảy ra, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, binh tới tướng đỡ nước tới đất ngăn là được.

- Các người còn đứng ngây ra đó làm gì nữa, nhanh đi tìm bác sĩ, ai đó gọi cấp cứu đi.

Bà lão Donna Trần lấy lại tinh thần, sốt ruột giậm chân và gào to chỉ thị.

Lúc này, quản gia, người giúp việc, bảo vệ mới chen nhau xông tới, người thì kiểm tra tình hình của Umea, người thì gọi bác sĩ, ở đó hoàn toàn hỗn loạn.

Lôi Nghênh cũng quay về đến bên cạnh Bạch Tiểu Thăng và lặng lẽ giơ ngón tay cái.

Không nói gì khác, một đá vừa rồi thật sự quá đẹp mắt.

Bạch Tiểu Thăng cười tự giễu.

Đẹp thì đẹp, nhưng tiếp theo sẽ có rắc rối không nhỏ đâu

Đám người vây quanh ở bên cạnh Umea một hồi, South Figure đã giơ tay lên và báo cáo với lão phu nhân Donna Trần:

- Ngài Umea không sao, chỉ bị ngất đi thôi.

Nói xong, South Figure liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng, và Lôi Nghênh và cẩn thận bổ sung một câu:

- Có thể não bị chấn động một chút

Nghe nói không có chuyện gì lớn, Donna Trần cũng yên tâm hơn.

Cho dù Umea không phải là con trai bà, nhưng xảy ra việc này, bà cũng phải giải thích với chồng mình.

Ở trước mặt mọi người, bà ta cũng phải biểu hiện ra sự quan tâm cần thiết.

Sau khi quan tâm Umea xong, Donna Trần đầy tức giận, chỉ vào Bạch Tiểu Thăng và quát lớn:

- Cậu to gan thật đấy, không ngờ lại dám hành hung, đánh Umea ngất xỉu ở đây.

- Là hắn ra tay với tôi trước mà.

Lâm Vi Vi thấy thế liền lớn tiếng nói.

Muốn xét đúng sai, dù sao cũng phải nói lý

- Tôi không quan tâm vì nguyên nhân gì, nói chung các người đã làm Umea bị thương, hôm nay đừng mong rời đi.

Donna Trần quát to:

- Bảo vệ xông lên cho tôi, đánh chết ba người Trung Quốc vô sỉ này cho tôi.

Donna Trần nói lời độc ác này, cho dù chưa chắc sẽ thật sự đánh chết người, nhưng rất có khả năng cho đánh tới tàn phế.

Dù sao ở New Orange bọn họ cũng có địa vị cao quý, mạng lưới quan hệ cao, sau này vu oan nói ba người Trung Quốc có ý đồ bất chính, hành hung Umea, đám người Bạch Tiểu Thăng cũng hết đường chối cãi. Chỉ cần không xảy ra án mạng, bọn họ chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Daisy thấy vậy thì càng sốt ruột hơn, nhưng không biết phải làm thế nào.

Những vệ sĩ kia đã rục rịch, nhưng trước khi đi tới, tất cả đều nhìn về phía South Figure. Dù sao hắn cũng là đội trưởng.

Trong lòng South Figure thầm kêu khổ.

Sao lại bảo bọn họ đi đối phó với ba người Lôi Nghênh kia chứ? Nhìn một đá của người Trung Quốc trẻ tuổi kia là biết. Tốc độ cực nhanh, sức lực đủ mạnh, kỹ thuật cao, rõ ràng cũng là một cao thủ. Anh ta và Lôi Nghênh liên thủ, sợ rằng vượt quá khả năng của đám người bọn họ, một khi lau súng cướp cò và động tới vũ khí thì hậu quả thế nào càng không thể suy nghĩ.

South Figure cũng biết, trước đây Lôi Nghênh đáng sợ, là một quái vật có thể từ trong vòng vây của thiên quân vạn mã xông ra, một khi anh ta định báo thù, bất kỳ người nào trong số bọn họ ở đây cũng đừng mong được sống bình an.

Mấy năm nay hắn có phần quên mắt, mãi đến khi bị đánh mới nhớ ra, cũng càng thấy sợ hãi hơn.

Nhưng nếu không nghe theo lão phu nhân, vậy hắn cũng chuốc lấy hậu quả.

trong giây lát này, trong lòng South Figure cảm thấy vô cùng cay đắng, khó có thể quyết định được. Những vệ sĩ kia thấy lão đại xưa nay luôn ngạo nghễ, nghe lệnh lại có thái độ như vậy thì đều biết chuyện này không đơn giản, không phải ai cũng là kẻ ngốc, cũng không muốn tự tìm lấy quả đắng.

Donna Trần thấy mình nói chuyện tự nhiên không có tác dụng thì lập tức muốn nổi trận lôi đình:

- Lên đi, đám vô dụng các người mau lên đi.

Mạt Lỵ ở bên cạnh cũng tức giận mắng.

- Câm miệng.

Bỗng nhiên, một tiếng quát lớn truyền đến, giống như trời quang sét đánh vang vọng ở nơi đây.

Rõ ràng chỉ là giọng nói của một người lại không bất kỳ máy phóng thanh nào nhưng vẫn truyền tới rõ ràng trong tai của mỗi người, thậm chí làm màng nhĩ của người ta chấn động, cảm giác ong ong vang vọng.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều im lặng. Tất cả mọi người không thể tin nổi nhìn về phía người phát ra tiếng nói đó.

Người quát chính là Bạch Tiểu Thăng.

Lúc này, anh đã đứng dậy.

Sở dĩ một tiếng quát của Bạch Tiểu Thăng giống như tiếng sấm giữa trời quang, không có khả năng vì trên người anh có khí "Vương Bá" gì đó, mà bởi vì cấu tạo đại sảnh của pháo đài cổ kính này, bao gồm bức tường lồi lõm, nguyên liệu xây dựng mới có thể đạt được một hiệu quả làm cho âm thanh được phóng đại như vậy.

Đương nhiên, muốn đạt được hiệu quả này, đầu tiên phải được tìm được góc độ, âm thanh đủ lớn, còn cần sử dụng dụng cụ tinh vi đo lường, lại thêm tính toán rắc rối vô cùng mới làm được.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng không cần, anh có Hồng Liên.

Toàn bộ đại sảnh cũng đã biến thành loa phóng thanh cho anh.

Thấy ánh mắt tất cả mọi người và cả lão phu nhân Donna Trần kia nhìn mình chấn động, Bạch Tiểu Thăng mới có thể bình tĩnh nói với Donna Trần:

- Lão phu nhân, giữa và và chúng tôi rốt cuộc có xung đột gì, nguyên nhân gây ra thế nào, tôi nghĩ bà hiểu rõ nhất, tôi không muốn nói nhiều về chuyện này.

- Hôm nay chúng ta chỉ đến thăm nhà ngài Landvo bình thường, chứ không phải là tới gây chuyện thị phi. Chúng ta tới bình thường, đi cũng bình thường. Bà cho người bao vây tấn công chúng ta, là đạo lý nào hả?

- Ở đây, người giúp việc của các người xúc phạm tôi, thứ lỗi cho chúng tôi không thể chấp nhận được, chúng tôi hoàn toàn có lý do phản kích lại những việc làm bất chính của ngài Umea đối với trợ lý của tôi ở ngay trước mặt mọi người. Làm hắn thành như vậy, tôi cũng tiếc nuối nhưng không hối hận. Hắn là tự chuốc họa vào thân.

Bạch Tiểu Thăng nắm đạo lý ở trong tay, giọng nói như tiếng chuông đồng đầy phấn khích.

Bạn cần đăng nhập để bình luận