Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1746: Ta không thiếu tiền

Lan Lăng bảo, thành thị Đông Bộ, Nam Mỹ. Ở trong một quán Cafe tương đối có phong cách, vị trí Bạch Tiểu Thăng ngồi là ở trước cửa sổ, trước mặt có để một cái Laptop, hắn đang xem sơ qua các tin tức.

Lúc này, đã qua năm ngày kể từ ngày bọn họ lặng lẽ rời khỏi New Orange.

Trong vòng năm ngày này, bọn họ đã đi điều tra qua ba cái thành thị, tiếp xúc qua tám nhà xí nghiệp, âm thầm triển khai rất nhiều cuộc điều tra, thu hoạch đầu mối có niềm vui ngoài ý muốn!

Hiện tại, tổng bộ khu Trung Hoa bên kia, Hạ Hầu Khải tự mình dẫn đầu một đoàn đội phân tích, kéo tơ bóc kén từ trong các manh mối, thực sự đạt được hiệu quả suy một ra ba.

Điều này làm cho Bạch Tiểu Thăng rất là thoả mãn.

Trước mắt Bạch Tiểu Thăng đang nhìn, là tin tức sau khi Landvo quay về Nam Mỹ, tiến hành ký kết cùng với một vài xí nghiệp ở Bắc Mỹ bên kia.

Mấy ngày trước, có lẽ Landvo cũng đã biết Bạch Tiểu Thăng hắn muốn làm cái gì rồi, vẫn luôn có hành động, Bạch Tiểu Thăng bọn họ giành giật từng giây, tận dụng mọi thứ để tìm kiếm tin tức.

Nhưng mấy ngày này, trở lực trong lúc điều tra của mấy người Bạch Tiểu Thăng càng lúc càng rõ ràng.

Bạch Tiểu Thăng phán đoán, phạm vi và vị trí chỗ ở của bọn họ, có thể cũng đã bị đối phương tìm được rồi!

Cái trò chơi mèo vờn chuột này, dường như tiến hành đến hiện tại nên tới một trận "Vương gặp Vương".

Bạch Tiểu Thăng cũng có chuẩn bị tâm lý đối với việc này.

Lúc này, một cái chuông đồng kiểu cũ giắt trên cửa quán Café chợt phát ra tiếng vang thanh thúy.

Một nữ nhân ăn mặc cao nhã đẩy cửa đi vào, trong tay cầm một cái bóp đầm, trên mặt còn đeo một cái kính râm khổng lồ.

Mười mấy bóng người đứng ở ngoài cửa, vừa nhìn đã biết là thủ hạ theo chân tới.

Quản lý của quán Cafe vội vã nghênh đón, cung kính cúi đầu khom lưng với nữ nhân kia, nói nhỏ cái gì đó, còn đưa tay chỉ chỉ về phía vị trí của Bạch Tiểu Thăng.

Nữ nhân kia gật đầu, vẫy tay bảo quản lý lui xuống, cất bước đi về phía Bạch Tiểu Thăng.

Gã quản lý quán Cafe kia cũng không có nhàn rỗi, bước chân vội vã, đi về phía những vị khách khác bảo là quán đã được bao, dùng cách biện pháp như đưa tiền mặt, tặng phiếu ưu đãi để thanh tràng.

Dường như Bạch Tiểu Thăng ngoảnh mặt làm ngơ đối với tất cả những việc xảy ra trong tiệm này, tiếp tục không nhanh không chậm nhìn lướt qua tin tức, cho đến khi nữ nhân kia đi tới gần hắn, Bạch Tiểu Thăng mới dời ánh mắt ra khỏi màn hình, bình tĩnh nhìn về phía cô ta.

Nữ nhân kia tháo kính râm xuống một cách tao nhã, lộ ra một gương mặt không tính là quyến rũ nhưng lại rất ưa nhìn.

- Chắc ngài chính là Bạch Tiểu Thăng tiên sinh rồi, tôi là Catherine phu nhân của Landvo.



Nữ nhân kia tự giới thiệu, mỉm cười nói tiếp,



- Tôi có thể chiếm dụng một chút thời gian của ngài, trò chuyện với ngài hai câu được không?

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, đứng dậy, đưa tay hướng về phía chỗ ngồi đối diện làm cái thủ thế “mời”,



- Mời ngồi, Landvo phu nhân.

- Ngài vẫn nên gọi tôi là Catherine đi.



Catherine mỉm cười ngồi xuống.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, cũng ngồi xuống,



- Vậy thì, Catherine nữ sĩ, cô tới gặp tôi, có gì chỉ giáo?

Catherine hé miệng cười một tiếng đáp,



- Chỉ bảo cũng không dám, hiện tại tôi nhậm chức ở khu Nam Mỹ, trước mắt là cố vấn quản lý cao cấp của Giám Đốc Điều Hành, chức vụ cũng giống như Hạ Hầu Khải tiên sinh ở bên kia của ngài đấy. Cũng coi như là hạ cấp của ngài.

Bạch Tiểu Thăng đã điều tra qua, đương nhiên biết chuyện này, lúc này bèn tấm tắc khen ngợi,



- Cái vị trí kia, có thể nói là chức vụ cố vấn tối cao chỉ dưới mỗi Giám Đốc Điều Hành mà thôi!

Có thể ngồi vào vị trí kia, xem ra cái cô Catherine này rất không đơn giản!

Dù sao, nếu như Landvo làm việc thiên tư ở phương diện chức vụ, cũng có thể sắp xếp cho cô ta một chức vụ không mấy nổi bật, nhưng lương bổng vừa cao lại thoải mái.

Cái cố vấn quản lý cao cấp này, là phải có năng lực phục chúng thật sự!

Từ ánh mắt đầu tiên Bạch Tiểu Thăng đã bắt đầu quan sát Catherine, nhưng, với nhãn lực hiện tại của hắn lại không thể nhìn xuyên tâm tư chân thực của cô ta.

Chỉ một điểm này thôi đã cho thấy cô ả Catherine này tương đối không tầm thường rồi!

Đối mặt với sự dò xét của Bạch Tiểu Thăng, Catherine lại chỉ khẽ mỉm cười,



- Đây cũng không phải là chức vụ mà Landvo tiên sinh mưu cầu cho tôi, là tôi lấy được dựa vào năng lực của mình.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu.

Cô ta có thể ẩn giấu suy nghĩ trong lòng của bản thân, còn có thể giấu diếm được mình, cũng đã chứng minh nữ nhân này quả thật không đơn giản!

Quản lý của quán Cafe tự mình đem cà phê tới, Catherine mỉm cười nhận lấy, đôi chân bắt chéo đầy vẻ tao nhã, tay nhẹ nhàng khuấy cà phê.

Cái tư thái này, không những không hề thô lỗ mà còn có sự q ưu mỹ không thể nói thành lời.

- Vừa rồi Bạch tiên sinh nói chỉ bảo, tôi đây cũng không dám, tôi chỉ là tới nhờ vả ngài một vài chuyện mà thôi.



Catherine giương mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, mỉm cười nói tiếp,



- Hình như ngài đã biết là tôi sẽ tới, còn biết chủ sở hữu quán Café này là tôi nữa!

Catherine cũng đang quan sát Bạch Tiểu Thăng, đang thử từng bước dò xét.

- Tôi muốn nói, tôi ở chỗ này chờ Landvo tiên sinh, phu nhân có tin không?



Bạch Tiểu Thăng cười ha hả phản vấn.

Catherine cũng không trả lời, mỉm cười uống cà phê, nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Cái người Hoa Hạ trẻ tuổi này, vừa nhìn thì thấy vô cùng phổ thông, tóc đen mắt đen, cũng không đặc biệt tuấn tú, cũng không siêu cấp cao to vạm vỡ, lại làm cho người có một loại cảm giác đứng trên núi nhìn ra biển, một loại. . . áp bách vô hình!

Đặc biệt là cặp mắt kia của hắn, vừa thâm sâu như bầu trời đêm, vừa như là có thể nhìn thấu tất cả vậy!

Bản thân mình đối mặt với hắn, đều do tâm mà sinh, có một loại cảm giác nghiêm nghị.

Cảm giác của Catherine đối với Bạch Tiểu Thăng cũng kinh dị thật sâu.

Trẻ tuổi như vậy, khí tràng như thế, quả nhiên là nhân vật yêu nghiệt!

- Bạch tiên sinh tới Nam Mỹ chính là do người của chúng tôi mời tới, chính là vì hợp tác.



Catherine nói.

- Phải.



Bạch Tiểu Thăng thừa nhận.

- Tôi vừa khéo theo tiên sinh của tôi đi tổng bộ bên kia, Bạch tiên sinh thì đi dạo ở xung quanh nơi này, chính là vì tìm hiểu một chút tình huống ở đây của chúng tôi sao?



Catherine lại hỏi.

- Phải.



Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, lần nữa thừa nhận.

Catherine vì tìm "bậc thang" lẫn nhau, Bạch Tiểu Thăng đều nhận lấy, ai đến cũng không cự tuyệt.

- Vậy thì có phải Bạch tiên sinh đã hiểu biết đủ nhiều rồi hay không, hiện tại có hứng thú theo chúng tôi hay không ...



Catherine nhìn chằm chằm ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng,



- Tiến hành đón lấy hợp tác!

Catherine đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "hợp tác".

Không đợi Bạch Tiểu Thăng tỏ thái độ, Catherine lại nói tiếp,



- Tôi biết, Bạch tiên sinh tới Nam Mỹ, đã trải qua một số việc không vui, người nhà của tôi đã có nhiều chỗ đắc tội, ở đây tôi xin được hướng ngài bồi tội!

Không ngờ Catherine lại chủ động xin lỗi!

Phải biết, có thể coi như là mấy người Bạch Tiểu Thăng đã đánh lên tận cửa nhà luôn rồi!

Theo lý, Bạch Tiểu Thăng nên tạ lỗi mới phải.

- Cũng do tôi không được chừng mực trong một số chuyện nữa.



Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói với vẻ áy náy.

Coi như là hai người này đều xin lỗi lẫn nhau, bầu không khí thực sự là hoà hợp êm thấm.

Thế cho nên Catherine cũng cho rằng, chuyện này có thể giải quyết viên mãn, kế tiếp Bạch Tiểu Thăng sẽ "nói chuyện hợp tác", sẽ nói một chút điều kiện hợp tác hà khắc, tới giành lợi ích.

Nhưng mà, dưới sự chờ mong của Catherine, Bạch Tiểu Thăng chỉ mỉm cười, cũng không có tiếp tục nói xuống nữa.

- Bạch tiên sinh?



Catherine thử thăm dò.

- Ừm, Catherine nữ sĩ, còn có chuyện gì nữa không?



Bạch Tiểu Thăng mỉm cười phản vấn.

Catherine nhìn Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn Catherine.

Hai người rõ ràng, cứ như thế mà giả bộ hồ đồ nhìn nhau.

Catherine nhìn chòng chọc Bạch Tiểu Thăng khoảng chừng hai phút, Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn cô ta lại hai phút, khiến cho người khác còn tưởng rằng phu nhân của Landvo vừa lòng người ta, thầm nảy sinh tình cảm.

- Ngài thật sự không có chuyện gì khác, muốn nói với ta sao?



Catherine hỏi lại, âm thanh chợt có chút lạnh lẽo.

- Nếu như là về sự hợp tác giữa hai bên chúng ta thì ngày khác tôi lại hẹn thời gian gặp mặt với Landvo tiên sinh vậy.



Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói ra.

Thoạt nhìn nụ cười kia lại chân thành tha thiết như vậy.

Nụ cười của Catherine chợt trầm xuống.

- Nếu thái độ của Bạch tiên sinh là như vậy, vậy thì thật không có có ý tứ!



Trên mặt của Catherine lộ ra vài phần lãnh ý sâu đậm.

Cái gã Bạch Tiểu Thăng này, quả nhiên muốn cắn vấn đề của lão công cô ta không thả đấy à!

- Catherine nữ sĩ, nếu như cô thật sự hiểu rõ tôi thì ngay từ đầu cô nên thẳng thắng một chút, kỳ thực quanh co lòng vòng rất không có ý nghĩa, dù sao ngài cũng là một người thông minh, ta có thể lừa gạt kẻ ngốc, nhưng vẫn tự biết không lừa được người thông minh.

Bạch Tiểu Thăng thở dài, dường như còn rất bất đắc dĩ.

Ngay từ đầu, ánh mắt của nữ nhân này chính là hoài nghi tất cả, mặc kệ hắn nói như thế nào cũng sẽ không được tin tưởng.

Không bằng nói trắng ra, dẫu sao thì cái quán Cafe này cũng không có người ngoài!

Catherine nhìn Bạch Tiểu Thăng, gật đầu, từ từ nói ra,



- Chúng tôi biết, Bạch tiên sinh ở chỗ này tìm kiếm một số tài liệu đen về tôi trước kia. Không nói đến thật giả, chúng ta coi như là vì kết giao với cậu-người bạn này! Dù sao, cậu cũng có cùng thân phận địa vị với tiên sinh nhà tôi, đấu, thì cả hai đều thương tổn! Hòa, thì lại phú quý!

- Chúng tôi có thể mở ra điều kiện càng tốt đẹp hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cậu, để kết giao với cậu người bạn này! Bạch tiên sinh còn trẻ như vậy, sẽ không thật vì vị trí sự nghiệp gì mà muốn phấn đấu cả đời đấy chứ, cho dù cậu có làm Phó đổng tập đoàn, thì tính sao! Còn không phải là bị người quản chế hai sao, hoặc là mỗi người nói một kiểu, một hội nghị là có thể làm cho cậu mất hết tất cả.

Gương mặt Catherine đầy vẻ thành khẩn, đến mức như tràn đầy tình cảm khuyên bảo Bạch Tiểu Thăng.

- Mà ở trên thế giới này, chỉ có tiền tài là không phụ người!

Câu nói sau cùng này, hệt như là cảm nghĩ nhân sinh vô cùng quý giá của Catherine vậy.

Bạch Tiểu Thăng cũng không nhịn được gật đầu, làm như tán thành.

- Vậy thì ý tứ của Bạch tiên sinh như thế nào.



Catherine lần nữa mỉm cười, hỏi thăm.

- Ý của ta?



Bạch Tiểu Thăng nhếch miệng cười một tiếng, đáp,



- Ồ, tiền. . . ta, không thiếu tiền!



Bạn cần đăng nhập để bình luận