Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1763: Hai người giao phong

Bạch Tiểu Thăng ngồi ở đối diện Vân Quang Chi, vẻ mặt đúng mực, không kiêu ngạo không nóng nảy, hoàn toàn không thấy cao ngạo khi dư luận lên tiếng nhà họ Tần ủng hộ mình, hoặc là nóng nảy vì bị đổ oan. Anh hoàn toàn bình tĩnh, thành thật nói chuyện.

Vân Quang Chi âm thầm gật đầu khi thấy vậy.

Lấy ánh mắt của ông tất nhiên có thể nhìn ra được Bạch Tiểu Thăng này không phải đang giả vờ, quả thật là không hề nóng nảy hay chột dạ!

Nhóc con giỏi lắm! Không quan tâm cậu có phạm tội hay không, chỉ riêng khả năng bình tĩnh như vậy cũng mạnh hơn mấy tên ngu ngốc tôi dạy gấp mấy lần rồi!

Vân Quang Chi cũng phải âm thầm gật đầu.

Đương nhiên, Bạch Tiểu Thăng này tốt nhất không có vấn đề gì, nếu thật sự có vấn đề thì nhất định là chuyện lớn! Nếu như người xấu có thể làm được tới mức như thằng nhóc này, về sau còn ai có thể trị chứ!

Khi Vân Quang Chi xem kỹ Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tiểu Thăng cũng đang quan sát ông ta.

Nhìn bề ngoài ông cụ này hẳn là người Trung Quốc, nhưng ít nhất cũng bảy tám chục tuổi, chỉ có điều rất có tinh thần, lưng vẫn còn thẳng, cơ bắp rắn chắc, còn hơn cả những người bốn năm mươi tuổi, đôi mắt còn có lực xuyên thấu.

Bạch Tiểu Thăng không tin ông ta là người của cảnh sát, trực giác khiến anh cảm thấy không giống, hơn nữa ông ta cũng không mặc cảnh phục.

Nhưng ông ta có thể ngồi ở đây, sợ rằng lai lịch không nhỏ.

- Thưa ngài, tôi nên xưng hô với ngài như thế nào?

Bạch Tiểu Thăng khách sáo hỏi.

- Vân Quang Chi.

Vân Quang Chi thờ ơ đáp lại.

Vân Quang Chi.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng thoáng động, Hồng Liên nhanh chóng kiểm tra một hồi. Khi "thấy" lai lịch của người này, ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng bị dọa cho giật mình.

Trong lịch sử Nam Mỹ có một thời kỳ rất hỗn loạn, cho nên mười hai nước đã liên minh thành lập ra một tổ chức quốc tế, cũng thành lập một trường học liên minh đạo tạo cho ngành cảnh sát của mười hai nước, có thể nói là học viện thợ săn. Vân Quang Chi chính là huấn luyện viên của mười kỳ đầu, quản lý thường vụ cả đời!

Ngoài việc đó ra, Vân Quang Chi có một đống danh hiệu, gom lại cũng dài tới bốn năm trăm chữ, huy chương phần thưởng vinh dự đều có thể treo thành một mặt tường, những người đứng đầu các quốc gia đều rất tôn trọng ông.

Người này chính là nhân vật lớn chân chính!

- Cậu từng nghe tên lão già này sao?

Vân Quang Chi thấy phản ứng của Bạch Tiểu Thăng thì thản nhiên nói.

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc, tất nhiên không thoát khỏi tầm mắt của Vân Quang Chi.

- Ngài thật sự quá nổi danh!

Bạch Tiểu Thăng thừa nhận.

Một người Trung Quốc có thể có vinh dự như vậy ở đây, bản thân cũng khiến cho người ta tôn trọng. Hơn nữa, Vân Quang Chi là người Trung Quốc luôn nhiệt tình với quốc gia, mỗi khi trong nước xuất hiện thiên tai nhân họa, ông đều là nhân vật đứng ra kêu gọi mọi người quyên tiền.

Người không quên nguồn gốc, Bạch Tiểu Thăng càng kính trọng hơn!

- Vậy bây giờ cậu cũng nổi tiếng rồi.

Vân Quang Chi cười ha hả nói đùa với Bạch Tiểu Thăng.

Lúc này Bạch Tiểu Thăng cũng không chỉ "nổi danh nhất thời", trong giới các truyền thông lớn tuyệt đối không thiếu được điểm nóng là anh.

- Tôi tình nguyện không nổi danh theo kiểu như vậy, mọi người đều nói mệt vì danh tiếng. Mấy ngày nay tôi qua lại bôn ba, đúng là quá mệt mỏi rồi.

Bạch Tiểu Thăng cười gượng.

Vân Quang Chi cảm giác bất ngờ khi thấy người trẻ tuổi này vẫn còn có tâm tư trêu chọc.

Nhưng ấn tượng của ông về Bạch Tiểu Thăng trái lại đã tốt hơn một chút.

Ngay sau đó, Bạch Tiểu Thăng nhìn Vân Quang Chi hỏi:

- Ngài có cần tôi kể lại những chuyện mình biết không? Bây giờ tôi có thể. . .

Bạch Tiểu Thăng chưa nói xong đã bị Vân Quang Chi giơ tay ngăn chặn.

- Mấy thứ đó cậu cũng nói không ít hơn mười lần rồi. Nói thêm gì nữa cậu cũng mệt mỏi, tôi đã xem tất cả hồ sơ, nghe nữa tôi cũng thấy phiền, chúng ta nói chuyện khác đi.

Vân Quang Chi cười ha hả nói.

Theo Vân Quang Chi thấy, Bạch Tiểu Thăng là người thông minh, nói đi nói lại một chuyện tám lần mười lần, hận không thể làm tinh tế các mặt không lộ sơ hở, hỏi nữa cũng không có ý nghĩa gì, còn không bằng lôi đông kéo tây hỏi chuyện khác, không cố định đề tài, hoàn toàn tùy thuộc vào mình tới dẫn dắt đề tài, chắc chắn càng trò chuyện sẽ phải lộ sơ hở, để mình tìm ra được manh mối.

Hơn nữa, bây giờ Vân Quang Chi rất muốn xác định xem Bạch Tiểu Thăng này rốt cuộc là người thế nào.

Là người trung thực giống như kẻ gian, hay là đại gian giống như trung thực.

Điểm này rất quan trọng.

Vân Quang Chi rõ ràng phát hiện có người đang thao túng dư luận, cố ý hại chết Bạch Tiểu Thăng, nhưng ông vẫn bảo học viện mời các ngành cảnh sát ở các nước ép chặt, thỏa mãn nguyện vọng của những người đó, cũng tạo áp lực cho Bạch Tiểu Thăng.

Chỉ có đối mặt với áp lực, mới có thể làm cho một người rối loạn phòng ngự, để lộ ra tâm tư thật sự của mình.

Bạch Tiểu Thăng thản nhiên nói:

- Nếu ngài muốn nói chuyện khác, ngoại trừ những chuyện riêng tư không tiện nói, tôi sẽ cố gắng trò chuyện với ngài.

Vân Quang Chi mỉm cười gật đầu, rất hài lòng về thái độ của Bạch Tiểu Thăng.

- Trung Quốc mấy năm nay phát triển không tệ, tôi đã mấy năm chưa trở lại, chỉ xem trên mạng thấy rất nhiều công trình xây dựng cơ bản và những công việc mới làm người ta kinh ngạc. Đây là một vài ví dụ điển hình, còn tình hình phổ biến. . .

Vân Quang Chi mở miệng nói tới vấn đề cực kỳ xa xôi.

- Được, chúng ta lại nói một lát về chuyện này đi.

Bạch Tiểu Thăng có Hồng Liên tất nhiên "biết rất nhiều", lúc này lại nói chuyện với Vân Quang Chi.

Vân Quang Chi thường xuyên thay đổi vấn đề, Bạch Tiểu Thăng lại theo vấn đề của ông để nói tiếp.

Đề tài không cố định, nói đến đâu tính tới đó.

Nhưng sau đó không lâu Bạch Tiểu Thăng phát hiện ra, trong lúc nói chuyện phiếm, Vân Quang Chi thình lình thêm vào một vài vấn đề không rõ ràng.

Lại lấy chuyện xây dựng công trình để nói, Bạch Tiểu Thăng bị kéo tới một công trình xây dựng có liên quan tới một vụ án “hối lộ”.

Không ngờ ông cụ này lại thông qua chuyện trời nam biển bắc để tìm hiểu về mình!

Bạch Tiểu Thăng đột nhiên hiểu ra.

Nói một lời nói dối sẽ cần trăm nghìn lời nói dối để lấp chỗ hổng.

Vân Quang Chi thuận miệng nói chuyện, xen kẽ các vấn đề là đang tìm chỗ sơ hở của anh!

Bạch Tiểu Thăng tất nhiên không sợ, thân ngay không sợ bóng nghiêng, cứ nói thật là được rồi.

Nhưng cách điều tra thẩm vấn này thật sự khiến Bạch Tiểu Thăng bội phục, sử dụng cách nói chuyện rất tùy ý, nói những vấn đề rất không quan trọng để làm cho đối phương thả lỏng cảnh giác, nói bóng nói gió rồi mới chiến đấu. Đi vòng lớn như vậy cũng phải cần người dẫn dắt đề tài có năng lực khống chế đề tài rất cao, còn phải đánh tan vô số đề tài, vòng quanh quấn chặt khiến mình vẫn không thể bối rối.

Bạch Tiểu Thăng cũng từng dùng qua kỹ xảo trò chuyện tương ứng, nhưng vừa so sánh với người ta thì quả thật kém hơn rất nhiều!

Đây là thủ đoạn của tổng huấn luyện viên của liên minh cảnh sát mười hai nước sao?

Bạch Tiểu Thăng chấn động, trong lòng còn có chút nóng cháy.

Vân Quang Chi không thể chỉ dùng một loại kỹ xảo này để nói chuyện điều tra Bạch Tiểu Thăng, sau đó còn có các kỹ xảo nói chuyện liên quan được ông thực hiện rất lưu loát.

Bạch Tiểu Thăng phải nói chuyện một lúc mới có thể hiểu điều này.

Ông ta thật lợi hại!

Bạch Tiểu Thăng càng trò chuyện càng cảm thấy hứng thú, anh trực tiếp bảo Hồng Liên trợ giúp ghi lại, vừa trò chuyện vừa học lỏm.

Có thể học tập từ nhân vật như Vân Quang Chi, Bạch Tiểu Thăng cũng cảm thấy mình được ích lợi không nhỏ.

Sợ rằng bản thân Vân Quang Chi cũng không nghĩ tới điều này. Trong khi ông đang điều tra về Bạch Tiểu Thăng, không ngờ thằng nhóc này lại "học trộm" đồ của mình.

Vân Quang Chi càng trò chuyện với Bạch Tiểu Thăng càng kết luận, thằng nhóc này làm người đàng hoàng, không phải dạng đại gian đại ác!

Vân Quang Chi rất tin tưởng vào năng lực quan sát của mình, nếu không chút bản lĩnh này, ông làm sao có thể làm tổng huấn luyện viên mười kỳ của liên minh cảnh sát mười hai nước được.

Trong những vụ án này, rất có khả năng cậu ta bị người khác hãm hại thôi. Vân Quang Chi thầm nghĩ.

Nhân chứng thì có thể tìm người giả tạo, vật chứng cũng thế, vân tay gì đó nếu cố tình đi thu thập, ở thời đại này muốn làm cũng không khó.

Trên thực tế, trước khi Vân Quang Chi tới đây đã điều tra qua, ông thậm chí biết chuyện Bạch Tiểu Thăng đại náo pháo đài Andre Leo.

Theo Vân Quang Chi suy đoán, chuyện của Bạch Tiểu Thăng bị vạch trần là do Landvo một tay bày ra, thậm chí ông theo dõi ngược ba truyền thông đã đổ thêm dầu vào lửa, cũng tìm được bóng dáng của Landvo.

Rõ ràng Landvo đang đối phó với Bạch Tiểu Thăng này.

Trước khi tới, Vân Quang Chi cho rằng Bạch Tiểu Thăng hoặc là có vấn đề, bị người vạch trần, hoặc là không có vấn đề nhưng bị người vu oan hãm hại.

Bây giờ xem ra, khả năng sau lớn hơn.

Nói đến cùng, Vân Quang Chi nhận định Bạch Tiểu Thăng hẳn không có vấn đề, nhưng ông không hề muốn giúp Bạch Tiểu Thăng làm sáng tỏ ngay lúc này, ông muốn im lặng, mượn cơ hội này đi thăm dò Landvo.

Landvo chính là một khối u ác tính đã làm rất nhiều chuyện phi pháp ở Nam Mỹ bên này. Vân Quang Chi sớm đã chú ý tới hắn nhưng khổ nỗi không có cơ hội.

Lần này, Vân Quang Chi nghĩ đến một cơ hội - ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi!

Đương nhiên, trong lúc đó chắc chắn phải để cho Bạch Tiểu Thăng chịu uất ức, hi sinh một chút.

Nhưng so với việc loại bỏ được khối u ác tính này, Vân Quang Chi thà một lần làm kẻ ác còn hơn.

Vân Quang Chi cũng cảm thấy làm vậy không ổn, trong lòng ít nhiều cũng thấy áy náy.

Ông sống đến tuổi này nên đã thấy qua quá nhiều chuyện, sớm lại vững tâm.

Nói đến cuối, Vân Quang Chi không nói nữa mà vươn vai một cái, lười biếng nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Nói chuyện cũng khoảng hai ba giờ rồi, tôi thật là có hơi mệt. Mấy giờ rồi nhỉ? Tôi thấy tạm thời dừng ở đây đi.

Bạch Tiểu Thăng cũng nói tới miệng khô lưỡi khô, lúc này gật đầu nói:

- Được.

Trong khi nói chuyện, Bạch Tiểu Thăng giơ cổ tay lên muốn xem giờ. Anh vẫn đeo cái đồng hồ do Sebastian chủ cửa hàng "nhà Vũ Quả" đã tặng.

- Mười một giờ mười lăm phút rồi.

Bạch Tiểu Thăng nói cho Vân Quang Chi biết thời gian.

Vân Quang Chi ngồi đối diện Bạch Tiểu Thăng vốn đang lười biếng, trong lúc lơ đãng thấy đồng hồ của Bạch Tiểu Thăng liền sửng sốt.

Sau đó, ánh mắt Vân Quang Chi cũng thay đổi, nắm lấy tay của Bạch Tiểu Thăng kéo về phía mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trên cổ tay của Bạch Tiểu Thăng.

- Cái đồng hồ này, cậu lấy được ở đâu!

Vân Quang Chi gấp gáp hỏi.

Trong mắt của ông còn lộ ra vài phần kích động!

Bạn cần đăng nhập để bình luận