Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1770: Trước cuộc họp (2)

Trong tiếng người ồn ào, Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu nhìn về phía Landvo vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên.

Mọi người xung quanh đều nhốn nháo, tiếng phẫn nộ không ngừng vang lên, nhưng tất cả hình như chỉ là "trăng chiếu trên sông lớn, gió mát thổi qua núi" với anh mà thôi.

Lâm Vi Vi không nhịn được nhìn trái nhìn phải, vừa giận Landvo. Đổi lại thành ngày thường, cô đã chửi thay cho Bạch Tiểu Thăng rồi.

Nhưng lúc này và nơi đây lại không được.

Nếu như cô nói lung tung, không thể nghi ngờ sẽ bôi đen hình tượng của Bạch Tiểu Thăng, cho nên Lâm Vi Vi nhịn.

Ngụy Tuyết Liên lạnh lùng nhìn Landvo.

Vào lúc này, Bạch Tiểu Thăng lên tiếng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Landvo, ban đầu cố ý lộ ra vẻ buồn bực, khẽ hỏi:

- Buổi liên kết điều tra hôm nay là do ngài Landvo chủ trì sao?

Landvo sửng sốt, nhíu mày nói:

- Tất nhiên không phải!

- Vậy tôi chiếm chỗ của ngài Landvo sao?

Bạch Tiểu Thăng lại khách sáo hỏi.

Mặc dù Landvo không tình nguyện, nhưng vẫn trả lời:

- Cũng không phải, đây không phải là chỗ ngồi của tôi!

- Không phải ngài chủ trì hội nghị hôm nay, đây càng không phải là vị trí của ngài, ngài quản tôi ngồi chỗ này làm gì!

Bạch Tiểu Thăng ngồi thẳng người và nghiêm mặt lại, mỗi chữ mỗi câu đều lạnh lùng, lời lẽ nói ra đầy khí phách:

- Tôi ngồi chỗ nào, liên quan quái gì tới ngài chứ!

Bốn chữ cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng nhấn mạnh, truyền rõ ràng tới trong tai những người xung quanh.

Người bên ngoài đều ngây ra.

Người này kiêu căng như vậy à!

Landvo nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng tươi cười nhìn mình đầy khinh thường, mặt cũng tái lại thành màu gan heo rồi.

Mặc dù Landvo có ý muốn mọi người căm giận Bạch Tiểu Thăng, muốn chế giễu, sỉ nhục Bạch Tiểu Thăng ở trước mặt mọi người để trút giận.

Từ lúc Bạch Tiểu Thăng tới cửa nhà mình đến nay, hắn đã chịu nhiều thiệt hại, vừa rồi ở bên ngoài cũng thế, ở bên trong lại còn dám trực tiếp oán giận hắn!

Landvo phẫn nộ xiết chặt nắm đấm, trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, hận không thể đấm một trận vào mặt của Bạch Tiểu Thăng.

- Bạch Tiểu Thăng này thật không coi ai ra gì!

- Cuồng vọng, quả thật quá cuồng vọng!

- Ngài Landvo, nếu tôi là ngài, tôi đã ra tay rồi. Sao có thể để cho hắn nói ngài như vậy chứ!

- Ngài Landvo, như vậy mà ngài cũng có thể nhịn được à? Tôn nghiêm của ngài đâu, thể diện đâu!

Người xung quanh oán giận, giật dây Landvo.

Từ trước tới nay, dù trong nước hay ở nước ngoài, chẳng phân biệt người da đen da trắng hay da màu, đám người thích xem náo nhiệt đều chẳng ngại lớn chuyện...

Đám người kia vô hình trung đẩy Landvo lên trên lửa lớn.

Landvo bị Bạch Tiểu Thăng sỉ nhục mà không ra tay chính là nhát gan khiếp sợ, ra tay thì không hợp với thân phận của hắn hiển hách không nói, còn ngay trong hội nghị như vậy, thật sự là tự tìm khó cho mình!

Trái lại Bạch Tiểu Thăng dán nhãn người bị tình nghi hoàn toàn không e ngại điều này, bộ dạng làm vua cũng thua thằng liều.

Landvo hiểu được thì đã muộn rồi.

Quả thật Landvo đoán không sai, hắn muốn kéo thù hận cho Bạch Tiểu Thăng, muốn làm cho mọi người căm thù anh.

Nhưng Landvo lại nghĩ sai rồi, hắn coi Bạch Tiểu Thăng là một người yếu đã cùng đường, muốn nhìn tường đổ mọi người đẩy.

Hắn lại quên mất một điều, tường tại sao phải đổ, mọi người tại sao phải đẩy, đó là bởi vì tường vốn lung lay sắp đổ, còn làm người ta hận, hoặc đẩy đổ sẽ có lợi ích lớn.

Thật đáng tiếc, Bạch Tiểu Thăng không phù hợp với điều kiện nào cả. Trước mắt, bức tường cả hắn rất dày, mọi người chẳng qua nhất thời xúc động phẫn nộ khi nhìn thấy một vài hành vi của anh, nhưng còn chưa tới mức tức giận không nhịn được, mà trêu chọc Bạch Tiểu Thăng cũng không có lợi ích gì.

Tiếng nói của con người đáng sợ, nhưng là như cường giả tuyệt đối lại có thể cho người phải kính nể, e sợ. Bạch Tiểu Thăng không sợ người bên ngoài nói gì, bởi vì mình có thể làm cho bọn họ không trả lời được.

Bạch Tiểu Thăng hiểu những điều này còn rõ hơn Landvo nhiều.

Chỉ vài ba câu, Bạch Tiểu Thăng lại làm cho Landvo mang đá tự đập lên chân mình.

Lúc này Bạch Tiểu Thăng bắt chéo hai chân, hai tay đặt lên nhau và để ở trên đầu gối, nghiêng đầu mỉm cười nhìn Landvo như chờ hắn ra tay.

Riêng phong thái này, bộ dáng này đã khiến Landvo muốn tát anh thêm vài cái.

- Landvo, anh tuyệt đối không thể kích động được! Phải khiêm tốn, kìm chế!

Kathleen đứng bên cạnh sốt ruột nói.

Cô ta sợ chồng mình nhất thời không nhịn được mà thật sự ra tay.

Nơi này chính là tổng bộ của liên minh cảnh sát mười hai nước, là tổ chim của cảnh sát Nam Mỹ, bọn họ làm chuyện xấu còn chưa hoàn toàn xóa sạch, sao có thể làm cho người ở đây chú ý được?

Chẳng lẽ bọn họ điên rồi sao? !

Gương mặt của Landvo lúc trắng lúc xanh.

Nhân viên công tác dẫn đường bên cạnh lại thản nhiên giống như mọi chuyện xảy ra trước mặt hoàn toàn không liên quan tới mình, anh ta không ngăn cản, cũng chẳng quan tâm, nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác.

Được Kathleen liên tục ám chỉ, Landvo cuối cùng cũng thật sự nhịn được xuống.

- Sẽ lập tức có người có thể quản cậu tới thôi. Tôi xem đến lúc đó cậu còn có thể lớn lối như vậy nữa không!

Landvo ném lại một câu đe dọa không đau không ngứa, lặng lẽ dẫn theo vợ đi về phía trước.

Lúc này, nhân viên công tác dẫn đường cho bọn họ hình như sống lại, tiếp tục dẫn đường

Người phương tây đều thích đàn ông đầy nhiệt huyết quyết đấu, thấy Landvo kinh sợ thì lập tức xôn xao.

Ánh mắt rất nhiều người lộ vẻ giễu cợt, thậm chí khinh thường, còn có thất vọng.

Hóa ra ngài Landvo tiếng tăm lừng lẫy lại chỉ là một quả trừng mềm mà thôi...

Landvo tất nhiên cũng nghe được những lời xì xào của bọn họ, trên gương mặt đã nổi đầy gân xanh.

Kathleen ôm chặt cánh tay chồng, bảo hắn lại cố gắng kìm chế.

Landvo ngồi xuống trong góc, còn không quên nghiêm khắc nói với vợ một câu:

- Anh nhất định phải nhìn hắn chết!

- Chắc rồi.

Kathleen rất bình tĩnh nói với Landvo, ngay sau đó liền mỉm cười liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng nói:

- Ngay hôm nay thôi!

...

Bạch Tiểu Thăng ngồi vào vị trí không lâu, lại có rất nhiều người tràn vào hội trường. Chẳng bao lâu, số người trong này đã tăng lên gấp đôi.

Hình như buổi liên kết điều tra sẽ lập tức bắt đầu.

Trong lúc chờ đợi, Lâm Vi Vi cảm giác bên cạnh tối lại, cản ánh sáng. Cô không nhịn được nghiêng đầu nhìn sang và lập tức sửng sốt.

Chắn sáng của cô là một người, người đó còn nhìn cô cười.

- Lôi Nghênh!

Lâm Vi Vi kinh ngạc không thể tin nổi mà kêu lên, cô nhìn ra phía sau rồi lại nhìn anh:

- Anh đến đây lúc nào?

Sau đó, Lâm Vi Vi vừa sợ nói:

- Sao anh lại ở đây? !

Người này nói là có thể tìm được chứng cứ, giúp Bạch Tiểu Thăng rửa sạch tội danh, sau đó liền mất liên lạc, không có tin tức gì, cho tới bây giờ mới xuất hiện đột ngột, thật làm cho người ta hoàn toàn không thể chuẩn bị tâ.

Lâm Vi Vi đúng là bị kinh ngạc tới giật mình.

- Cô Ngụy

Lôi Nghênh mỉm cười chào hỏi Ngụy Tuyết Liên.

Ngụy Tuyết Liên vẫn tươi cười đáp lại.

Lúc này Lôi Nghênh mới cười tủm tỉm nhìn Lâm Vi Vi:

- Em ngạc nhiên sao?

- Em tất nhiên phải ngạc nhiên rồi... mấy ngày qua anh chết ở đâu vậy? Anh có biết bọn em sốt ruột tới mức nào không hả!

Lâm Vi Vi tức giận nói:

- Anh có tìm được chứng cứ hay không thì cũng phải nói cho bọn em biết một tiếng chứ...

- Đúng rồi, chứng cứ đâu? Anh tìm được chưa?

Lâm Vi Vi kinh ngạc phát hiện ra điểm này, sốt ruột hỏi:

- Còn kịp trình lên không?

- Em đừng lớn tiếng như vậy.

Lôi Nghênh mỉm cười dùng tay ra hiệu cô nói nhỏ tiếng.

Lâm Vi Vi thật tức chết rồi. Cô càng sốt ruột, Lôi Nghênh lại giống như trêu đùa cô vậy, chẳng có vẻ gì vội vàng cả.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn hai người nói chuyện.

Ngụy Tuyết Liên nhìn bọn họ, lại nhìn Bạch Tiểu Thăng đối mặt với Lôi Nghênh chẳng có gì bất ngờ, trong mắt có ẩn ý.

Lúc này, chợt có tiếng ồn ào vang lên.

Hình như có ai đó bước vào, mọi người rất hưng phấn.

Đám người Bạch Tiểu Thăng lại hoàn toàn không có tâm trạng nhìn.

Mãi đến khi có một người đi thẳng tới trước mặt Bạch Tiểu Thăng, hừ lạnh một tiếng và trêu một câu:

- Thằng nhóc, cậu đúng là may mắn đấy!

Lúc này mọi người mới nhìn sang, thấy một ông cụ tóc bạc lại để đầu húi cua đứng ở đó, khoác một bộ áo gió màu trắng.

Ông không phải ai khác, chính là truyền kỳ của học viện này, Vân Quang Chi!

Thấy Lôi Nghênh, Vân Quang Chi không nhịn được mà sáng mắt lên, mỉm cười nói:

- Cậu em, con người cậu rất được, tôi rất thưởng thức năng lực của cậu. Cậu có hứng thú rời khỏi hắn tới chỗ tôi làm một huấn luyện viên không, tôi bảo đảm cậu sẽ có tương lai sáng sủa đấy!

Lâm Vi Vi biết rõ ràng về thân phận của Vân Quang Chi lập tức nghẹn họng, hết nhìn ông ta lại nhìn Lôi Nghênh.

Sao hai người này lại biết nhau chứ?

Rốt cuộc cô còn chưa biết bao nhiêu chuyện vậy!

Bạn cần đăng nhập để bình luận