Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1771: Một đời truyền kỳ (1)

Vân Quang Chi tất nhiên có quen biết với Lôi Nghênh, đồng thời chủ động chào hỏi anh, còn mời anh tới học viện này làm việc, rõ ràng ngoài sáng trong tối muốn đào tường của Bạch Tiểu Thăng.

Lâm Vi Vi nhìn tới ngây người.

Ngày ấy, Lâm Vi Vi và Bạch Tiểu Thăng đến Cục cảnh sát kia, thật ra cô cũng không gặp được Vân Quang Chi, sau này nghe anh kể, cô mới biết được mọi chuyện.

Căn cứ theo ngoại hình mà Bạch Tiểu Thăng miêu tả, còn có phản ứng của mọi người ở đó, Lâm Vi Vi mới tin chắc về thân phận của Vân Quang Chi.

Ngoài ra, đã có người gọi "Vân lão" cũng là một bằng chứng.

Lâm Vi Vi thật sự tò mò chính là Lôi Nghênh làm sao biết Vân Quang Chi, Lôi Nghênh chưa từng nói đã đến Nam Mỹ...

Chẳng lẽ Vân Quang Chi cũng là đồng đội với Lôi Nghênh ở trên chiến trường nước ngoài à?

Thật khó tưởng tượng được, vì hai người hơn kém nhau mấy chục tuổi đấy...

Lâm Vi Vi đang nghĩ ngợi lại thấy Bạch Tiểu Thăng đứng dậy chào Vân Quang Chi, cô vội vàng đứng dậy nhường chỗ, mời Vân Quang Chi vào ngồi.

- Không cần, tôi đứng nói với cậu ta mấy câu là được.

Vân Quang Chi chỉ vào Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói.

Ở trong trường hợp này, Vân Quang Chi và Bạch Tiểu Thăng đứng ở chỗ này cười cười nói nói, bản thân điều này cũng là một tín hiệu rồi.

Một tín hiệu phát ra cho người ở đó nhìn.

Vân Quang Chi ở đây là sân bãi cho Bạch Tiểu Thăng!

Vân Quang Chi chưa từng cho Bạch Tiểu Thăng lợi ích gì, bây giờ làm vậy xem như cũng không "nuốt lời".

Bạch Tiểu Thăng tất nhiên vui lòng nhận lấy ý tốt này.

Ngụy Tuyết Liên ở bên cạnh cũng tươi cười, đứng dậy chào Vân Quang Chi.

Vân Quang Chi nhận ra Ngụy Tuyết Liên. Trong trường hợp gặp mặt của giới cao cấp, khả năng Ngụy Tuyết Liên bị nhận ra cao hơn Bạch Tiểu Thăng.

Cho dù Vân Quang Chi không thích đám quyền quý, nhưng thái độ cũng đặc biệt ôn hòa với cô gái nhà họ Ngụy, gia tộc lớn trên thế giới này. Một phái nữ lại có thể trở thành gia chủ tương lai của gia tộc, nhất định phải có chỗ hơn người. Lúc này ông vừa gặp, quả nhiên thấy cô có khí chất hơn người. Đáng quý chính là ở trên người cô thật sự không thấy chút cao ngạo nào, điểm này lại càng hiếm có được.

Vân Quang Chi nghe nói Bạch Tiểu Thăng và Ngụy Tuyết Liên là người yêu, cũng không khỏi dựng ngón cái với anh.

- Bạch Tiểu Thăng, cậu giỏi lắm! Cô bé tốt như vậy mà cậu cũng có thể tán được nhỉ!

Vân Quang Chi cũng không nhịn được nói đùa.

Bạch Tiểu Thăng cười rất tự hào.

Mặt Ngụy Tuyết Liên thoáng cái đã ửng đỏ.

Ông cụ này nói chuyện thật sự quá thẳng rồi...

Lâm Vi Vi thấy Bạch Tiểu Thăng và Vân Quang Chi cười cười nói nói, ánh mắt không khỏi sáng ngời.

Chính cô cũng biết cảnh tượng như vậy xuất hiện ở trước mắt bao nhiêu người sẽ mang lại lợi ích thế nào cho Bạch Tiểu Thăng.

Lôi Nghênh cũng mỉm cười đứng bên cạnh nhìn.

- Vi Vi, rất xin lỗi.

Bạch Tiểu Thăng nhân lúc rảnh rỗi lại nhìn về phía Lâm Vi Vi, không quên cười nói với cô:

- Thật ra, Lôi Nghênh tắt điện thoại di động là đề phòng bị theo dõi, nhưng hai ngày gần đây anh ấy đều sử dụng điện thoại riêng gọi điện thoại cho anh, anh có biết hành trình của anh ấy. Anh cũng nhiều lần nói với em là không cần gọi điện thoại cho anh ấy, anh biết anh ấy đang làm gì. Có thể anh không nói rõ ràng với em làm em phải lo lắng rồi.

Trong lòng Lâm Vi Vi vốn hơi ấm ức, cảm giác mình bị giấu rất nhiều chuyện.

Nhưng lúc này, Bạch Tiểu Thăng ở trước mặt mọi người, đặc biệt ở trước mặt Ngụy Tuyết Liên xin lỗi mình, mặt Lâm Vi Vi thoáng cái đã đỏ lên, vội vàng lắc đầu.

Bạch Tiểu Thăng không quên giải thích với cô trước mặt mọi người, trong lòng cô có ấm ức gì cũng hết sạch.

- Em Vi Vi, em đừng để ý, hôm qua chị hỏi, anh ấy cũng giấu chị không nói đâu.

Ngụy Tuyết Liên cũng cười nói.

- Không, chị Tuyết Liên, em không có để ý đâu ạ.

Lâm Vi Vi mỉm cười và nói.

Ngụy Tuyết Liên vừa như vậy, Lâm Vi Vi lại càng không còn chút mâu thuẫn nào nữa.

- Chỉ có điều Lôi Nghênh tìm được chứng cứ rồi sao?

Lâm Vi Vi không nhịn được nói:

- Đã trình lên trên rồi!

- Cậu ta đã tìm được và giao cho tôi rồi.

Vân Quang Chi tiếp lời, mỉm cười và nói:

- Hôm qua, tôi có nói chuyện với anh bạn Lôi này nửa ngày, tôi rất thích cậu ta. Manh mối quan trọng mà cảnh sát địa phương cũng không tìm được, không ngờ cậu ta lại phát hiện ra, thực sự quá lợi hại! Hơn nữa tôi điều tra qua lý lịch của cậu ta, không ngờ là vua của lính đánh thuê đấy! Chỉ là không ngờ anh ta lại làm văn phòng, quả thật là nhân tài không được trọng dụng!

Vân Quang Chi có tài nguyên mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được, có thể điều tra cặn kẽ như vậy cũng chẳng có gì là lạ.

Lôi Nghênh nghe Vân Quang Chi tiếc nuối nói như vậy lại mỉm cười lắc đầu:

- Không đâu, như vậy rất tốt, tôi làm việc rất vui vẻ, vẫn phải cảm ơn Tiểu Thăng đã cho tôi cuộc sống mới!

Trong lời nói này của Lôi Nghênh đã thể hiện sự biết ơn và tôn kính của mình đối với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cười, nói Lôi Nghênh quá lời.

Vân Quang Chi lại không nhịn được để ý tới Bạch Tiểu Thăng hơn.

Thằng nhóc này thật đúng là một quái vật nhỏ!

Không chỉ tán được gia chủ tương lai của nhà họ Ngụy người ta, thế mà còn huấn luyện cao thủ chiến đấu đỉnh cấp thành tinh anh của giới văn phòng, đây là điều người bình thường có thể làm được sao!

Mặt khác, hôm qua nói chuyện với Lôi Nghênh, Vân Quang Chi biết được các phản ứng đối phó của Bạch Tiểu Thăng đối với chuyện mình bị đổ oan, ông vô cùng sùng bái!

Bạch Tiểu Thăng thật sự có tư duy kín đáo, trí tuệ chồng chất, không giống nhân vật tầm thường!

- Nếu như thằng nhóc này không phải là nhà kinh doanh mà tới chỗ của mình, sau này chắc chắn sẽ có thành tựu vượt qua mình!

Vân Quang Chi nhìn Bạch Tiểu Thăng không nhịn được thầm nghĩ:

- Cho dù là bây giờ, sợ rằng cậu ta cũng có thể làm giảng viên, kích hoạt tư duy cứng nhắc của đám ngốc kia!

- Còn có Lôi Nghênh này nữa, người tài giỏi như thế, với kinh nghiệm này mà phải mai một trong công việc văn phòng, không đến luyện tập cho người của mình thì quá đáng tiếc!

Vân Quang Chi nhìn về phía Lôi Nghênh, âm thầm chép miệng:

- Nhưng Lôi Nghênh hoàn toàn không có tâm tư tiếp nhận lời mời của mình. Người như vậy, mình lại không thể cưỡng ép...

Bỗng nhiên, Vân Quang Chi ngẩn người và chớp chớp mắt nảy ra một ý định.

Cho dù Lôi Nghênh không nhận lời mời của mình, nhưng đặc biệt tôn trọng Bạch Tiểu Thăng. Cậu ta nghe lời Bạch Tiểu Thăng đấy...

Vân Quang Chi cười.

- Vân lão, ngài làm sao vậy?

Bạch Tiểu Thăng thấy Vân Quang Chi cười như lão hồ ly thì lập tức híp mắt lại, hỏi.

Chẳng biết tại sao, thấy bộ dạng này của Vân Quang Chi, trong lòng Bạch Tiểu Thăng có cảm giác không ổn.

Ông cụ Vân Quang Chi này thật sự không phải là người xấu, hơn nữa trong nóng ngoài lạnh, ngày ấy nói một câu rồi dứt áo ra đi, ba ngày sau bỗng nhiên liên hệ với Bạch Tiểu Thăng, muốn giúp anh.

Cho nên mấy ngày qua, cho dù là Liên minh cảnh sát mười hai nước liên tiếp lên tiếng với lời lẽ cứng rắn, Bạch Tiểu Thăng vẫn rất bình tĩnh, cuối cùng còn bảo Lôi Nghênh mang theo chứng cứ tìm được đi tìm ông.

Biết Vân Quang Chi là người tốt, Bạch Tiểu Thăng cũng không thay đổi phán đoán ban đầu, ông cụ này là một người tốt "Rất giỏi tính kế". Nếu ông dự định tính kế lên đầu mình thì sợ "không phải là chuyện tốt" ...

Nhưng Vân Quang Chi có thể chủ động giúp mình giải quyết nguy cơ lớn nhất trước mắt này, cho dù có "tính kế" gì, Bạch Tiểu Thăng cũng bằng lòng tiếp nhận.

Lúc này, cảnh tượng Bạch Tiểu Thăng và Vân Quang Chi cười nói với nhau, quả thật làm cho tất cả mọi người ở đó đều giật mình.

Bạch Tiểu Thăng và Vân Quang Chi nói nhỏ, ngoại trừ mấy người ở gần nghe thấy, những người ở phía xa không nghe được, cũng không dám đi tới gần nghe.

Nhưng điều này không ngăn cản được bọn họ xì xào bàn tán, nhiệt tình suy đoán.

Những người này đầy kinh ngạc, không hiểu, suy đoán và phấn khởi.

- Sao Vân lão lại tới cười nói với Bạch Tiểu Thăng vậy?

- Không phải Bạch Tiểu Thăng này có tội, tới tiếp nhận liên kết điều tra à?

- Chẳng lẽ trong này còn có oan tình gì sao?

- Vân lão chính là thần thám truyền kỳ, nếu ông cảm thấy trong này có vấn đề, vậy có thể thật sự có vấn đề rồi!

- Chẳng lẽ Bạch Tiểu Thăng kia thật sự bị oan uổng? !

Bàn luận này càng lúc càng nhiều...

Dư luận thật đáng sợ, dư luận cũng hay thay đổi. Một tồn tại làm công chúng tin phục, có đôi khi có thể ảnh hưởng tới hướng đi của dư luận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận