Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1780: Một đám người khủng bố (2)

Vân Quang Chi cười to,



- Điều này hoàn toàn không thành vấn đề!



- Mọi người, sau này phải nghe lời Bạch Tiểu Thăng giáo viên và Lôi Nghênh giáo viên đấy! Nghe rõ chưa!



Vân Quang Chi nhìn đám người trẻ tuổi phía sau này, trợn mắt bảo,



- Nếu để cho ta biết, các cô cậu nghịch ngợm gây sự, ai mà dám không nghe lời thì... hừ, đừng trách ta không khách khí!



Vân Quang Chi này hoàn toàn là cách thức đe dọa gấu con mà, những người kia căn bản không dám hò hét với ông ta, vội vàng cúi đầu ngầm thừa nhận, thế nhưng "cừu hận" trong lòng đều tính hết lên đầu của Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh.



Bọn họ không hẹn mà cùng cho rằng, không thể công khai không nghe theo, cũng có thể âm thầm không thuận, để hai người này biết bọn họ không phải dễ điều động như vậy!



Có điều chút tiểu tâm tư kia của bọn họ, đồng dạng đều ở dưới tính toàn của Vân Quang Chi.



Chiêu mộ giáo viên mới, còn phải phỏng vấn đấy, cái này coi như là một kiểu kiểm tra đối với Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh, nếu như bọn họ không nắm được mấy tên nhãi con này, vậy thì quá để ta thất vọng rồi. Vân Quang Chi thầm nói.



Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh mắt thấy việc đã đến nước này, cũng không cần phải nhiều lời nữa.



Mặc kệ tâm tình của người khác như thế nào, ngược lại tâm tình Vân Quang Chi không tệ.



Ông ta cười to mang theo Bạch Tiểu Thăng bọn họ đi ra cầu thang, rời khỏi tòa nhà lớn này.



Những chàng trai cô gái kia bị Vân Quang Chi sắp xếp cho Bạch Tiểu Thăng làm thủ vệ tổng cộng có sáu người, bốn nam hai nữ, chia làm hai đội đi "bảo vệ" ba người Bạch Tiểu Thăng.



Đội thứ nhất ngày hôm nay phải đi cùng với Bạch Tiểu Thăng bọn họ. Ba người kia đi lái hai chiếc xe đến, đưa Bạch Tiểu Thăng bọn họ rời đi.



Đã có người xe đón xe đưa, theo hầu tả hữu, Bạch Tiểu Thăng cũng càng không nói lời nào.



Vân Quang Chi nhìn theo Bạch Tiểu Thăng bọn họ lên xe rời đi, lúc này mới xoay người đi về phía lầu chính học viện.



Nửa đường, vị viện trưởng trung niên kia không biết từ đâu nhô ra, đuổi tới Vân Quang Chi, đi ở phía sau ông ta.



- Vân lão, ngài hải phái sáu học sinh thiên tài tốt nhất của chúng ta đi bảo vệ cái tên Bạch Tiểu Thăng kia sao, để bọn họ học tập với hắn, có phải hay không có chút...



Có chút nhân tài không được trọng dụng, có chút đại tài tiểu dụng...



Viện trưởng trung niên không nói ra.



Kỳ thực hắn, miễn cưỡng tán thành Lôi Nghênh, nhưng đối với Bạch Tiểu Thăng cũng không coi trọng.



- Ngươi cảm thấy ta còn oan ức bọn họ?



Vân Quang Chi cười gằn, ngoái đầu nhìn lại phương hướng Bạch Tiểu Thăng bọn họ rời đi một chút, lẩm bẩm,



- Coi như đây là ngươi đang bảo vệ nhân vật huấn luyện then chốt, vạn nhất gặp thực chiến, cũng là trải qua đáng quý của bọn họ. Cũng đừng nói, ngươi đau lòng những tiểu bảo bối này một đường nuôi dưỡng ở trong nhà ấm, đã đến mức độ 'ngậm lấy sợ tan, đi ra ngoài sợ vỡ' rồi. Sau này bọn chúng sẽ phải đi tới cương vị, đao thật súng thật giao chiến với kẻ ác!



- Bọn chúng đó nha, bị ngươi nuông chiều đến mức mắt cao hơn đầu, không coi ai ra gì rồi! Bọn chúng có thể học được đồ vật từ trên người Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh, mới là người mà ta tán thành!



- Nếu như những thằng nhóc ngốc nghếch kia cái gì cũng đều không có học được...



Vân Quang Chi lạnh lùng rên lên một tiếng, nói một cách quả quyết,



- Thì để bọn chúng lưu ban đi!



Viện trưởng trung niên nghe thấy không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, không có bất kỳ ý cãi lại nào.



Hắn cũng không dám.



Năm đó, những chuyện Vân Quang Chi "ngược" bọn họ trong khóa kia, đời này hắn đều không thể quên được...



Tại một bên khác.



Landvo rời khỏi học viện cảnh pháp liệp nhân, một đường ngồi xe rời đi, sắc mặt âm trầm đáng sợ.



Vị tài xế kia của hắn cũng không dám thở mạnh.



Landvo cũng không có về New orange, tuy rằng buổi chiều không thể nào đầy đủ thời gian, nửa đường hắn để tài xế chạy vào một con đường, bỏ rơi người theo sau, đi tới một thành thị khác. Trên đường, tốn hai tiếng đồng hồ, sau khi tiến vào tòa thành thị này, bọn họ không có đi trung tâm thành phố, mà là vòng quanh ở trong một mảnh khu vực cũ xưa trong thành.



Landvo chính mồm chỉ điểm tài xế đi như thế nào, đi vòng ra sao.



Xem ra, hắn cực kỳ quen thuộc bên này.



Ở thành thị này, cũng có chuyện làm ăn của Landvo, càng có mấy người hắn tín nhiệm nhất.



Hoặc là nói, một bầy quái vật!



Chờ khixe của Landvo băng qua các con phố đi qua những ngõ hẻm, vững tin không có ai theo dõi nữa, mới đi tới chỗ cần đến. Đó là một ngõ nhỏ rách nát, mấy chục năm đều không thay đổi.



Sau khi đi vào, Landvo xuống xe, để lái xe rời đi, tự mình chạy bộ tới nơi muốn đi.



Ở trước một gian đình viện vũ nát phi thường không đáng chú ý, Landvo dừng chân thật lâu nhìn chăm chú, cuối cùng cất bước đi vào.



Hầu như không ai biết, nơi này đã từng là nhà của Landvo.



Cửa không có khóa, bên trong tiếng nói lao nhao ồn ào, trên mặt Landvo không hề có chút cảm xúc đẩy cửa mà vào.



Đột nhiên xuất hiện động tĩnh, người bên trong nhìn sang.



Những người kia, tướng mạo từng người từng người đều rất dữ tợn, hình xăm thì giống như là đồ đằng vậy, ánh mắt bọn họ vô cùng đáng sợ, nhưng lại bất đồng rất lớn với những ngoan nhân tầm thường khác, ánh mắt của những kẻ ngoang nhân khá là hung ác, mang theo tính khiêu khích, một ánh mắt thôi cũng có thể đánh lên.



Thế nhưng bọn họ không giống nhau, ánh mắt bọn họ nhìn người khác, có loại lạnh lẽo, cái loại lạnh lẽo kia lại như là rắn độc, không chút tình cảm nào, nhưng có thể không hề gợn sóng, mà hạ tử thủ.



Rốt cuộc là nơi này tụ tập một đám người thế nào!



Vừa nhìn đã làm cho người ta phải run sợ!



Mắt thấy là Landvo, đám người kia một hồi yên tĩnh lại, lẳng lặng nhìn hắn, tuy rằng nhận thức, dường như tượng gỗ.



- Rocky đâu?



Landvo hỏi.



Mọi người không phản ứng chút nào, ánh mắt lại rơi vào phía sau Landvo.



Lúc này Landvo mới xoay người.



Không biết lúc nào một người đàn ông đã đứng ở phía sau hắn, hơn ba mươi tuổi, không cao, không đẹp trai, nhưng biểu hiện rất lạnh lùng, ngoẹo cổ nhìn hắn, mắt cũng không chớp một cái, hô hấp dường như cũng không có luôn.



Nói đây là người, không bằng nói hắn là cương thi.



Nếu không phải những người trong phòng này nhìn sang thì Landvo cũng không biết phía sau mình có người.



Khoảnh khắc khi Landvo xoay người nhìn sang đó, "cương thi" kia nhếch môi nở nụ cười với Landvo.



Dù cho Landvo không xa lạ gì với hắn, cũng không nhịn được cảm giác hàn ý bộc phát.



Cái gã Rocky này, hàm răng nhọn hoắc, rõ ràng là dùng cái giũa giũa qua, nhìn qua mỗi một cái đều hệt như răng cá vậy.



- Huynh đệ, ngày hôm nay ngươi rất không được như ý ha.



Rocky giống như cương thi cười nói, tiếng nói của hắn có chút khàn khàn phập phù, nếu như nửa đêm trong hoàn cảnh tối tăm một chút, sẽ hệt như là quỷ vậy.



Landvo khẽ nhúc nhích lông mi, đối với Rocky biết việc của mình, cũng không ngoài ý muốn.



Đừng xem Rocky cùng với những người trong phòng này, đều là dáng dấp người không người quỷ không ra quỷ, tựa như là một đám tồn tại trốn ở góc chậm rãi mục nát, hoàn toàn tách biệt với thế gian, nhưng kỳ thực, xưa nay bọn họ đều chú trọng tin tức của ngoại giới. Bên ngoài xảy ra chuyện gì, bọn họ đều có thể biết được ngay lập tức.



Tuy rằng trong phòng này nhìn rách nát, những người này nhậu nhẹt lại lấy một loại phương thức rất dã man, nhưng phẩm chất của những thứ rượu thịt này, thì chỉ có người có tiền đỉnh cấp mới có thể hưởng dụng được.



Mà hết thảy đều là được lợi từ Landvo.



Landvo để bọn họ bảo vệ tòa trạch viện này, bọn họ chính là chó trong lồng, để bọn họ đi cắn người, bọn họ chính là sói Địa Ngục!



Liên quan tới lai lịch của Rocky và cả của những người này, sợ là ngoại trừ Landvo và Catherine ra thì không ai biết.



Kỳ thực bản châu lục có thật nhiều bộ lạc nhỏ hiếu chiến, rất nhiều đều đã diệt vong rồi.



Có điều, Rocky cùng với chiến sĩ tốt nhất trong tộc của hắn, lại may mắn sống sót, đi qua cũng không tệ lắm.



Bọn họ học được tất cả tri thức mà một người hiện đại nên biết, kỹ năng, có thể vận dụng tất cả hiện đại đồ vật một cách thông thạo, nhưng trong xương vẫn chảy xuôi dòng máu hung hãn.



Landvo đã cứu tất cả mọi người bọn họ, bọn họ đồng ý vì người đàn ông này mà đi "khát máu" .



Landvo có thể ở chỗ này trải qua rất nhiều sản nghiệp "nguy hiểm", tự nhiên dựng nên đủ loại kẻ địch cường hãn, biến thái, nhưng những người kia đều không ngoại lệ mà diệt vong, vậy thì Rocky bọn họ được lợi từ đám người kia.



Giờ phút này, đối mặt với Rocky hỏi dò, mí mắt Landvo chợt nhảy lên, các cơ trên mặt co giật.



Ngày hôm nay đâu chỉ không thuận!



Ngay cả Catherine, hắn đều không thể bảo vệ!



Có điều, ba câu nói mà Catherine đã nói kia, Landvo nhớ tới khắc cốt ghi tâm!



- Chăm sóc tốt mẹ ta và em gái ta!



- Sau đó, thường xuyên đến nhìn ta!



- Không nên buông tha cho cái tên Bạch Tiểu Thăng kia!



Hai câu trước cũng không vội nhất thời, có thể từ từ đi, thế nhưng câu thứ ba, nhất định phải làm, làm ngay lập tức!



Mặc kệ trước mắt là lúc nào, thời cơ có đúng hay không, đều phải làm!



Landvo xem ra, Bạch Tiểu Thăng chính là một cây gai trong lòng hắn, để hắn đêm không thể chợp mắt, ăn ngủ không yên, hận đến mỗi một phút mỗi một giây đều đau răng!



- Ta muốn ngươi giúp ta làm một chuyện!



Landvo nhìn vào mắt Rocky nói với vẻ hung ác.



- Ta biết ngươi nhất định sẽ tới tìm chúng ta, ta cũng đã chuẩn bị kỹ càng!



Rocky cười híp mắt nói tiếp,



- Kỳ thực, coi như ngươi đi vào, chúng ta không có bất kỳ chỉ thị, cũng sẽ hành động!



Landvo ngẩn ra, lập tức nở nụ cười, nụ cười khát máu tràn đầy lãnh khốc.



Rocky quay đầu nhìn đám người kia của mình một chút, trên mặt vẫn là vẻ mặt cười híp mắt quái lạ, nhẹ giọng nói ra tám chữ ——



- Thời khắc báo thù! Thời gian cuồng hoan!

Bạn cần đăng nhập để bình luận