Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1785: Có ý định giết người! (1)

Nghe Bạch Tiểu Thăng nói bất kể là Lôi Nghênh hay người này đều có thể dạy cho đám người mình một buổi học, còn là ở lĩnh vực bọn họ am hiểu, Tây Nhã quả thật tức giận muốn cười ngược.

Đặc biệt là Bạch Tiểu Thăng này rõ ràng không lớn hơn mình mấy tuổi, thế mà còn nói không biết ngượng gọi đám người mình là “người trẻ tuổi".

Ra vẻ người lớn, bộ dạng như bậc trên, quả thật quá cuồng vọng, quá buồn nôn.

- Giáo viên Bạch, anh muốn dạy một buổi ở lĩnh vực chúng tôi am hiểu, vậy đặt cược chút tiền sẽ không thành vấn đề chứ?

Lúc này Tây Nhã cười lạnh gật đầu:

- Tôi cũng rất muốn xem thử.

Có ai không biết chém gió chứ! Anh có bản lĩnh thì thật sự tới đi

Bên kia, Ađam, Just đang dựng thẳng lỗ tai lại nghe được lời này.

Hai người này nhìn nhau, thiếu chút nữa tức giận mà cười ngược.

Người Trung Quốc họ Bạch đúng là lớn lối nhỉ

- Anh ta thật sự tưởng quán quân bắn súng trong giới chúng ta là vô nghĩa à?

- Tôi chuyên về đánh nhau. Tôi thật ra muốn xem thử quyền cước của ai lợi hại hơn. Lẽ nào bọn họ biết võ công sao? Tôi cũng muốn xem thử.

Hai người này cố ý cao giọng cho bên này nghe được.

Tây Nhã liếc nhìn bọn họ rồi cười lạnh nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng không lộ cảm xúc chỉ khẽ sờ mũi.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh ngẩng đầu liếc nhìn, sau đó lại làm việc của mình như chưa từng nghe được vậy.

Xem đi, anh bốc phét, ngay cả người của anh còn không tin, cũng không dám phụ họa anh nữa kìa.

Tây Nhã thấy phản ứng của Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, cho rằng ngay cả bọn họ cũng “vứt bỏ" Bạch Tiểu Thăng thì không khỏi cười giễu cợt.

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ một lát vẫn lắc đầu, nói lầm bầm:

- Tính toán lại thì thôi đi. Coi như tôi lắm mồm được chưa? Đánh cược với các người chẳng có ý nghĩa gì cả!

Theo Bạch Tiểu Thăng thấy, thắng những người này, làm bọn họ phục sát đất thì có tác dụng gì sao

Để cho bọn họ nghe lời hơn sao?

Bọn họ không nghe lời thì có thể làm thế nào?

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy mình vừa buột miệng nói ra vài suy nghĩ trong đầu.

Tây Nhã nghe vậy liền sửng sốt, thật sự tức giận cười ngược.

Cô ta còn lên tiếng giễu cợt nói:

- Giáo viên Bạch, người mạnh miệng là anh, bây giờ anh nói đấu với chúng tôi cũng không có ý nghĩa gì. Theo tôi thấy, anh là không dám đấu với chúng tôi thôi. Người như anh tính là đàn ông gì chứ!

Bị một người phụ nữ nói mình không tính là đàn ông đã xem như “vô cùng nhục nhã" rồi.

Ađam, Just liền huýt sáo.

Lâm Vi Vi liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng với vẻ thông cảm.

Lôi Nghênh rất bình tĩnh cười, có cảm giác vui mừng khi thấy người gặp họa.

- Giáo viên Bạch, anh mạnh miệng nói quá nhanh, có phải là không dễ xử lý không.

- Lừa gạt phụ nữ là không đúng đây. Làm vậy chính là sỉ nhục cánh đàn ông đấy.

Ađam, Just ồn ào nói, không chê lớn chuyện.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn Lôi Nghênh, nói:

- Nơi đây không thích hợp dùng dao dùng súng, hay là cậu giúp đỡ cô ta rèn luyện một chút.

Tây Nhã không phải nói ba người bọn họ, một người cao thủ bắn súng, một cao thủ cận chiến, một người chuyên gia đối phó với khủng hoảng gì đó sao?

Nơi này là quán cà phê, không phải là trường bắn, không có cách nào chơi súng được, càng không có khủng hoảng gì có thể ứng phó, cũng chỉ có thể dùng tới quyền cường, mà cho dù có dùng quyền cước cũng chỉ có giới hạn.

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy mình là boss, không thể vừa bắt đầu đã ra tay, chuyện này vẫn phải để Lôi Nghênh tới.

Lôi Nghênh lộ ra vẻ mặt khó xử, mấp máy miệng từ chối:

- Tôi à, không được đâu. Tôi là người đàn ông đã kết hôn, không tiện đánh nhau với phụ nữ, sẽ có tiếp xúc tay chân đấy. Lại nói, cô ta cũng đâu phải là kẻ địch, tôi không xuống tay được. Nếu không hay là để anh tới đi. Cô Tuyết Liên mới vừa đi nên anh cũng không cần e ngại.

Lôi Nghênh và Bạch Tiểu Thăng đều học được Thái Cực.

Hôm qua, Bạch Tiểu Thăng đã rửa sạch tội danh.

Sáng nay, Ngụy Tuyết Liên liền rời đi.

Ban đầu, Ngụy Tuyết Liên miễn cưỡng để lại tất cả công việc, bất chấp tất cả chạy tới. Bạch Tiểu Thăng vừa không có việc gì, truyền thông mới truyền tin tức ra thì nhà họ Ngụy đã không ngừng gọi điện thoại tới giục cô. Cuối cùng, thậm chí Ngụy Trường Tôn cũng gọi điện thoại tới cho Bạch Tiểu Thăng, bảo anh khuyên con gái mình. Cuối cùng, Ngụy Tuyết Liên chỉ có thể rời đi.

Sáng sớm hôm nay, Bạch Tiểu Thăng còn đưa cô tới sân bay.

Thấy Lôi Nghênh từ chối, Tây Nhã liên tục cười lạnh và nhìn Bạch Tiểu Thăng châm chọc nói:

- Nói gì mà không thích hợp dùng dao dùng súng chứ? Anh tìm một kẻ to con tới ra tay với tôi, anh thấy tôi và anh ta là cùng một trọng lượng sao? Không dùng vũ khí thì tôi gặp bất lợi lớn thế nào chứ? Tôi là chuyên gia ứng phó với khủng hoảng, đấu quyền cước chính là anh lấy điểm yếu của tôi ra, bảo tôi làm sao phục anh được.

Tây Nhã nhận định Bạch Tiểu Thăng không chỉ giỏi nói khoác còn không biết xấu hổ.

Cô ta vừa nói như vậy, Bạch Tiểu Thăng liền vò đầu.

Xem ra, muốn cho Tây Nhã chịu phục vẫn phải tìm khủng hoảng cho cô ta à?

Ở đây có khủng hoảng quái gì chứ?

Nghĩ như vậy, Bạch Tiểu Thăng cảm thấy mình vừa rồi quả thật quá liều lĩnh, đánh cược gì mà đánh cược, ngay cả bài còn chưa có đâu.

Cô nhóc Tây Nhã này miệng lưỡi sắc bén, không hổ danh là chuyên gia đối phó với khủng hoảng gì đó, có thể người này thường xuyên học các chương trình chuyên gia đàm phán nên luyện ra kỹ năng ăn nói rồi.

- Đã vậy, chờ gặp phải khủng hoảng, tôi sẽ cho cô học một bài. Bây giờ có nhiều bất tiện thì cô đi về trước đi.

Bạch Tiểu Thăng phất tay nói.

Tây Nhã cao ngạo bĩu môi cười:

- Tốt lắm, giáo viên Bạch cũng đừng quên còn nợ tôi một bài giảng đấy. Hi vọng chờ tới ngày đó, anh có thể có cơ hội bổ sung khóa học cho tôi.

- Giáo viên Bạch, anh cũng nợ chúng tôi một bài giảng đấy.

- Anh cũng đừng quên.

- Nếu như không thể khiến cho chúng tôi tin tưởng và nghe theo, tôi thấy bủ điểm lại cho chúng tôi cũng được.

- Tôi thấy được đấy.

Ađam, Just cười to trêu chọc, hoàn toàn không có sự kính nể và e sợ Bạch Tiểu Thăng, ngược lại còn chế giễu liên tục.

Bạch Tiểu Thăng bất lực nhún vai.

Không cần biết thế nào, ở đây không thích hợp dùng súng, cũng không thích hợp ra tay.

Lôi Nghênh liếc nhìn Ađam, Just. Muốn anh đi dạy cho hai thằng nhóc này một bài học thì cũng không cần lấy ra thực lực thật sự đâu.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng cũng có thực lực này, để anh dạy bọn họ biết thế nào gọi là khiêm tốn.

Lôi Nghênh từng dẫn Bạch Tiểu Thăng tới trường bắn súng, phát hiện Bạch Tiểu Thăng có tài bắn súng rất giỏi, ban đầu anh ta còn tưởng anh đã từng tập qua rồi.

Trên thực tế, Bạch Tiểu Thăng thật sự rất có tài. Được Hồng Liên trợ giúp, anh hoàn toàn có thể đạt được trạng thái của một cao thủ.

Lâm Vi Vi tất nhiên biết Lôi Nghênh đánh giá cao về Bạch Tiểu Thăng, nhưng cho dù cô nói ra, sợ cũng không có ai tin tưởng. Cô chỉ có thể thông cảm nhìn Bạch Tiểu Thăng, còn cảm giác buồn cười.

Cô không thường được thấy cảnh Bạch Tiểu Thăng bối rối như vậy đâu.

Sau khi cười nhạo Bạch Tiểu Thăng, Tây Nhã cảm thấy vui vẻ hơn nhiều, lại đứng dậy muốn rời khỏi đó.

Đúng lúc này, hai người mặc trang phục hầu bàn đi tới, trong tay mỗi người còn cầm một khay lớn, trên khay có bánh ga-tô có cà phê.

- Chào cô, đây mà món mới của quán chúng tôi.

Một người mỉm cười và nói.

Tên trong quán cà phê này, lúc này trừ bọn họ ra thì không có người khác, có lẽ bọn họ muốn làm chút hoạt động.

Tây Nhã gật đầu và ngồi xuống ghế.

Người hầu bàn đặt cà phê và bánh ga-tô ở trước mặt bốn người Bạch Tiểu Thăng.

Ađam, Just thấy thế còn liên tục giơ tay ra hiệu.

- Đó là món miễn phí sao?

- Chúng tôi cũng muốn.

Thấy mùi cà phê xay thơm lừng, mùi bánh ga-tô cũng xộc thẳng vào mũi, Tây Nhã không khỏi thấy thèm ăn.

Khi đối phương đặt bánh ga-tô và cà phê ở trước mặt Bạch Tiểu Thăng, anh khách sáo nói cảm ơn đối phương, lại thoáng nhìn hình xăm trên các ngón tay của đối phương, dường như cảm thấy kỳ lạ.

Đương nhiên, bên này có nhiều người xăm hình.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn qua hình xăm rồi ngẩng đầu nhìn người bồi bàn.

Người này thấy Bạch Tiểu Thăng nhìn mình lập tức toét miệng cười:

- Không cần cám ơn, mời anh cứ từ từ dùng.

Bạch Tiểu Thăng cũng mỉm cười với đối phương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận