Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1788: Thoát khỏi nguy hiểm? (2)

Chiêu này của Bạch Tiểu Thăng đúng là quá độc, không chỉ mang theo ám khí, còn kèm theo hiệu quả của cạm bẫy.

Bạch Tiểu Thăng nghe được tiếng động từ phía đối diện cũng không nhịn được cười hài lòng, lẩm bẩm:

- Tôi cũng đi ném mấy cái.

Trong khi nói chuyện, Bạch Tiểu Thăng khom lưng và nhanh chóng chạy về phía sau quầy bar.

Tây Nhã, Adam, Just đều nhìn tới ngây người.

Nghe được phía đối diện kêu lên thảm thiết, nhìn các loại rượu mạnh bay đầy trời, ba người đều hoảng hốt.

Đây thật sự là nguy cơ sinh tử.

Vừa rồi còn rút súng bắn nhau, im lặng để dần giảm sự kiên trì của đối phương.

Bây giờ này thành gì vậy?

Đánh chuột sao?

Lâm Vi Vi thấy hơi buồn cười. Đây là phong cách của Bạch Tiểu Thăng, đánh bất ngờ và đi theo cách khác thường.

- Chiêu này dùng tốt. Tôi cũng muốn ném mấy cái.

Adam không nhịn được hưng phấn mỉm cười và nói.

- Giáo viên Bạch đủ tệ, nhưng tôi thích.

Just cũng nói:

- Còn có thể bảo đảm an toàn.

- Có phải anh ta dạy chúng ta sách lược chiến thuật ứng đối khủng hoảng không?

Adam nói.

- Tôi nghĩ mình thích bài học này của anh ta.

Just nói.

Hai người này không nhắc tới “ứng phó khủng hoảng” còn tốt, vừa nhắc tới Tây Nhã cắn môi với ánh mắt phức tạp.

Cô ấy lấy là phương án tốt nhất, bất kể là dựa vào súng để tấn công hay giữ yên vị trí để chờ cứu viện, thật ra đều rất phù hợp với sách giáo khoa.

Chỉ có điều nó không nhất định sẽ phù hợp với cục diện bây giờ, đặc biệt là đối mặt đối thủ dũng mãnh như vậy.

Người có thể bị thương vong thậm chí bị tiêu diệt hoàn toàn, cô ta căn bản không đặt cược nổi, mà Bạch Tiểu Thăng lấy một loại cách thức “thật nực cười" đã hoàn hảo tránh được điểm này

Muốn nói không phục cũng chỉ do cô ta cứng miệng, nếu nói mình bị thuyết phục thì luôn cảm thấy cách thức này… quá tệ.

- Chơi ầm ĩ như vậy thì có tác dụng gì chứ? Nhiều lắm chỉ khiến cho bọn họ chịu chút khổ sở, bọn họ trốn không được nhưng vẫn có thể uy hiếp được tới bên phía chúng ta. Hai người kia chết còn không sợ, lại sợ chút khổ sở này sao.

Tây Nhã nhíu mày nói:

- Nếu dựa vào điều này đã muốn ép được đám người đối diện thì cũng quá coi thường đối phương rồi.

Trong lúc nói chuyện, Bạch Tiểu Thăng không ngờ lại từ phía sau quầy bar bò về.

- Này, các người có ai hút thuốc không?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Đám người Tây Nhã sửng sốt. Adam, Just đều gật đầu.

- Đánh.

- Lấy bật lửa tới đây.

Bạch Tiểu Thăng không khách khí nói.

Hai người này vội vàng lấy ra bật lửa từ trong túi và đưa tới.

Bạch Tiểu Thăng nhìn bật lửa của Just và đẩy sang một bên, khi nhìn thấy bật lửa của Adam thì mắt sáng lên:

- Yo, thương hiệu lớn đây. Cái này rất đắt, còn tránh bị tắt nữa.

Bạch Tiểu Thăng thuận thế bật lửa.

- Đúng vậy, tôi đã tốn rất nhiều tiền đấy.

Adam được khen thì nhếch miệng cười.

- Trong giờ học của tôi thì không được hút thuốc, bây giờ anh đã bị tịch thu.

Bạch Tiểu Thăng lộ ra một nụ cười mê người và nói cho ba người bọn họ biết:

- Chuẩn bị bắn, tôi sẽ ép hắn ra.

Ba người Adam, Tây Nhã không phải là kẻ ngốc, trong nháy mắt liền hiểu được Bạch Tiểu Thăng muốn làm gì, tất cả đều không nhịn được lộ ra vẻ mặt kinh hãi.

Vừa rồi là ném là rượu mạnh, khắp nơi bên kia đều có rượu, giờ lại ném qua đồ chơi này qua.

- Cầu khẩn kẻ xảy ra sự cố đấy.

Bạch Tiểu Thăng không cười nữa mà vung tay ném bật lửa.

Chỉ trong nháy mắt

Nếu như lửa thật sự vừa bị ném ra khiến đối phương lao ra, đây chính là cơ hội

Nhưng sau đó, chuông báo cháy phát ra, nước từ trên cao phun xuống làm loãng rượu và loại bỏ sự nguy hiếp.

Nếu như bọn họ không thể nắm thời cơ chiến đấu, hai kẻ hung hãn này nhất định sẽ bị chọc giận và bất chấp tất cả xông qua đánh.

Đến lúc đó chắc chắn sẽ có thương vong

Mọi người lập tức khẩn trương.

Ánh lửa vừa nổi lên.

Sau tường thấp đối diện, trên quần áo của hai kẻ ám sát đã dính lửa, hoảng sợ nhào ra.

Bọn họ tuyệt đối không ngờ được những người đối diện lại độc ác như thế

Gần như trong nháy mắt, ba người Adam đã chuẩn bị sẵn sàng liền nổ súng.

Adam luôn tự xưng là chuyên gia, đồng thời được Tây Nhã, Just khen ngợi, tất nhiên cũng rất lợi hại.

Tiếng súng liên tiếp vang lên, hai người kia lập tức ngã xuống.

Sau đó, chuông báo cháy trong cửa hàng đột nhiên vang lên, nước từ trên cao phun xuống xuống.

Ba người Adam, Just, Tây Nhã không do dự, cũng không chờ mệnh lệnh, lúc này lấy đội hình được dạy trong trường cảnh sát mà thay thế yểm hộ tiến lên.

Bạch Tiểu Thăng lại lôi Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh rút khỏi đó.

Cảnh tượng tiếp theo nên giao cho những cảnh sát kia, mà không phải bọn họ.

Đến ngoài quán cà phê, đám người Bạch Tiểu Thăng phát hiện phía xa có người đứng ngoài xem, xung quanh đã được kéo dây an toàn.

Một ít đặc công cầm tấm lá chắn tới gần và ra lệnh cho bọn họ ôm đầu, ngồi xổm xuống.

Nơi đây tương đối nơi hẻo lánh, nếu không lực lượng cảnh sát quyết không đến nhanh như vậy.

Trong lúc ba người Bạch Tiểu Thăng sắp phải nghe theo, ba người Tây Nhã từ trong cửa hàng đi ra thấy thế liền hô to thân phận mình và cho thấy là mình cùng ngành.

Sau đó là một thời gian xác định.

Tây Nhã nhân cơ hội nói cho Bạch Tiểu Thăng biết tình hình bên trong, hai tên ám sát bị thương nặng và mất năng lực hành động, nhưng vẫn còn sống.

Mà bọn họ không hề bị thương.

Bạch Tiểu Thăng thỏa mãn về kết quả này, còn tâm trạng Tây Nhã lại phức tạp.

Ở trước mặt khủng hoảng, thật ra sách lược gì đó đều không quan trọng, cho dù thoạt nhìn vô cùng buồn cười, nhưng chỉ cần đi hữu hiệu, có thể tránh được thương vong lớn nhất chính là cách tốt.

Bề ngoài nhìn Tây Nhã có phần khó tiếp nhận, nhưng trong lòng đã xác định được Bạch Tiểu Thăng lợi hại hơn mình.

Bạch Tiểu Thăng tất nhiên có thể nhìn ra được suy nghĩ trong lòng cô ta lúc này, nhưng anh chỉ mỉm cười chứ không vạch trần, cũng không nói lời nào châm chọc.

Tây Nhã chủ động đi theo chịu trách nhiệm giao dịch với phía cảnh sát, để bọn họ phái người phái xe, đưa đám người Bạch Tiểu Thăng rời đi trước.

Dù sao, ba người Bạch Tiểu Thăng lại là đối tượng bọn họ phải bảo vệ.

Cảnh sát trưởng đến đây nghe nói Bạch Tiểu Thăng là giáo viên danh dự của học viện liên minh cảnh sát mười hai nước thì rất giật mình, lúc này liền vội vàng sắp xếp điều người điều xe.

Một người trẻ tuổi cảnh sát chủ động đứng ra xin làm lái xe, đồng thời phái một chiếc xe bảy chỗ tới đưa đám người Bạch Tiểu Thăng đi.

Lúc này, hiện trường đã được khống chế, đám người Bạch Tiểu Thăng cũng không có lý do để ở lại lâu, về phần ghi chép khẩu cung thì tin tưởng đám người Tây Nhã sẽ ứng phó được.

Mọi người lên xe, nói cho người lái xe trẻ tuổi nơi mình muốn đi và lại bắt đầu nghỉ ngơi.

Sau khi khẩn trương qua đi, cơ thể con người luôn cảm giác mệt mỏi, không chịu nổi để cho đầu óc được thả lỏng.

Đây cũng là một loại cơ chế bảo vệ cơ thể con người, tránh cho luôn căng thẳng, làm cho tinh thần suy sụp.

Chiếc xe này một đường rời đi, tiến vào ngõ phố.

Bốn năm phút sau, Bạch Tiểu Thăng nhìn cảnh tượng bên ngoài và khẽ nhíu mày, nhìn về phía Tây Nhã bên cạnh.

Tây Nhã cũng lấy lại tinh thần, ánh mắt dò xét ở ngoài cửa sổ một lúc rồi quay lại nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Khóe miệng Bạch Tiểu Thăng cong lên cười:

- Tây Nhã, cô đúng là may mắn, hôm nay lại có vụ án để cho tôi dạy cho cô phán đoán sớm khủng hoảng, sớm ứng phó khủng hoảng. Ngoại trừ mẫu ví dụ vừa rồi, cũng nên kiểm tra cô rồi.

- Cô sẽ thành công chứ?

Bạch Tiểu Thăng khẽ hỏi thăm.

Adam ngồi ghế lái phụ, còn có Just phía sau nghe được lại không hiểu gì, nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nói sát hạch là sao?

Chỉ có Tây Nhã, mà không có bọn họ à?

Tây Nhã nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng và nghiêm túc gật đầu:

- Được, giáo viên Bạch.

Cô đã vô thức thay đổi cách xưng hô.

Đây này càng làm cho Adam, Just cảm giác kinh ngạc hơn.

Sau đó, hai người này bất giác thấy hứng thú, thậm chí giật mình.

Tây Nhã rút súng và ấn vào đầu người lái xe, lớn tiếng quát:

- Giảm tốc độ và đỗ xe lại cho tôi.

Mọi người ngạc nhiên.

Bạch Tiểu Thăng lại cười.

Anh mới dạy vài điều, cho dù ngoài miệng Tây Nhã không nói, nhưng đều nhớ kỹ.

Cô cũng nhìn ra được người lái xe này có vấn đề

Hắn không phải là người của mình

Người lái xe trẻ tuổi bị nòng súng chỉ vào đầu chẳng những không hoảng loạn, trái lại còn tươi cười, thành thật đỗ xe theo yêu cầu mà không hề hành động thiếu suy nghĩ.

- Cô gái, cô không nên dùng cái này chỉ vào tôi, bởi vì chúng ta đã đến nơi rồi.

Người tài xế kia cười lạnh lùng và nói:

- Không, phải nói là thời điểm chết của các người đã đến rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận