Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1791: Một quyền phân thắng bại (1)

Ánh mắt Tây Nhã nhìn Lâm Vi Vi với vẻ kỳ quái. Ánh mắt Lâm Vi Vi gần như sáng rực, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng, từ vẻ mặt lại thấy được đây chính là một “em gái mê muội”.

Cô lại tin tưởng chắc chắn anh Tiểu Thăng của cô biết chừng mực, không làm chuyện ngu xuẩn như vậy sao?

Tây Nhã quả thật không thể hiểu được.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng đi về phía Lạc Cơ, muốn tiếp nhận lời khiêu chiến của thủ lĩnh bộ tộc chiến sĩ mà tính là có chừng mực à?

Đây là tìm chết thì có!

Không quan tâm loại bộ lạc nhỏ này tới “hiện đại hoá" đến mức độ nào, cũng khó thay đổi được phong cách lấy người mạnh là vua!

Cho dù là xã hội bây giờ, tất cả mọi người đã vô ý thức tuân theo quy tắc này, nếu không tại sao những gã nhà giàu có thể ăn một bữa mấy triệu?

Chỉ có điều, con người bây giờ không tôn trọng vũ lực đánh đánh giết giết, mà người trong những bộ tộc này vẫn tuân theo điểm đó.

Ở bên trong quán cà phê, Tây Nhã đã thấy qua hai người hầu bàn – thuộc hạ của Lạc Cơ mạnh tới mức nào. Lạc Cơ làm thủ lĩnh của bọn họ, vậy sức chiến đấu chẳng phải sẽ càng đáng sợ hơn sao?

Bạch Tiểu Thăng sẽ không biết à?

Tây Nhã kết luận, Bạch Tiểu Thăng cho rằng cục diện trước mắt là chắc chắn phải chết nên tính hy sinh mình để bảo vệ bọn họ.

Trong lòng Tây Nhã lập tức cảm động.

Tinh thần bằng lòng hy sinh bản thân vì người khác của Bạch Tiểu Thăng sao lại không giống mong muốn của cô khi một lòng trở thành cảnh sát xuất sắc chứ?

Tây Nhã tự nhiên cảm thấy kính nể Bạch Tiểu Thăng.

- Một lúc nữa, nếu như anh ấy thật sự gặp nguy hiểm, tôi cho dù phải liều cái mạng này cũng phải cứu anh ta, nổ súng bắn chết tên Lạc Cơ kia!

Tây Nhã âm thầm nghiến răng, tay đặt ở bên thắt lưng, âm thầm chạm đến khẩu súng.

Ađam, Just cũng cho rằng Bạch Tiểu Thăng vì bọn họ mới bằng lòng đánh với Lạc Cơ một trận, bằng lòng chịu chết.

Hai đàn ông này cũng rất cảm động, trong đầu cũng suy nghĩ tương tự với Tây Nhã.

Chỉ cần Bạch Tiểu Thăng có nguy hiểm, bọn họ sẽ lập tức rút súng.

Bạch Tiểu Thăng tuyệt đối không ngờ được hành động của mình lần này lập tức giành được sự kính trọng và tình nghĩa của ba người.

Lâm Vi Vi ngoài miệng nói Bạch Tiểu Thăng có chừng mực, nhưng trong lòng vẫn khẩn trương và lo lắng.

Dù sao, Lạc Cơ đối diện kia khiến người ta cảm giác thâm trầm đáng sợ, ban ngày nhìn qua giống như thấy ma vậy.

Lôi Nghênh ở bên cạnh Lâm Vi Vi tập trung tinh thần đề phòng, chỉ cần Bạch Tiểu Thăng gặp phải nguy cơ, anh ta chắc chắn sẽ bất chấp tất cả xông lên, nhưng anh ta vừa ra tay, đối phương cũng sẽ có lý do ra tay với người phía bên mình.

Đến lúc đó, anh ta cũng khó có thể chú ý bảo vệ an toàn cho tất cả mọi người được, sẽ khó tránh khỏi xuất hiện người bị thương...

Lôi Nghênh nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng, trong lòng thầm nghĩ:

- Hi vọng anh có thể đánh một trận liền thắng, loại bỏ khủng hoảng cho chúng ta!

Lôi Nghênh vừa nhìn về phía Lạc Cơ, ánh mắt có chút nghiêm trọng:

- Nhưng người này thật sự không đơn giản!

Cho dù là bản thân Lôi Nghênh cũng cảm thấy áp lực vô hình từ Lạc Cơ.

Lúc này, Lạc Cơ thấy Bạch Tiểu Thăng đi về phía mình thì cười lạnh, giơ cánh tay vung lên phía sau.

Những chiến sĩ trong bộ tộc do hắn dẫn tới không nói một lời, bắt đầu lùi lại, nhường ra không gian cho hai người.

Đám người kia bước đi thậm chí không gây ra một tiếng động nào, hơn nữa biên độ động tác rất nhỏ, chẳng khác nào lướt đi. Nếu không phải còn có cái bóng thì quả thật chẳng khác gì ma quỷ. Chờ tới khi bọn họ đứng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Cơ và Bạch Tiểu Thăng lóe sáng đầy vẻ hưng phấn.

Giống như sói khát máu.

Lạc Cơ nhìn Bạch Tiểu Thăng trước mắt và dựng thẳng một ngón tay cái lên, mỉm cười nói:

- Kích động chịu chết, không nhìn ra bộ dạng anh nho nhã yếu ớt lại có xương thép như vậy. Rất tốt, Lạc Cơ tôi nói sẽ giữ lời. Sau khi xử lý anh, tôi sẽ không động tới bọn họ. Mà anh hãy tin tưởng tôi, chỉ là trong nháy mắt thôi, anh sẽ không có bất kỳ đau khổ nào đâu!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và mí mắt hạ xuống giống như đang chờ đợi kết cục của mình vậy.

Lúc này, giọng nói của Hồng Liên lại liên tục vang lên ở trong đầu Bạch Tiểu Thăng.

- Trị số A-đrê-na-lin nâng cao...

- Sức lực, tốc độ, phản ứng được tăng cường hóa...

Chỉ một hơi thở sau, Bạch Tiểu Thăng cảm giác được máu của mình đang sôi trào, cơ bắp căng lên, lực lượng vận chuyển và tiếng tim đập giống như tiếng sét đánh.

Ngay cả tâm trạng của anh cũng hưng phấn hơn.

Lạc Cơ này không là nhân vật nhỏ gì, quyết không thể thăm dò người này, vừa bắt đầu đã phải hành động thật sự.

Đây là sách lược của Bạch Tiểu Thăng.

Lạc Cơ thấy Bạch Tiểu Thăng nhìn xuống đất, đã làm tốt chuẩn bị “chịu chết" thì cười lạnh và bước nhanh tới.

Một bước nhẹ như lông hồng.

Hai bước lặng lẽ không tiếng động.

Ba bước nhanh như gió...

Rõ ràng là một người có thân thể to lớn, Lạc Cơ đi vài bước lại rất lặng lẽ, nếu như có thể động thủ trong đêm khuya, đối thủ hẳn sẽ không phát hiện ra được sự tồn tại của hắn.

Thấy anh ta đi mấy bước như vậy, ba người Tây Nhã đã nhìn tới ngạc nhiên.

Ngay cả Lôi Nghênh cũng không nhịn được siết chặt nắm đấm.

- Gặp lại sau!

Lạc Cơ đi năm bước đến gần Bạch Tiểu Thăng, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị và mở miệng nói ba từ mà không hề phát ra tiếng. Sau đó, hắn đánh ra một quyền, đốt ngón trỏ hơi nhô ra, đánh thẳng vào xương cổ của Bạch Tiểu Thăng.

Một đòn này trúng sẽ đánh nát cổ họng!

Chỉ một đòn sẽ lấy mạng người!

Nhưng trong nháy mắt khi nắm đấm của Lạc Cơ đánh ra, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên ngước mắt nhìn lên.

Lạc Cơ thấy hai mắt Bạch Tiểu Thăng giống như lóe ra ánh sáng lạnh, chẳng khác nào lưỡi dao sắc bén, trong lòng đột nhiên căng thẳng.

Trực giác nhạy bén đối với nguy hiểm lại làm cho Lạc Cơ có cảm giác bị uy hiếp mãnh liệt, làm cho hắn muốn cách xa Bạch Tiểu Thăng.

Đáng tiếc chính là, nghĩ là một chuyện, hắn lại hoàn toàn không có cách nào chi phối được hành động của cơ thể.

Khi Lạc Cơ phát hiện tình hình không ổn, nắm đấm của hắn đã bị Bạch Tiểu Thăng nắm chặt, nhưng tốc độ của nắm đấm quá nhanh, vẫn lao về phía Bạch Tiểu Thăng. Mà Bạch Tiểu Thăng không hề chống lại sức lực mạnh mẽ của Lạc Cơ, chỉ đột nhiên đẩy sang một bên. Như vậy cũng đủ khiến cho sức mạnh đủ để đánh nát gỗ đã này phải lệch hướng.

Đồng thời, Bạch Tiểu Thăng di chuyển ngang sang nửa bước, một khuỷu tay đánh về phía màng tai của Lạc Cơ.

Động tác rất nhanh, sức lực lại mạnh tới kinh người.

Ba người Tây Nhã gần như đã chuẩn bị rút súng, Lôi Nghênh chuẩn bị xông tới nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì lập tức cứng người, tròn mắt và cảm thấy không thể tin nổi.

Lâm Vi Vi cũng không nhịn được mà che miệng.

Nhưng giật mình nhất không phải là bọn họ, mà là Lạc Cơ, trong lòng hắn điên cuồng gào thét.

Người đàn ông này không phải là người yếu!

Đây là một cao thủ!

Lạc Cơ điên cuồng xoay người để né tránh, cánh tay hơi nâng lên và gập lại để bảo vệ bên tai.

Bạch Tiểu Thăng đánh khuỷu tay vào cánh tay của Lạc Cơ và phát ra một tiếng động nặng nề.

Lạc Cơ lệch người lảo đảo, chật vật không chịu nổi.

Sức lực của Bạch Tiểu Thăng không phải phát ra từ khuỷu tay, mà lấy thắt lưng kéo theo cơ thể, lại kéo theo cánh tay. Một đòn này bá đạo tới mức nào!

Cũng may là Lạc Cơ, nếu đổi lại thành người khác, sợ rằng đã ngã rồi.

Những chiến sĩ trong bộ tộc phía sau Lạc Cơ cũng ngây người nhìn, không thể tin được vào những gì mình nhìn thấy.

Nhưng sau đó, ánh mắt lạnh lùng của những người này đã thay đổi, hoàn toàn không phẫn nộ chán nản vì thủ lĩnh bị công kích, ngược lại rất hưng phấn, thậm chí có rất nhiều người đều đang nắm tay lại, chỉ thiếu nước hoan hô.

Đám người Tây Nhã vừa thấy vậy chỉ cảm thấy sợ hãi. Đây là bộ tộc gì vậy!

Sao có thể điên cuồng vì chiến đấu như vậy!

Thủ lĩnh của bọn họ sẽ là người cuồng bạo tới mức nào, thật sự có thể dễ dàng xử lý được người như vậy sao?

Mọi người lại lo lắng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận