Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1793: Không tưởng tượng được... (1)

Một quyền cuối cùng Bạch Tiểu Thăng kia vừa kết thúc, trực tiếp vượt ra ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Mãi đến khi Lạc Cơ ngã xuống, tất cả mọi người vẫn còn trợn mắt nhìn, không ai kịp phản ứng.

Hung thần ác sát Lạc Cơ đã mấy lần điên cuồng hét lên muốn bạo phát, lại kết thúc như vậy sao?

Rõ ràng Bạch Tiểu Thăng đã kiệt sức, cuối cùng lại... thắng như thế?

Tất cả mọi người đều có cảm giác không thể tin nổi.

Trong ánh mắt chú ý của mọi người, Bạch Tiểu Thăng đứng ở đó, vẫn không nhúc nhích.

Anh đứng giống như núi, sâu như biển, khiến cho người ta không thể đo đếm được.

Người tiến lên đầu tiên là Lâm Vi Vi. Lôi Nghênh cũng di chuyển, nhưng hành động nhanh hơn.

Sau đó, ba người Tây Nhã mới kịp phản ứng, cũng chạy vội qua.

Đối diện, đám chiến sĩ của bộ tộc kia cũng lập tức hành động, chen về phía trước.

Bọn họ lao thẳng đến Lạc Cơ và Bạch Tiểu Thăng.

Lôi Nghênh đứng ở trước mặt Bạch Tiểu Thăng, lạnh lùng nhìn những người đối diện. Nếu ai dám công kích Bạch Tiểu Thăng, người đó sẽ là kẻ địch của anh, anh sẽ không nương tay, sẽ dốc hết sức giết chết người đó!

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đứng song song ngăn cản ở trước mặt Bạch Tiểu Thăng.

Cho dù cô yếu đuối cũng không thua kém phái mày râu!

Bất kể là Lâm Vi Vi hay Lôi Nghênh đều nhìn ra được trạng thái của Bạch Tiểu Thăng lúc này thật sự không tốt.

Cho dù Bạch Tiểu Thăng đứng ở đó, mặt không lộ cảm xúc, nhưng gương mặt anh trắng đến dọa người, chỉ có ánh mắt vẫn kiên nghị. Chắc hẳn anh đứng được hoàn toàn dựa vào ý chí chiến đấu.

Ba người Tây Nhã đã rút súng ra và chỉ vào những chiến sĩ của bộ tộc đang lao tới.

- Đứng lại, các người muốn làm gì?

- Các người muốn đánh hội đồng sao?

- Các người còn muốn giữ vinh dự của mình nữa không?

Ba người Tây Nhã đều cho rằng những chiến sĩ của bộ tộc muốn trả thù cho thủ lĩnh của mình, muốn bao vây tấn công Bạch Tiểu Thăng.

Nào ngờ, đám người kia chỉ nâng Lạc Cơ đang hôn mê lên, nhưng khi đi ngang qua bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, bọn họ không thèm liếc nhìn đám người bên cạnh, cũng không để ý tới những nòng súng tối tăm kia.

Trái lại ánh mắt bọn họ nhìn Bạch Tiểu Thăng đầy kính nể và e sợ, còn làm ra động tác kỳ lạ - cơ thể nghiêng về phía trước giống như cung kính cúi đầu, hai đầu gối hạ thấp và nắm tay đấm vào trên ngực.

Mỗi người đều như vậy.

Nhìn những chiến sĩ bộ tộc đầy hung hãn này có vẻ không có ác ý gì, còn giống như đang biểu đạt một sự kính nể, e sợ, làm một loại lễ nghi nào đó.

Mọi người thấy vậy, lúc này mới yên tâm.

Ba người Tây Nhã thấy mình hiểu nhầm nên vội vàng thu súng lại.

Những chiến sĩ của bộ tộc bày tỏ tôn kính với Bạch Tiểu Thăng rồi như ong vỡ tổ đưa Lạc Cơ đi, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Sau khi xác định không còn nguy hiểm nữa, lúc này mọi người mới nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Nét mặt Bạch Tiểu Thăng cuối cùng đã có biến hóa, anh nhe răng trợn mắt, vẻ mặt có vài phần đau khổ.

- Nhanh đỡ tôi! Cẩn thận một chút, vừa rồi tôi có thể đã dùng sức quá lớn...

Mọi người đều cho rằng Bạch Tiểu Thăng bị tổn thương gân cốt, vội vàng ba chân bốn cẳng muốn hỗ trợ, nhưng bó tay bó chân không dám đụng vào.

Cuối cùng, bọn họ mới cẩn thận đỡ Bạch Tiểu Thăng và tìm một tảng đá, lót mấy cái áo khoác bên dưới rồi mới để anh ngồi xuống.

Mắt Lâm Vi Vi ươn ướt, lo lắng nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Lôi Nghênh cẩn thận kiểm tra cho Bạch Tiểu Thăng một lúc, nói:

- Không có gì đáng ngại, không tổn thương tới gân cốt, nghỉ ngơi một lát là được rồi.

Trên thực tế, Bạch Tiểu Thăng quả thật cũng chỉ kiệt sức, cơ bắp cũng không bị xé rách. Khi đó, nếu như Lạc Cơ ra sức trốn tránh, đấu lâu dài với Bạch Tiểu Thăng, hắn chỉ cần chống đỡ thêm mười giây, Bạch Tiểu Thăng sẽ không chỉ trả giá nhẹ như vậy thôi đâu.

Chỉ có thể nói Lạc Cơ thua cũng có một phần do hắn cậy mạnh, chỉ có thể nói là mọi chuyện khó đoán trước...

Thấy Bạch Tiểu Thăng không có việc gì, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mà Bạch Tiểu Thăng lại lặng lẽ bảo Hồng Liên giúp đỡ hòa giải cơ năng của bản thân, cố gắng giảm bớt tác dụng phụ, làm cho mình khôi phục lại sức lực.

Trong thời gian đó, ba người Tây Nhã chạy đến trong góc đầy đá vụn, tìm chiếc chìa khóa xe kia về.

Chờ tới khi bọn họ trở về, Bạch Tiểu Thăng đã có thể hành động như bình thường, đi lại cũng không còn vấn đề gì nữa.

Ba người Tây Nhã vừa kinh ngạc lại vui mừng, dùng cách gọi cung kính “giáo viên Bạch” để hỏi thăm Bạch Tiểu Thăng.

Trải qua một trận đánh này, ba người này xem như hoàn toàn phục Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh rồi.

Lúc này, do Adam lái xe đưa ba người Bạch Tiểu Thăng quay về chỗ ở trước.

Sau đó, ba người này lập tức báo cáo với học viện về chuyện này, yêu cầu tăng cường an ninh với Bạch Tiểu Thăng, mời học viện nhắc nhở ba người Bạch Tiểu Thăng mau chóng chuyển tới học viện.

Đương nhiên đây đều là những chuyện nói sau.

Khi Bạch Tiểu Thăng vừa trở lại gian phòng trong khách sạn nghỉ ngơi, lại nhận được "tin tức" của Hồng Liên.

Khi biết được mình thành người đứng thứ hai trong bộ giám sát của tổng bộ, bản thân Bạch Tiểu Thăng cũng cảm giác không thể tin nổi.

Mặc dù chỉ là đứng thứ hai của bộ giám sát, nhưng bộ đó có ý nghĩa đặc biệt, vị trí kia cũng không tầm thường, quyền lợi giám sát và đệ trình điều tra là rất lớn.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng còn không biết quyền hạn cụ thể thế nào, anh vẫn phải tìm hiểu kỹ hơn.

Sau đó, lại có điện thoại gọi tới cho anh, hơn nữa còn nhận không ngừng.

Ôn Ngôn, Tưởng Quát, Sách n Tư.

Còn có chủ quản phòng nhân sự, phòng hành chính của tổng bộ.

Mọi người liên tục chúc mừng, chúc mừng, còn có một loạt quy trình đang chờ Bạch Tiểu Thăng tới thực hiện.

Từ chỗ của Ôn Ngôn, Bạch Tiểu Thăng nghe được một vài điều không bình thường.

Ví dụ như trong hội nghị của các lãnh đạo cấp cao tại trụ sở chính quyết định xử lý với Landvo sẽ xem quyết định cuối cùng của tòa án Nam Mỹ bên này.

- Tiểu Thăng, tình hình trụ sở chính bên này có thể còn phức tạp hơn cậu tưởng. Phó tổng giám đốc Ma Căn là người ủng hộ Landvo, lần này có nghi ngờ là sẽ che chở cho ông ta, mà lão chủ tịch hội đồng quản trị nhiều năm không can thiệp vào công việc, bảy vị phó tổng giám đốc của trụ sở chính đều tồn tại bất đồng và có chủ trương riêng. Một kết quả trước khi được xác định thật sự, có đôi khi cũng không thể biết trước được. Tôi tin tưởng cậu là người thông minh như vậy, hẳn sẽ hiểu được những điều này.

Ôn Ngôn nói với Bạch Tiểu Thăng lời này, có thể nói là "thổ lộ tình cảm" tuyệt đối chân thành rồi.

Nói đúng là trụ sở chính cũng có vô số phe phái, đồng thời quyền lợi cũng bị phân chia một cách nghiêm ngặt.

Bạch Tiểu Thăng tất nhiên hiểu được ý của Ôn Ngôn.

Bạch Tiểu Thăng thật sự xúc động, không ngờ trụ sở chính cũng loạn như vậy.

Nhưng cho dù ở dưới loại cục diện này, vị trí đứng thứ hai bộ giám sát vẫn để trống, không có ai tranh giành quyền lợi, có thể tưởng tượng được bộ này không tầm thường tới mức nào.

- Tạm thời cậu không cần quay về trụ sở chính báo cáo công tác đâu, khi còn là phụ tá của tôi, tôi sẽ cho cậu quyền lực lớn nhất.

Ôn Ngôn nói thẳng với Bạch Tiểu Thăng:

- Tôi vẫn chưa từng thấy qua người nào là tổng giám đốc sự nghiệp kiêm vị trí thứ hai của bộ giám sát và giám đốc điều hành khu Đại Trung Hoa, hai chức vụ này của cậu đều rất có triển vọng. Sau khi nghỉ ngơi một thời gian, cậu có thể lại được lên chức cũng không chừng!

Bạch Tiểu Thăng tất nhiên biết có thể như vậy, nhưng vẫn khiêm tốn một hồi.

- Nói thật, tôi chờ mong cậu có thể tới trụ sở chính, mong đợi vào cuộc hợp tác giữa chúng ta.

Ôn Ngôn nói.

Hai người trò chuyện một lúc mới cúp điện thoại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận